Vào phòng, không đợi Lục Diêu hạ lệnh, An Duy Tư đã thập phần tự giác biến thành bạch miêu, vài bước chạy đến góc tường, giống lúc trước giơ chân trước lên phạt đứng.

Green nói gã phạm lỗi sau đó chủ động nhận lỗi cuối cùng mới theo đuổi được bạn gái, một khi đã như vậy thì làm vậy hẳn là không sai đi?

Theo lý mà nói, Lục Diêu không thích An Duy Tư, thì không nên làm ra hành động gì chọc người ta hiểu lầm. Đáng tiếc là, Lục Diêu luôn luôn không phải kẻ thiện giải nhân ý suy nghĩ cho người khác, cho nên thích hợp trả thù xã hội là thực tất yếu.

Vấn đề ở chỗ đối phương tích cực chủ động nhận sai như vậy khiến hắn muốn xuống tay cũng tìm không được chỗ hạ thủ?

Ánh mắt tại quét một vòng quanh bạch miêu vẫn không nhúc nhích, Lục Diêu bỗng nhiên lộ ra tươi cười, hạ thấp người, trong ánh mắt nghi hoặc của An Duy Tư, thân mật sờ sờ bộ lông mềm mại của bạch miêu, khi ngón tay xẹt qua cổ, nhanh như chớp giật cái chuông xuống.

“Miao!”

Bạch miêu lập tức tạc mao, vội vàng vươn móng vuốt muốn cầm lại, lại quên bản thân còn đang duy trì hình thái động vật, nhất thời không giữ được thăng bằng, ngã sấp trên mặt đất, ngẩng đầu ai oán nhìn cái chuông bị lấy đi.

Đó là món quà đầu tiên chủ nhân đưa cho mình a, sao có thể thu hồi chứ……

Cầm chuông giương cao, Lục Diêu lấy ngón tay điểm điểm đầu bạch miêu, “Cảnh cáo một lần, thu hồi ba ngày. Tái phạm gấp đôi, cứ thế mà suy, nghe chưa?”

“Miao ô……” An Duy Tư chán nản gật đầu.

Bộ dáng An Duy Tư quá mức đáng thương, Lục Diêu nhìn mà nhịn không được tiếu ý, “Hoặc là, ngươi đáp ứng từ nay về sau đoạn tuyệt bất cứ ý tưởng gì đối với ta, ta lập tức trả lại ngươi, ngươi còn muốn cái gì khác cũng được.”

Nghe vậy, An Duy Tư lập tức từ bạch miêu biến trở về bộ dáng nhân loại, mày gắt gao nhíu chặt, “Ngươi từng nói một năm sau…”

Mệt hắn còn cho rằng An Duy Tư uống say sẽ quên chuyện này, “Mặc quần áo vào!” Người này sao có thể không chút ngượng ngùng nào khi bản thân đang lõa thể như thế chứ, “Ngươi có thể đi, ba ngày sau lại đến lấy đồ, bái bai.”

Sáng hôm sau, Lục Diêu đang xem cuốn sách vừa mới ra ngoài mua về, mới lật đến trang thứ mười một, liền nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, lúc này mới nghĩ đến hắn quên hủy bỏ tư cách xuất nhập của An Duy Tư.

“Ta nói là ba ngày đi, nếu ngươi không có lý do chính đáng thì thời gian sẽ gấp bội.” Cũng không quay đầu lại nói.

An Duy Tư không đáp lại, chỉ có tiếng bước chân dần dần tới gần, thẳng đến cảm giác được có người đứng trước người mình, Lục Diêu mới miễn cưỡng ngẩng đầu, đã thấy sắc mặt An Duy Tư âm trầm đến đáng sợ, trong mắt ẩn chứa lo âu.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Đế quốc muốn ta tới tinh cầu số 11 tìm kiếm một loại năng nguyên mới, nhiệm vụ đơn, lại đặc biệt điểm danh muốn ngươi đi cùng ta.”

Nhanh như vậy, bọn họ vừa mới trở về, đế quốc đã an bài nhiệm vụ cùng với yêu cầu đặc biệt như vậy, thật sự ý vị sâu xa. Lục Diêu khép sách lại, trong đầu có tin tức gì đó chợt lóe qua, chưa kịp nắm bắt đã biến mất vô tung.

“Rất nguy hiểm?”

“Không, trên tinh cầu kia không có dấu hiệu xuất hiện của chủng tộc khác.”

“Ngươi không có năng lực đưa chúng ta trở về an toàn? Hoặc là nếu gặp nguy hiểm sẽ bỏ ta lại?”

“Sẽ không.” An Duy Tư nghiêm túc phủ nhận.

Gật gật đầu, Lục Diêu ngáp một cái, “Vậy thì được rồi, đế quốc muốn làm cái gì đến chỗ đó rồi tự nhiên sẽ rõ, ít nhất bọn họ sẽ không buông tha vị thượng tướng có thể so sánh như một cỗ máy chiến đấu.” Tuy rằng thực không thích ngồi cơ giáp, thế nhưng dù sao cũng không có lựa chọn nào khác.

Thấy Lục Diêu biểu hiện thập phần thoải mái, cho dù trong lòng cảm thấy phẫn uất không thôi, biểu tình của An Duy Tư vẫn nhu hòa lại. Bản thân dù có thế nào cũng sẽ không để hắn bị thương dù chỉ một chút, nhưng nếu đế quốc thật sự muốn làm gì chủ nhân…… Tầng cấp cao mục nát như vậy, có chết vài tên cũng chả ai để ý.

“Thời gian xuất phát?”

“Hai giờ sau.”

Bởi vì là nhiệm vụ đơn quy mô nhỏ, cự ly cách mục tiêu cũng không tính là xa, cho nên bọn họ liền trực tiếp ngồi cơ giáp của An Duy Tư đi, nhìn trên cơ giáp coi như thuận mắt không thấy ảnh chụp của mình, Lục Diêu từ trong nội tâm cảm thấy may mắn.

“Thứ này trước trả lại ngươi đi, xem như ủy thác “bảo hộ”.” Ngồi trên cơ giáp còn chưa khởi động, Lục Diêu thưởng thức cái chuông trong tay.

An Duy Tư lại không lộ ra bộ dạng cao hứng, ngược lại lắc đầu, “Sau khi nhiệm vụ kết thúc hãy đưa ta.”

“Vì cái gì?” Lục Diêu khó hiểu.

“Như vậy thuyết minh ngươi còn an toàn ở bên cạnh ta.”

“…… Đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy.” Cự tuyệt thừa nhận bản thân trong nháy mắt có chút dao động, Lục Diêu thả lỏng thân mình tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, “Nói những lời này ta cũng sẽ không cảm động như nữ nhân.”

Nghe Lục Diêu nói như vậy, An Duy Tư ngược lại lộ ra biểu tình khó hiểu, “Cảm động? Vì cái gì? Ta chỉ nói thật mà thôi.”

Nếu người này là cố ý, vậy thật đúng là tình thánh thủ đoạn cao siêu.

Lục Diêu hiện tại kỳ vọng duy nhất chính là có một bằng hữu có chút bình thường, nhưng nhìn tình huống trước mắt, chỉ cái tiền đề ‘bình thường’ đã không thấy một ai đạt được.

“Ai…… Thôi, nhanh đi thôi, giáo dục tâm lý gì đó về sau lại nói.”

Nhàm chán ngồi ở phía sau, Lục Diêu vô sự khả làm, chỉ có thể nhìn chằm chằm bóng dáng An Duy Tư, xem bộ dạng trầm ổn của đối phương khi điều khiển cơ giáp, thật sự nhìn không ra y còn có thể làm ra nhiều chuyện ngốc nghếch như vậy khi ở nhà. Cho nên nói quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài sao?

Cơ giáp của An Duy Tư hiển nhiên là tính năng vượt trội, cho nên chỉ cần ba tiếng là có thể tới nơi, để cơ giáp đứng trên một mảnh đất bằng phẳng, An Duy Tư lại không lập tức đi xuống, mà lo lắng nhìn chằm chằm Lục Diêu, thẳng tới khi hắn sởn tóc gáy, “Làm sao?”

“Ta đang suy xét xem ngươi ở lại đây hay theo ta cùng đi.” Tuy rằng y thập phần hiểu rõ tính năng phòng ngự của cơ giáp mình vĩ đại cỡ nào, thế nhưng ở nơi thế này, không có gì yên tâm hơn là để người bên cạnh mình.

Nếu không đi theo, Lục Diêu có loại trực giác, người này có lẽ cũng sẽ thất thần đến quên nhiệm vụ là gì.

“Ta cùng đi, dù sao nơi này cũng không phải nơi nguy hiểm gì đi? Cho dù có trùng tử ta đại khái cũng sẽ không bị công kích.”

“Nhưng mà……”

Lục Diêu không kiên nhẫn đánh gãy lời An Duy Tư, “Nếu ngươi đi lạc hoặc bị làm sao đó, ngươi chẳng lẽ trông cậy vào việc ta tự khởi động cái thứ này để trở về?”

Dễ dàng bị thuyết phục, vì thế An Duy Tư cầm ra một cái lọ như đựng thuốc gì đó đưa cho Lục Diêu, “Ngậm một viên trong miệng, tinh cầu này không có dưỡng khí, cái này ở trong khoang miệng sẽ tự động thả dưỡng khí cho người hấp thụ.”

Cảm thán công nghệ cao đích xác thực tiện lợi, Lục Diêu cùng An Duy Tư rời khỏi cơ giáp, An Duy Tư cầm một loại như công cụ tìm kiếm, tựa hồ sẽ tự động thu thập tài nguyên, hai người chỉ cần đi theo phương hướng dụng cụ báo là được.

Chính là bởi vì loại nhiệm vụ này mức độ khó khăn cơ hồ có thể nói là không có, mới càng khiến An Duy Tư bất an.

Hai người trầm mặc đi một lúc lâu, An Duy Tư rốt cuộc nhịn không được, vụng trộm kéo tay Lục Diêu, thấy Lục Diêu không giãy dụa, liền lộ ra nụ cười ngây ngô.

Thấy nụ cười này, Lục Diêu khống chế không được nhớ tới ngày hôm qua người này mang nụ cười cứng ngắc nói chào buổi sáng, hỏi, “Sáng hôm qua sao bỗng nhiên nghĩ đến làm cái chuyện ngu xuẩn ấy?”

Vấn đề của Lục Diêu, An Duy Tư luôn trả lời thật nghiêm túc, thực thẳng thắn, “Đám lính trong quân nói, theo đuổi người khác cần làm như vậy. Nhưng trước kia chưa từng cười như bọn họ nói, cho nên mới không……”

Quả nhiên không nên kỳ vọng quá lớn vào chỉ số thông minh của y.

“Về sau không cần cười như vậy, dù sao cũng vẫn ngốc, như vậy ít nhất còn thuận mắt một chút.”

“Được.” Tựa hồ khi ở bên Lục Diêu, An Duy Tư vẫn luôn muốn nhếch khóe miệng lên, cho dù luôn bị ghét bỏ cũng vẫn thật cao hứng.

Hai người trò chuyện một hồi, công cụ tìm kiếm trong tay An Duy Tư bỗng nhiên vang lên ‘đích đích’, này chứng tỏ tài nguyên bọn họ tìm kiếm đang ở gần đây.

Nhìn quanh bốn phía, một mạt lục sắc bỗng nhiên xông vào tầm nhìn của Lục Diêu, nửa tange đá xám trắng nhô lên giữa nơi hoang vắng như vậy thực dễ khiến người khác chú ý. Phát hiện ra mục tiêu, Lục Diêu liền tiến lên vài bước, khom lưng thử cầm lấy khối khoáng thạch kia, hắn vốn tưởng rằng hẳn sẽ không dễ lấy ra, thế nhưng trên tay chẳng qua mới thoáng dùng lực, khoáng thạch đã bị lôi lên toàn bộ, cả phiến đá phát ra ánh sáng màu xanh, giống như Phỉ Thúy thượng đẳng.

“An Duy Tư, là cái này sao?”

Nhận lấy khoáng thạch kiểm tra một phen, An Duy Tư gật gật đầu, “Ân, là cái này. Chúng ta đi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play