*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khu nhà học phía tây, sân thượng.

Kỷ Lưu Cảnh che đậy bộ đồng phục bị xé rách trên người mình, nghiêng ngả lảo đảo chạy lên tầng, không biết bị vấp phải cái gì mà trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất. Dưới kích thích đau đớn, nước mắt mà cô vốn cố nhịn liền không kìm lại được rơi xuống.

Bả vai của cô run run, chống tay lên mặt đất khóc tới tê tâm liệt phế, hoàn toàn không biết bản thân vì cái gì lại gặp phải những chuyện này, rõ ràng số phận như vậy không phải do cô muốn a, tại sao bọn họ còn đối xử với cô như vậy?

* tê tâm liệt phế: xé tim nứt phổi, dùng để chỉ đau khổ tột cùng

Quá đáng, quá đáng, thật sự rất quá đáng…

Nếu, nếu có người có thể…

“Trốn ở nơi này, cũng được sao?” Thanh âm lãnh đạm cứng ngắc đột nhiên vang lên ở phía sau, Kỷ Lưu Cảnh cả kinh vội vàng quay đầu lại, bàn tay chống trên mặt đất bởi vậy đột nhiên mềm nhũn dẫn đến toàn thân té nhào.

Cô nhóc này, thật đúng là giống với một con thỏ nhỏ dễ bị hù dọa.

Tròng mắt u tối giấu dưới cặp kính màu đen của Lăng Mộ Ngôn xẹt qua một tia hứng thú, sau đó con ngươi càng thêm âm trầm, tựa như có sóng ngầm chìm nổi thật sâu bên dưới đáy mắt, khí tức hắc ám nguy hiểm lướt qua trong chớp mắt. Hắn quỳ một gối xuống, nhìn thẳng vào cô gái vô cùng chật vật, ngữ khí bình thản hỏi, “Cam tâm sao? Bọn họ đối xử với cậu như vậy, vẫn như trước không muốn trả thù sao?”

Kỷ Lưu Cảnh cúi đầu làm cho người ta không thấy rõ biểu tình của cô, nhưng bàn tay lại gắt gao xiết chặt lại thành nắm đấm.

“Bởi vì cậu thay thế bọn họ trở thành đồ chơi tư nhân của Hội trưởng, cho nên bọn họ mới ghen ghét đố kỵ bắt nạt cậu a…” Thanh âm sâu kín như ác ma than thở, dẫn dắt người ta bước từng bước một hướng tới vực sâu, “Thời gian sau này chỉ có thể càng ngày càng thêm bi thảm, cho dù như vậy, Kỷ đồng học cũng sẽ không sinh ra cừu hận sao?”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa lớp trưởng!” Kỷ Lưu Cảnh hung hăng bịt kín lỗ tai, điên cuồng lắc đầu, “Cầu xin cậu đừng nói nã, tôi, tôi không thể…!”

“Cậu có thể, Kỷ Lưu Cảnh.” Lăng Mộ Ngôn dịu dàng đem đầu của cô xoay lại đây đối mặt với mình, con ngươi màu đen dày đặc sương mù bị giấu sau thấu kính lóe lên quang mang yêu dã, sâu thẳm giống như lốc xoáy ma quỷ, dụ người ta cho dù sẽ rơi vào kết cục tan xương nát thịt cũng vẫn như cũ không thể tự kềm chế cam nguyện sa đọa.

Lần đầu tiên thấy Lăng Mộ Ngôn rõ ràng như vậy, con ngươi màu lục trong suốt sạch sẽ của Kỷ Lưu Cảnh vẫn còn hàm chứa lệ, lại ngây ngẩn nhìn hắn không nhúc nhích.

Đôi mắt kia, đôi mắt kia… thật xinh đẹp…

Vì cái gì, lớp trưởng phải cố ý giấu diếm chứ?

Hơn nữa… ánh mắt kia thật sự rất quen thuộc, dường như đã gặp qua ở nơi nào đó…

Ở nơi nào… chứ?

“Tôi biết cậu không cam lòng, Lưu Cảnh.” Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng nâng lên mặt của cô, thanh âm càng thêm dịu dàng mà ma mị, “Nói cho tôi biết, có phải hay không?”

Kỷ Lưu Cảnh trong nháy mắt có chút thất thần, không hề có ý thức gật đầu.

Báo thù… đúng vậy, cô muốn báo thù…

Lăng Mộ Ngôn vừa lòng thu hồi tay, hắn đẩy đẩy gọng kính đen quê mùa, đối với Kỷ Lưu Cảnh mỉm cười, dường như lại khôi phục hình tượng mọt sách trước kia —–

“Như vậy, Kỷ đồng học, muốn đi theo tôi chứ?”

Kỷ Lưu Cảnh biểu tình mờ mịt nhìn lại, trong con ngươi màu lục như ngọc cẩm thạch hiện lên ảnh ngược của thanh niên không thấy rõ khuôn mặt, sau đó…

Chậm rãi nở nụ cười, khờ dại lại rực rỡ.

Giống như, có thứ gì đó bị phát vỡ…



Ánh trăng như nước, tinh quang sáng chói.

* tinh quang: ánh sáng của ngôi sao

Gió lạnh trút đầy áo khoác, chỉ nghe thấy tiếng vạt áo vù vù lay động, áo khoác màu đen trên người thiếu niên tùy ý tung bay, vị trí cổ không cẩn thận lộ ra da thịt trắng nõn tinh tế tựa như gốm sứ. Dưới nền trời đầy sao như bụi nước, mái tóc đen vụn vặt của hắn thoáng bay lên, mang theo sáng bóng mượt mà. Con ngươi màu đen tựa như đá mã não của thiếu niên không mang theo một tia tình cảm nào nhìn chằm chằm người đứng trước mắt, hai khẩu súng đen trắng cầm trong tay ở dưới ánh trăng lóe lên, mang theo ngạo khí lạnh thấu xương.

“Ngươi là… Mộc Ca?”

Nhìn hai khẩu súng đen trắng giống như dấu hiệu trong tay hắn, nam nhân trước đó vẫn cố gắng bảo trì trấn tĩnh lập tức sắc mặt đại biến, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống. Không, không có khả năng, vì sao lại là Mộc Ca?! Lăng thị cư nhiên ngoan độc như vậy, thế nhưng phái ra đệ nhất sát thủ để đuổi giết ông ta!!

“Phản bội Lăng thị, ngươi nên có giác ngộ bị đuổi giết, tiên sinh.”

Thanh tuyến của thiếu niên lạnh nhạt đến tàn khốc, con ngươi màu đen u lãnh hoa lệ lóe lên quang mang yêu dị, trào phúng kia tựa hồ cái gì cũng không đặt vào trong mắt, làm cho hắn thoạt nhìn càng giống như Ma vương bễ nghễ thiên hạ.

“Không, nhưng mà đó không phải là sai lầm của tôi a!” Chỉ cần nghĩ tới không một ai có thể toàn thân trở ra sau khi nhìn thấy khuôn mặt thật của đệ nhất sát thủ Lăng thị ‘Mộc Ca’, nam nhân cả người không khỏi run rẩy, ông ta giống như điên rồi gào thét, “Đều là Lăng thị các người không tốt, toàn bộ đều là lỗi của các người! Nếu không phải Lăng thị các người quá mức không coi ai ra gì…”

—– Pằng!

“Kiên nhẫn của ta chưa bao giờ đủ để có thể nghe xong lời giải thích, tiên sinh.” Thiếu niên nhìn nam nhân ôm ngực chậm rãi ngã xuống, trên mặt còn lưu lại biểu tình không thể tin được, chậm rãi nở nụ cười, nhất thời tạo nên bức tranh cuộn sặc sỡ vạn màu lại tĩnh lặng, thanh âm dường như lây dính màn sương mù mưa bụi chốn Giang Nam, “Kiếp sau, hãy nhớ rõ thu hồi những lời vô nghĩa kia, lưu trữ thời gian để chạy thoát thân đi.”

Dừng một chút, hắn lại giương lên đôi môi đỏ mọng yêu diễm như đóa hoa hồng, phượng mâu mang theo khiêu khích kiêu ngạo liếc về góc trái bên trên, “Huống chi, ta ghét nhất chính là… phản đồ đầu nhập vào Heath Voight.”

Pằng —–

Máy giám thị lỗ kim trên đầu bị viên đạn lóe lên hàn quang đè ép thật sâu vào trong tường, tạo thành vết đạn sâu hoắm.



“Hắn chính là Mộc Ca?”

Ludwig đôi mắt ngái ngủ mông lung yên lặng nhìn hình ảnh cuối cùng thiếu niên yêu tinh mang theo nụ cười khiêu khích dừng trên màn hình, trong lòng tức khắc dâng lên cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Y liếm liếm đôi môi đỏ tươi, tươi cười ôn nhu trên khuôn mặt càng lúc càng mở rộng, vặn vẹo biến thành một nụ cười bệnh trạng, con ngươi cũng dần dần lây nhiễm màu đỏ, không khống chế được toàn thân run lên.

Sợ hãi? Không, làm sao có thể, đây rõ ràng là —–

Hưng phấn khi phát hiện ra con mồi hợp ý a!

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Y đây là đang khiêu khích mình sao, thú vị, thật sự rất thú vị a!!

Trên gương mặt yêu diễm cực điểm của Ludwig lộ ra biểu tình điên cuồng mê say, hai tay chống mặt bàn đứng thẳng dậy. Quá tốt a, rốt cuộc tìm ra món đồ chơi khiến cho thế giới trở nên không còn vô vị như vậy nữa, đây thực sự là quá tốt a!!

“Này, chúng ta có thể đứng lên sao?” Nhận trách nhiệm làm cảnh nền, hơn nữa cả người thân bị lõm vào trong vách tường, Adonis hữu khí vô lực nhỏ giọng hỏi.

Đồng dạng bị quăng tới vách tường, nhưng may mắn quỳ rạp trên mặt đất, thanh niên tóc vàng mặt không chút thay đổi trả lời, “Nếu cậu muốn lại bị quăng tới vách tường.” Gia chủ hiện tại đang hưng phấn, vẫn nên tiếp tục yên lặng làm cảnh nền thì an toàn hơn.

“… Sahira, vì sao gọi gia chủ dậy là cậu, mà tôi thương tổn so với cậu càng nghiêm trọng hơn?”

Sahira vẫn như trước mặt không chút thay đổi, “Bởi vì tôi trốn tương đối xa.” Không giống tên ngu ngốc nào đó biết rõ gia chủ có áp suất thấp lúc ngủ dậy còn không ý thức được nguy hiểm.

Adonis: “…”

Gã sớm muộn gì cũng bị bạo quân bệnh kiều quỷ súc thuộc tính S này giết chết… chết không nhắm mắt _(:3″ ∠)_

Ludwig dần dần thu liễm khí tức điên cuồng, lại khôi phục thành hình tượng ôn nhu vô hại. Y xoay người, mang theo tươi cười bắt buộc, ra lệnh: “Adonis, đưa cho ta toàn bộ tư liệu về người được gọi là ‘Mộc Ca’ này. Sahira, hạn cho ngươi trong vòng ba ngày, mang hắn tới trước mặt ta.”

Quả nhiên, đem từng gai nhọn trên hoa hồng nhổ xuống, sau đó lại xé rách thành những mảnh vụn nhỏ… mới là yêu thích lớn nhất của gã nha, ha ha ha ha ha ha a ~!

Adonis gian nan thoát khỏi vách tường, nghiến răng nghiến lợi nóng nảy nói, “… Gia chủ hỗn đản, người kia chính là Mộc Ca a! Là ‘Mê vụ Mộc Ca’ lợi kiếm hình người của Lăng thị! Bộ tình báo trước đó không phải đã điều tra qua rồi sao, ngay cả thành viên Lăng thị cũng rất ít người biết được khuôn mặt thật của hắn, làm sao đưa cho người toàn bộ tư liệu a!”

* Mê vụ Mộc Ca: từ ‘mê vụ’ có nghĩa là sương mù dày đặc, làm mất phương hướng. Biệt danh này là ám chỉ thân phận cùng khuôn mặt thật của Mộc Ca tựa như bị bao bọc bởi một lớp sương mù dày đặc, rất bí ẩn, không ai biết được, người biết được thì cũng đã chết

* lợi kiếm: thanh kiếm sắc bén

Sahira thần tốc đứng lên, hắn ta đứng thẳng tắp, ngữ khí cứng nhắc mang theo phun tào nói, “Gia chủ, đó là chuyện không thể, hết hy vọng đi. Tôi ngay cả một chút manh mối của Mộc Ca cũng không có, huống chi tìm ra người này, càng miễn bàn đến đém một vũ khí hình người đưa tới đây.”

Ludwig đột nhiên thu hồi tươi cười, độ cong khóe miệng lạnh như băng lại quỷ quái, “Hửm?”

“… Dạ!” x2.

~ ~ ~ ~ ~

* đá mã não (agate): là một biến thể dạng vi kết tinh của thạch anh (silica), chủ yếu là canxedon, đặc trưng bởi các hạt mịn và màu sáng. Mặc dù agat có thể được tìm thấy trong nhiều loại đá khác nhau, chúng chủ yếu liên quan đến các đá núi lửa nhưng cũng có thể phổ biến trong một số loại đá biến chất nhất định



* bức tranh cuộn:



* máy giám thị lỗ kim:



__________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play