Một thanh âm mang theo chút kinh hoàng từ ngoài cửa truyền tới.
Hai người đồng thời hướng về phía âm thanh nhìn lại, không chút nào ngoài ý muốn thấy được Trầm Ngạn Hi đang đi về hướng này. Sắc mặc của y nặng nề, bên trong đôi mắt đen sâu thẳm lại mang theo một chút hoảng hốt, khiến cho trong lòng Trầm phu nhân không khỏi đau xót.
Mới quen biết bao lâu a, con liền cứ như vậy hướng về người trong lòng, mẹ cũng không phải là rắn độc mãnh thú gì hết, sao phải kích động như vậy? Quả nhiên là có người ở trong lòng rồi liền sẽ không cần tới mẹ nữa sao... Hừ, Trầm Tiểu Hi, con thực sự là càng ngày càng có tiền đồ.
→_→ Hiển nhiên Trầm phu nhân đang nghĩ vậy đã sớm quên đi mục đích trước đó mà bà tới đây.
“Ngạn Hi, cậu như thế nào lại ở trong này?” Lăng Mộ Ngôn nháy mắt vài cái, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Trầm Ngạn Hi hô hấp có chút dồn dập chạy tới trước mặt mình, trong con ngươi không khỏi mang theo một tia tò mò.
Trầm Ngạn Hi nghe vậy không khỏi có chút khựng lại, y kinh ngạc khó tin nhìn thoáng qua sắc mặt không hề có chút miễn cưỡng nào của Lăng Mộ Ngôn, lại nhìn nhìn sắc mặt có chút xấu hổ của Trầm phu nhân. Chẳng lẽ mẹ còn chưa có...
“Ngạn Hi?” Lăng Mộ Ngôn nghi hoặc nâng lên con mắt của mình.
Trầm Ngạn Hi yên lặng chống lại đôi phượng mâu xinh đẹp mà bản thân ngày nhớ đêm mong kia, trong lòng không khỏi nổi lên một trận mềm mại. Những cảm xúc kinh hoàng, e ngại, lo lắng vẫn luôn quấy nhiễu cõi lòng trước kia trong nháy mắt liền biến mất không còn vết tích. Y cúi đầu lên tiếng, vẻ mặt cũng nhịn không được mà thả lỏng, trở nên nhu hòa hơn: “Ừm, hai người đang nói gì vậy?”
Nghe vậy Lăng Mộ Ngôn cười cười, phượng mâu nhướng lên: “Cái gì cũng không nói a ~”
Trầm Ngạn Hi nghẹn một chút, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định thử hỏi: “Mộ Ngôn, nếu mẹ của tôi...”
“Là thật, tôi cùng bá mẫu cái gì cũng chưa nói a~” Lăng Mộ Ngôn lười biếng nhướng mày, như cười như không nói: “Mới không giống như cậu, luôn cùng mẹ tôi có bí mật riêng tư gì đó...”
Trầm Ngạn Hi: “...”
Trầm phu nhân ở một bên cảm giác tồn tại vô cùng mỏng manh đột nhiên ‘phốc’ một tiếng, nhịn không nổi mà bật cười. Thấy hai người đều hướng tầm nhìn qua bên này, bà liền phất phất tay áo, tươi cười ôn hòa: “Hai đứa tiếp tục nói đi, không cần để ý tới mẹ...”
Trầm Ngạn Hi: “...” Sao đột nhiên có cảm giác chỗ nào đó không đúng ấy nhỉ?
... Chờ một chút, chẳng lẽ mẹ tới nơi này gặp Mộ Ngôn không phải là vì để gây khó dễ cho anh ấy sao?
Như thế nào hiện tại lại cảm giác hai người bọn họ đang đứng trên cùng một chiến tuyến... Như vậy thực sự không thành vấn đề chứ?
“Mẹ...” Trầm Ngạn Hi không được tự nhiên chuyển tầm mắt nhìn về phía Trầm phu nhân, mang theo một tia khẩn cầu khó có thể khiến cho người ta phát hiện ra.
Trầm phu nhân ở trong lòng thầm than một tiếng, cuối cùng vẫn là không đành lòng để cho con trai phải thất vọng. Bà cúi đầu uống một ngụm cafe, cười yếu ớt nói: “Chúng ta chỉ là đang hàn huyên một chút về chuyện giữa con cùng Mộ Ngôn mà thôi, Ngạn Hi con gấp gáp như vậy để làm gì?”
Chuyện giữa y cùng Mộ Ngôn?! Trầm Ngạn Hi thân thể theo bản năng trở nên căng thẳng, mẹ quả nhiên là đã biết!
Thấy ánh mắt của con trai trong tức khắc liền trở nên cảnh giác, Trầm phu nhân không khỏi có chút tức giận mà không có chỗ xả. Bà như cười như không gợi lên khóe miệng: “Trầm Tiểu Hi, lá gan của con đúng là càng ngày càng lớn, còn dám trừng mẹ? Ai, mẹ thực sự là vô cùng thương tâm...”
⸺⸺ Liền vì biểu hiện này của con, đừng vọng tưởng mẹ sẽ giúp con theo đuổi ‘con dâu’ (...)! Hừ, không để cho con gặp phải cản trở thì con sao biết được mình đã sai lầm rồi!
Trầm Ngạn Hi khóe miệng hơi hơi co rút, sau đó yên lặng thu hồi ánh mắt. Quả nhiên hai người này, ai y cũng không trêu nổi vào...
Nghĩ tới đây, y không khỏi có chút chán nản hơi hơi cúi đầu, tựa hồ ngay cả lỗ tai cũng cụp xuống dưới.
Nói chứ cha mình rốt cuộc là như thế nào quản được mẹ vậy? Trầm Ngạn Hi đột nhiên có một loại xúc động muốn tới gặp cha để học hỏi kinh nghiệm.
→_→ Cậu muốn quản được mẫu thân đại nhân, hay là muốn quản được Mộ Ngôn? Trầm Tiểu Hi, cậu còn không mau thành thực.
Nhìn thấy bộ dạng này của y, Lăng Mộ Ngôn nhịn không nổi vươn tay vuốt ve đầu chó một phen. Sau đó ở trong ánh mắt nóng rực ẩn ẩn mang theo kinh ngạc của Trầm Ngạn Hi, hắn vẻ mặt tự nhiên thu hồi lại cánh tay, mỉm cười: “Ngạn Hi cậu thực sự là càng ngày càng đáng yêu~”
Mộ Ngôn đang khen y? Trầm Ngạn Hi cố gắng duy trì trạng thái mặt than, bên tai lại không ngừng đỏ ửng lên, sau đó...
Khóe môi đang cong lên của y đột nhiên cứng đờ ⸺⸺
A, đáng yêu?!
Phốc, ha ha, Ngạn Hi phản ứng như vậy thực sự là rất thú vị ⸺⸺! Sợ con trai thẹn quá hóa giận, Trầm phu nhân vội vàng quay đầu nhịn cười. A, Ngạn Hi nhà bà vừa rồi là mới bị người ta đùa giỡn sao?
Hai đứa con trai này ở chung một chỗ thực sự là rất thú vị~
Bất quá... có thể thấy được Ngạn Hi bộ mặt cảm xúc dần dần trở nên phong phú hơn như vậy, thực sự là quá tốt, sẽ không chỉ lại có một loại biểu cảm... như vậy thực sự là quá tốt.
“Mộ Ngôn...” Trầm Ngạn Hi chần chờ mở miệng.
Lăng Mộ Ngôn ý cười trong suốt nhìn y, âm cuối hơi nâng cao: “Hửm?”
Trầm Ngạn Hi bỗng nhiên dừng lại, nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn không có chút cốt khí nào lắc lắc đầu: “... Không có gì.”
Lăng Mộ Ngôn tựa như không quá để ý, gật đầu: “Thật sao?”
“Ừm.” Trầm Ngạn Hi yên lặng ngồi xuống bên người của Lăng Mộ Ngôn, ứng tiếng.
“Vậy gọi tôi làm gì?” Lăng Mộ Ngôn ném cho y một cái nhìn lướt qua: “Gọi thực vui sao?”
Trầm Ngạn Hi: “... Ừm.”
Vì thế lúc này tới phiên Lăng Mộ Ngôn: “...”
...
Từ sau lần trước Trầm phu nhân gặp được Lăng Mộ Ngôn, mặc dù ngoài mặt giận dỗi không muốn lo cho chuyện của con trai, nhưng mà bà vẫn luôn âm thầm ngầm hỗ trợ trở thành quân sư tình yêu giúp Trầm Ngạn Hi ⸺ tuy rằng, dường như chung quy chỉ gây ra thêm trở ngại chứ chẳng giúp được gì.
“Thực xin lỗi Ngạn Hi, hình như tôi tới muộn mất rồi? ... A, đây là?” Lăng Mộ Ngôn vội vàng chạy tới để giải thích, lại nhìn thấy ở trên tay của Trầm Ngạn Hi là một đóa hoa xa cúc, không khỏi sửng sốt trong phút chốc. Hắn đột nhiên cảm thấy có một loại dự cảm không ổn.
Chỉ thấy Trầm Ngạn Hi vẫn bộ mặt lạnh lùng như trước, động tác lại thập phần cứng ngắc, đưa lên đóa xa cúc lam tới trước mặt của hắn, sau đó khô cằn nói: “Tặng anh...”
Lăng Mộ Ngôn: “...” Hắn nên cảm thấy may mắn, khi Trầm Ngạn Hi ngày hôm nay không có đem hoa hồng đưa tới trước mặt mình sao?
Thấy Lăng Mộ Ngôn đột nhiên trầm mặc, sắc mặt cũng tựa hồ có chút không ngờ tới, Trầm Ngạn Hi không khỏi sinh ra một cỗ tâm tình không yên, trong lòng có chút bồn chồn. Giống như phương pháp này cũng không được thích hợp cho lắm... Y lại làm sai gì sao?
⸺ Rõ ràng biết không nên nghe theo lời mẹ mình nói, còn ma xui quỷ khiến đi mua đóa hoa này tới, y quả thực là ngu ngốc mà!
Trầm Ngạn Hi ảo não thầm nghĩ, bàn tay cứ giơ mãi ở giữa không trung cũng không khỏi chán nản muốn thu hồi lại.
Ai ngờ Lăng Mộ Ngôn thế nhưng lại đem đóa xa cúc đoạt lấy. Hắn cúi đầu nhìn đóa hoa được mình ôm vào trong ngực, khẽ hừ một tiếng: “Như thế nào, chẳng lẽ tặng cho tôi rồi còn muốn thu hồi lại sao?”
Tuy rằng ngữ khí chất vấn, nhưng mà ở trong thanh âm luôn ôn hòa trong trẻo của hắn, lúc này lại tựa hồ mang theo một chút... mất tự nhiên?
Trầm Ngạn Hi có chút ngạc nhiên, hoài nghi bản thân đang nghe lầm, nhưng mà thiếu niên vẫn luôn cúi đầu khiến cho y không thấy rõ được thần sắc của hắn. Con ngươi của y gần như si mê nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Lăng Mộ Ngôn đang gảy gảy những bông hoa, trong lòng đột nhiên nổi lên rất nhiều sự tình không thể hiểu rõ. Có kích động, có vui sướng, có hưng phấn, có bất an, có hoang mang...
Trầm Ngạn Hi trong lúc nhất thời thế nhưng lại không khỏi đánh mất tiếng nói.
Lăng Mộ Ngôn không thấy Trầm Ngạn Hi đáp lời, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu. Vừa ngẩng đầu lên, không khỏi nở nụ cười, chỉ thấy Trầm Ngạn Hi chính là đang ngơ ngác cúi đầu nhìn mình, ánh mắt nóng rực. Tựa như con chó lớn đang ngồi xổm chờ đợi chủ nhân, thấy thế nào cũng là một loại đáng yêu lộ ra một chút ngớ ngẩn.
Hắn nặng nề mà khụ một tiếng, đem lực chú ý của Trầm Ngạn Hi hấp dẫn lại đây, sau đó như cười như không nói: “Tuy rằng không biết gần đây cậu làm sao...” Lăng Mộ Ngôn ý vị thâm trường kéo dài âm cuối. Thấy Trầm Ngạn Hi tựa hồ như đang nghĩ tới điều gì đó, khiến cho vành tai của y lập tức trở nên đỏ rực, ánh mắt cũng có chút mất tự nhiên mà trốn tránh. Lúc này hắn mới vừa lòng đem nửa câu sau phun ra: “Nhưng mà tốt nhất vẫn là trở về trạng thái bình thường hộ tôi đi, nghe thấy sao?”
Trầm Ngạn Hi vốn định phản bác, nhưng mà thấy Lăng Mộ Ngôn nhướng mày, cuối cùng vẫn ngậm miệng ngoan ngoãn gật đầu.
Vẫn không nên phản bác thì tốt hơn, bằng không Mộ Ngôn sẽ tức giận...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT