Nói ngắn lại, Lục Diêu ở lại hơn mười năm, phát hiện Thanh Sơ vẫn dị thường chấp nhất ôm ấp ý tưởng thoát ly cái phạm trù ‘bình thường’, tỷ như luôn ý đồ tạo cho Lục Diêu thân thể nhân loại, về phần mục đích…… Rất không muốn biết, nhưng hắn cảm thấy không phải lý do quang minh chính đại gì.

Thực hiển nhiên, trò chơi dưỡng thành này Lục Diêu thất bại cả bốn lần.

Vì cái gì? Rõ ràng Thanh Sơ đến cửa còn rất ít ra, không có khả năng bị ai đó dạy hư, mình cũng vẫn dựa theo phương thức nhân loại dạy đứa nhỏ mà làm……

Chịu đả kích trầm trọng, Lục Diêu quyết định từ bỏ trò chơi này, xét thấy trước mắt Thanh Sơ đã đối với mình hoàn toàn sùng bái mù quáng cộng thêm tâm hoài bất quỹ, hắn không hỏi nhiều liền đưa Thanh Sơ vào hệ thống. Về phần đáp ứng cho bọn họ gặp mặt, vẫn chờ khi tâm tình Lục Diêu tốt hơn hãy nói.

Bỏ qua trò chơi mình hứng khởi, nhất thời Lục Diêu không biết kế tiếp mình nên làm cái gì. Ngẫm lại tựa hồ đã một thời gian không xuất hiện trước mặt Lục Dật Văn, tới nơi y tiến hành nhiệm vụ xem sao.

Lục Diêu đi tới thế giới chỉ định mới bắt đầu xem xét nhiệm vụ hiện tại của Lục Dật Văn, đại khái bởi vì là không gian hiện đại tương đối bình thường, nhiệm vụ của Lục Dật Văn rất đơn giản, chỉ là thông qua cách nào đó nhiệm vụ chỉ định để kiếm đủ số tiền yêu cầu mà thôi. Có điều trong thời gian này Lục Diêu quan sát hành động của đối phương thì chỉ biết y căn bản không tính nghiêm túc làm nhiệm vụ, bởi vì hiện tại y tựa hồ đang chơi trò gì đó thập phần quỷ dị.

Vốn nếu vượt qua thời gian hạn định mà chưa hoàn thành nhiệm vụ sẽ lập tức bị giết chết, nhưng Lục Diêu biết rất rõ số lần thường của Lục Dật Văn tích góp, kéo dài thời gian nhiệm vụ cũng không phải đại sự gì.

Hắn cũng không sợ có người lợi dụng sơ hở kéo thời gian nhiệm vụ dài tới rất dài, trực tiếp sống tại thế giới ấy hết một đời, thậm chí nếu ai đó trong mấy người này sinh ra ý tưởng như vậy, có lẽ Lục Diêu còn cảm thấy thực vui mừng, ít nhất như vậy thuyết minh kẻ mình từng cải tạo vẫn còn có một mặt bình thường.

Lục Dật Văn thông qua phương thức thụ thai nhân tạo làm một nữ nhân mang thai đứa con của mình, đây vốn cũng không đáng ngạc nhiên, nhưng Lục Diêu cài đặt hệ thống nhiệm vụ là sau khi đối tượng tới thế giới mới, thông qua sửa đổi ký ức của người thế giới này cho người tới chấp hành nhiệm vụ một thân phận, thân phận Lục Dật Văn lúc này chính là đứa con thân sinh của nữ nhân kia.

Thấy Lục Dật Văn thường xuyên làm chuyện gì đó khiến cho nữ nhân đáng thương kia vừa phẫn nộ vừa thương tâm, Lục Diêu lo lắng phương thức này không tốt lắm, lại phân vân có nên nói cho Lục Dật Văn biết đứa bé trong bụng nữ nhân kia rất yếu, không có khả năng sống sót.

Đang lúc hắn do dự, một ý tưởng bỗng nhiên chợt lóe trong đầu, làm Lục Diêu có chút tâm động.

Có nên mượn cơ hội lần này, chân chính tham dự cuộc sống nhân loại một lần? Dù sao hiện tại mình cũng thực nhàm chán.

Sinh ra ý niệm như vậy, Lục Diêu liền ở lại đây, bởi vì lần này không biến thành chùm sáng cho nên Lục Dật Văn cũng không biết hắn ở đây. Tới khi nữ nhân mang thai tháng thứ tám, một ngày nào đó Lục Diêu cảm giác hơi thở mỏng manh trong bụng nữ nhân hoàn toàn trôi đi, liền không khách khí chiếm lấy thân thể đứa nhỏ.

Cùng ngày, hắn dùng thân phận đứa bé sinh non tạm thời trở thành nhân loại, đồng thời cũng từ ngày ấy hắn chính thức có tên “Lục Diêu”. Nếu truy cứu tới cùng, đây cũng là ngày Lục Diêu tự tay đào hố chôn mình.

Lục Diêu được sinh ra tới ngày thứ ba, mới gặp được Lục Dật Văn, ngày sinh hôm ấy người kia cũng chỉ đặt tên cho hắn qua điện thoại mà thôi. Để một đứa trẻ sinh ra thập phần khỏe mạnh, lúc ấy Lục Diêu được đặt bên người phụ nữ đã sinh ra mình, mà khi Lục Dật Văn bước vào phòng bệnh cũng không liếc mắt nữ nhân sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, mà tới ôm lấy Lục Diêu trong lòng đối phương, bộ dạng ôn nhu thân thiết kia trong mắt Lục Diêu chỉ có thể nói là tràn ngập âm mưu.

Lục Diêu không thể không nghĩ như vậy, dù sao hắn cũng biết những việc Lục Dật Văn làm từ khi tiến vào hệ thống, đối phương dùng biểu tình như vậy làm ra trong mắt người thường phát rồ cỡ nào, căn bản đã không đếm nổi nữa.

“Ta nghĩ Diêu Diêu sinh non như vậy sẽ không thể sống quá lâu, thật sự là kinh hỉ a……” Ngồi trên ghế bên giường bệnh, Lục Dật Văn cẩn thận mà ôm Lục Diêu trong ngực, khóe miệng cong cong, “Trước làm ta cảm thấy kinh hỉ chính là một chùm sáng nhỏ, hắn thật sự rất đáng yêu a. Trộm nói với Diêu Diêu nha, ta vốn cảm thấy cuộc sống thực nhàm chán, đáng tiếc mọi người xung quanh ngu muốn chết, ta còn cố ý lộ ra nhiều sơ hở như vậy lại vẫn không giết ta.”

Giống như thật sự yêu thích đứa nhỏ cùng chung dòng máu với mình, mặc dù trong mắt người ngoài thì Lục Diêu vẫn là trẻ con nghe không hiểu cái gì, lại tự đùa tự vui tuôn ra  bát quái, “Ta vốn đã chơi chán, tính toán phối hợp một chút với những kẻ đó để chết luôn đi, vậy mà hắn ngốc hồ hồ cứu ta, rõ ràng không nhìn ra ta chỉ đang chơi trò chơi, lại còn nghiêm trang dạy dỗ ta. Hắn rất cường đại a, ta thích nhất loại hình lực lượng với tâm lý tương phản như vậy. Lại nói có điểm đáng tiếc, ta cho rằng lột bỏ hình tượng người tốt sẽ làm hắn cao hứng một chút, nhưng lại bị ném đi, sớm biết thế thì đóng kịch thêm thời gian nữa……”

“……” Lục Diêu nghe xong, trong lòng không tự chủ hiện lên bộ dạng một người khác cũng thiếu đánh như thế, vậy mới biết mình đã bị cùng một loại phương pháp đùa giỡn tới hai lần.

Nói thật, Lục Diêu cảm thấy may mắn là phương diện tình cảm của mình vẫn thập phần thiếu thốn, bằng không đổi thành kẻ vội vàng xao động một chút, đã sớm giết kẻ không biết sống chết này rồi. Trong khoảng thời gian dạo chơi này, cảm giác hắn thể nghiệm nhiều nhất chính là bực mình.

Sau đó Lục Dật Văn cũng bị đối đãi như Thường Dục, chỉ hơi khác biệt chính là lần này Lục Diêu làm gãy chân ghế dựa làm cho đối phương ngã xuống đất, để không làm người khác chú ý.

“Phanh” một tiếng, nữ nhân vẫn luôn mang vẻ bi thương nằm trên giường bệnh kinh ngạc trừng lớn mắt, chỉ thấy Lục Dật Văn đã ngã ngửa trên mặt đất, đứa bé trong lòng được bảo vệ rất tốt, nhìn qua vẫn còn ngủ tới ngọt ngọt ngào ngào.

“Ha ha…… Ha ha ha……” Chật vật ngửa mặt nằm trên sàn phòng bệnh, Lục Dật Văn không lập tức đứng lên hay lộ vẻ xấu hổ, mà là ức chế không được nở nụ cười. Chỉ thấy y dùng một tay che khuất khuôn mặt, tiếng cười mang theo tia điên cuồng đứt quãng không ngừng truyền ra, nghe có chút rợn người.

Lục Dật Văn thật sự khống chế không được ý cười, quả nhiên thực đáng yêu a, mặc kệ có thần bí cường đại cỡ nào, nhưng vẫn đơn giản trúng kế của mình như vậy. Y đã sớm tra xét, đương nhiên là biết đứa nhỏ này không có khả năng sống sót, mà hiện giờ hắn chẳng những còn sống, hơn nữa sinh non mấy tuần lại còn thập phần khỏe mạnh, nghĩ thế nào cũng biết có vấn đề. Đoán được là Lục Diêu chỉ là do trực giác của y, cho nên cố ý để lộ bí mật nhỏ trước kia, bị Lục Diêu trả thù làm Lục Dật Văn xác định đứa nhỏ này chính là chùm sáng nhỏ chính nhân tám kinh kia, dù sao đối phương cũng không nhàm chán cố ý nhìn trộm mình mỗi ngày.

Nhớ tới Lục Diêu từng nói mình không có tên, Lục Dật Văn lại cảm thấy vô cùng khoái trá, tên của hắn là do mình đặt, còn dùng chung họ với mình, thậm chí tạm thời còn có  quan hệ huyết thống thân mật, làm y cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Nếu Lục Diêu không muốn bị phát hiện, vậy lần này liền làm bộ như không biết cùng hắn chơi một chút đi. Tuy rằng kế hoạch ban đầu là định thể nghiệm một chút quan hệ loạn luân, nhưng giờ có trò chơi thú vị như vậy, kế hoạch ban đầu tự nhiên là không đủ thỏa mãn.

Mấy phút sau, Lục Dật Văn dừng tiếng cười, khi đứng dậy tâm tình còn tốt lắm, đồng thời ôm đứa bé trong lòng càng thêm kín, như là thần giữ của ôm tài bảo không nỡ buông tay, nói với nữ nhân đã hoàn toàn choáng váng, “Ta đi trước, về sau ngươi đến ở bên kia với ta, cùng Diêu Diêu.”

Lục Diêu lúc ấy liền cảm thấy, thật không nghĩ tới người này cũng sẽ yêu thương đứa trẻ như một người cha bình thường, điều này đối với hắn mà nói thật sự rất bất ngờ.

“Đi thôi, chúng ta đi mua chút đồ dùng cùng quần áo trẻ con.” Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi non mềm của Lục Diêu, Lục Dật Văn không chút lo lắng mang đứa bé mới sinh ba ngày ra ngoài có ổn hay không, dù sao bên trong đứa bé này là sự tồn tại không tầm thường.

Lục Diêu nháy mắt mấy cái, cảm thấy Lục Dật Văn đặc biệt kiên nhẫn với đứa nhỏ của mình, lại không nhận thấy được hôn môi như vậy đến tột cùng là mang theo ý tứ hàm xúc thế nào, là yêu thương hay là cái gì khác?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play