Một tháng sau, Lục Diêu rốt cuộc có thể xuất viện, tuy rằng miệng vết thương còn chưa khỏi hẳn, thế nhưng chỉ cần không hoạt động mạnh, đi lại một chút vẫn là có thể.

Như hắn dự kiến, mãi cho đến khi hắn có thể xuất viện, cũng không nhìn thấy Thường Dục lấy một lần, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có.

“Chúc mừng xuất viện a, không biết đại gia ngài hiện tại muốn đi đâu tìm vui? Nô tài đưa ngài đi?”

Ngồi trong xe Từ Phó Trạch, Lục Diêu liếc y một cái, không chút khách khí nói, “Tới bệnh viện tâm thần.”

“……” Y nhất thời không phản ứng kịp, “Viện tâm thần? Tinh thần của ngươi có vấn đề?”

“Bệnh viện của Thường Dục!” Việc hảo hữu ngẫu nhiên thoát tuyến, Lục Diêu đã sớm quen, nhưng vẫn nhịn không được mà cảm thấy đau đầu.

Rốt cuộc lấy lại tinh thần, Từ Phó Trạch vừa khởi động xe, vừa hiếu kỳ nói, “Ngươi quả thật ở chung với hắn không tệ? Ta cho rằng hắn không đến phiền ngươi, ngươi hẳn sẽ thật cao hứng mới đúng.”

“Đích xác rất cao hứng, nhưng nói thế nào cũng là vì ta, nhìn qua một lần cũng là đương nhiên.”

Từ Phó Trạch cũng không nói gì nữa, dù sao tư duy của Lục Diêu vĩnh viễn y đều không hiểu được.

Bởi vì Từ Phó Trạch với Thường Dục căn bản có thể nói là không quen biết, cho nên không theo vào. Lục Diêu vốn cho rằng hẳn sẽ có người của Thường gia ngăn cản mình tới thăm Thường Dục, thế nhưng ngoài dự kiến của hắn, sau khi hắn báo tên liền có bác sĩ trực tiếp dẫn hắn tới phòng bệnh của Thường Dục, đứng ở cửa, bác sĩ có chút xấu hổ dặn dò một câu ‘cẩn thận’, liền rời đi.

“……”

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Lục Diêu lúc mở cửa liền bị cái gối bay đến làm hoảng sợ hơn nữa trực tiếp bị gối đập vào mặt – nếu đó là thứ gì cứng rắn thì chỉ sợ hắn đành phải vào bệnh viện nằm thêm lần nữa.

“Ngươi muốn chết sao? Ngươi –”

Lục Diêu nghiến răng nghiến lợi cầm cái gối, trừng mắt nhìn nam nhân đối diện, lại đến khi nhìn thấy tình huống của Thường Dục liền ngây ngẩn cả người.

Hai tay Thường Dục đều bị cố định trên giường bệnh, chỉ có chân còn tự do, đại khái cái gối kia là bị đá qua. Mà gương mặt vốn trương dương anh tuấn cũng đã tiều tụy đi rất nhiều, nghe thấy có người tiến vào căn bản cũng không quay đầu lại, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.

Tuy nói là bị nhốt vào viện tâm thần, nhưng trong tưởng tượng của Lục Diêu, sau khi mình vào cửa, nghênh đón mình hẳn là khuôn mặt tươi cười đến thiếu đánh của người kia, lại không nghĩ tới Thường Dục lại biến thành như vậy.

Xoay người đóng cửa lại, Lục Diêu tiến lên vài bước, có chút do dự, cuối cùng vẫn tháo khóa trên hai tay Thường Dục ra.

Cơ hồ là cùng lúc đó, nắm tay Thường Dục đánh đến, nếu không phải y dừng động tác đúng lúc, trên mặt Lục Diêu lại được vẽ hoa. Thấy Thường Dục nhìn mình thất thần, Lục Diêu cũng không khách khí, vỗ một cái lên đầu Thường Dục,“Ngươi đang sắm vai thiếu nữ thuần khiết chịu uất ức sao? Bình thường một chút cho ta!”

“Lục Diêu……?”

Cho dù bị đối xử bạo lực cũng không có phản ứng, Thường Dục chỉ biết nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm Lục Diêu, như sợ hắn bỗng nhiên biến mất vô ảnh.

“A?” Thái độ không để tâm đáp một tiếng.

“Lục Diêu, Lục Diêu, Lục Diêu……” Nâng tay lên dùng lực thật mạnh ôm lấy Lục Diêu, Thường Dục đem đầu tựa vào ngực Lục Diêu, một tiếng lại một tiếng gọi tên Lục Diêu, bộ dạng đáng thương kia quả thực như tiểu cẩu lạc đường rốt cuộc tìm được chủ nhân.

Ngay cả Lục Diêu lãnh huyết như vậy, cũng nhịn không được mà mềm lòng, “Gọi một lần là được rồi, ngu ngốc.”

“Thực xin lỗi, nếu ta cẩn thận hơn một chút ngài sẽ không bị thương……”

“Nếu cảm thấy thật có lỗi thì về sau làm trâu làm ngựa bồi thường đi. Tinh thần bình thường rồi chứ? Vậy nhanh chóng ra khỏi đây đi, không thì……” Liếc mắt nhìn ánh mắt kỳ vọng Thường Dục đang nhìn mình, Lục Diêu không được tự nhiên khụ khụ, “Không thì cũng đừng trách ta đổi ý, ta vốn tính toán tạm thời đi cùng ngươi tới tiệc sinh nhật, coi như là lễ vật.”

“Thật sự?!” Nói như vậy, không phải xem như đáp ứng tính cầu kết giao của y sao!

“Ta rất giống loại người lật lọng sao?”

Nhìn Thường Dục vì một câu của mình mà kích động, Lục Diêu lại một lần nữa khống chế không được khóe miệng nhếch lên, thì ra ngẫu nhiên chọc chọc ngu ngốc này, vẫn rất có thú, biết có người để ý mình như vậy, cảm giác cũng thực không tệ.

Thường Dục bởi vì vui sướng, cánh tay ôm lấy Lục Diêu lại một lần nữa siết chặt, đến độ Lục Diêu cảm thấy miệng vết thương có điểm đau đớn, tức giận ngăn lại loại hành vi mưu sát này, “Đừng dùng lực như vậy, vết thương vỡ ra bây giờ.”

“A, thực xin lỗi, làm đau ngài sao?”

“Không có việc gì.”

Thường Dục vội vàng buông tay, trong lúc này lại bị Lục Diêu nhìn thấy thứ gì đó, một phen bắt lấy cánh tay Thường Dục bị áo bệnh nhân che khuất, xắn ống tay áo lên, hiện ra trước mặt là chi chít lỗ kim.

“!”

So với Lục Diêu khiếp sợ, Thường Dục lại có vẻ không quan trọng, bình tĩnh buông tay áo, cười nói: “Không có gì, chung quy mỗi ngày đều phải tiêm dịch dinh dưỡng, thỉnh thoảng phải tiêm thuốc an thần, qua một thời gian sẽ không nhìn ra dấu vết.”

“Ngươi ngu ngốc sao?! Nếu như vậy ngay từ đầu đừng có đi vào cái chỗ này!”

Nhìn Thường Dục một điểm cũng không ý hối lỗi, vẫn cười tủm tỉm kề sát, nhanh chóng chuồn chuồn nước trác hôn lên môi Lục Diêu một chút, “Ấy cũng không phải việc ta có thể khống chế a, vừa nghĩ đến ngài sẽ bị thương, liền cảm thấy kẻ nào đả thương ngài đều đáng chết.”

Người kia bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Sách, ta đi, ngươi tốt nhất là trước ngày yến hội hồi phục cái sắc mặt khó coi như quỷ này đi, không thì đứng chung với ngươi sẽ rất mất mặt.”

“Vâng, ta sẽ mau chóng xuất viện, có thể được ngài quan tâm như vậy thực hạnh phúc a.”

Hoàn toàn xem như không nghe thấy những lời này, Lục Diêu vội vàng rời đi.

Lên xe, Từ Phó Trạch liếc mắt nhìn Lục Diêu biểu tình rõ ràng không quá tự nhiên, mở miệng nói: “Lục Diêu, nếu ngươi thật sự kết giao với Thường Dục, ta phải nhắc nhở ngươi một chút, nhất định phải cẩn thận, chỉ riêng Thường Lâm đại khái đã đủ phiền ngươi rồi.”

“…… Đó là ai?”

“Muội muội Thường Dục, trước gặp qua mấy lần, tính cách đại khái dựa vào loại hình ngươi ghét nhất mà tưởng tượng tuyệt không sai.”

Lục Diêu nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ Thường gia này chẳng lẽ đặc thù biến thái?

Sự thật chứng minh, việc liên quan đến Lục Diêu, hiệu suất của Thường Dục luôn cao kinh người.

Đây là kết luận của Lục Diêu khi sáng hôm sau rời giường đã ngửi được mùi thơm từ phòng ăn bay ra.

“Ngươi đột nhập nhà dân thành nghiện rồi sao?” Tựa vào khung cửa miễn cưỡng ngáp một cái, Lục Diêu trừng mắt nhìn Thường Dục đang cười tủm tỉm.

“Đừng nói như vậy nha, ta chỉ là muốn cùng ngài ăn điểm tâm, hơn nữa ta cũng rất nhớ ngài.”

Bản thân lúc trước không nên cho tên biến thái chết tiệt này sắc mặt hoà nhã.

“Đúng rồi, trong lúc ta không ở đây, có kẻ nào tìm ngài gây phiền toái không? Nếu có nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ khiến hắn trả giá đại giới.”

“Ngươi cho rằng ai cũng không an phận như ngươi sao?” Vừa ăn một miếng omelette, Lục Diêu vừa giương mắt quan sát sắc mặt Thường Dục, “Đừng có mang bản mặt tùy thời ngất xỉu ấy đi chạy loạn?”

Thường Dục vô tình cười cười, một tay chống cằm nhìn Lục Diêu, nhịn không được tán thưởng nói, “Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, ngài vẫn mê người như vậy, ta thực không muốn để kẻ khác nhìn thấy ngài.”

“Câm miệng.” Chịu không nổi day trán, Lục Diêu nhịn không được thầm nghĩ: Tuy rằng tuyệt đối không thích người này, thế nhưng bản thân có thể chịu được y cũng đã là hiện tượng thực quỷ dị, loại này thấy thế nào cũng là biến thái……

“Ta trước đó đã nói, tiệc sinh nhật cuối tuần, không được làm hành vi gì kỳ quái, không cho phép hành động biến thái.” Loại chuyện này tất yếu phải dặn trước, không thì quỷ biết Thường Dục sẽ làm ra chuyện kinh hách gì, “Bằng không ta đến rồi cũng sẽ bỏ đi.”

Quả nhiên, biểu tình của Thường Dục lập tức trở nên thất vọng, xem ra người này quả thật muốn làm chuyện gì cổ quái rồi.

Tựa hồ từ khi gặp Thường Dục, Lục Diêu luôn nhịn không được muốn thở dài, “Còn nữa, ta với nhóm cậu ấm cô chiêu ấy là người xa lạ, nếu xảy ra chuyện gì cũng không được phép sử dụng bạo lực.”

“Nha? Ta có lúc nào ở trước mặt ngài sử dụng bạo lực sao?” Thường Dục kinh ngạc trừng lớn mắt.

Ý tứ là hành vi bạo lực thật sự có, chẳng qua không ở trước mặt hắn mà thôi? Lục Diêu tương đối vừa lòng với hành vi không đánh đã khai này, vì thế nhướn mày liếc xéo người nào đó, “Trước kia ta không thấy thì không quan trọng, về sau tốt nhất cũng đừng để ta nhìn thấy, cuối cùng, cút về ngủ một giấc cho ta rồi lại chạy đến dọa người.”

Dứt lời, Lục Diêu liền buông bát đũa, thu dọn bát trên bàn, trừng mắt nhìn Thường Dục muốn đến hỗ trợ, xoay người vào phòng bếp.

Hắn cũng không phải người tàn tật, còn cần một gia hỏa sắc mặt trắng bệch đến hầu hạ. Cảm giác bất đắc dĩ từ một tháng trước, cảm thụ lại vẫn là một chút cũng không tốt.

Kỳ thật Lục Diêu này, khi đối đãi với người mình để ý, thực không tồi, tỷ như hiện tại thái độ của hắn đối với Thường Dục so với khi hai người vừa gặp mặt đã chênh lệch vạn dặm.

“Một mình ngủ thực nhàm chán, ngài giúp ta có được không?”

Bỏ cái đĩa cuối cùng vào tủ bát, Lục Diêu cảm giác trên trán mình đã nổi gân xanh, mạnh xoay người, khi Thường Dục còn không kịp phản ứng liền nâng đầu y, không chút khách khí cắn lấy môi Thường Dục, tuy rằng không đặc biệt dùng lực, nhưng vẫn lưu lại dấu vết trên đó, “Còn không lăn đi ngủ một giấc, liền trực tiếp cút ra khỏi phòng này.”

Về phần Thường Dục, còn che miệng bị Lục Diêu cắn, si ngốc nhìn Lục Diêu.

Đây chính là lần đầu Lục Diêu chủ động thể hiện hành động thân mật với y!

Nhìn theo Thường Dục sắc mặt hoảng hốt vào phòng, Lục Diêu lập tức bụp mặt mình – thật sự là bị tức điên rồi, thế nào lại nhất thời não nóng lên mà làm ra loại hành vi ngu xuẩn ấy?!

Nếu giờ phút này có người thứ hai ở đây, sẽ phát hiện thấy lỗ tai Lục Diêu đã hồng thấu, cũng không biết là vì tức hay vì hành động của mình mà xấu hổ.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play