Nhưng mà cảnh tượng ấm áp như vậy chỉ duy trì chưa đến vài giây, bởi vì có kẻ đến phá rối.

“Hi – đã lâu không gặp a, ta ở ngay cách vách mà ngươi cư nhiên lại không đến thăm ta một chút.” Một câu có thể nói như muốn ăn đòn, một người vui thích kéo cửa ra, bất chấp ánh mắt hoảng sợ của đám người phía sau mà tiến vào.

An Duy Tư ánh mắt lập tức lộ ra hung quang, vừa muốn tiến lên đá văng kẻ đáng ghét này ra, liền bị Lục Diêu từ phía sau túm được áo, kéo về, đám ngồi xổm bên ngoài không dám vào thì phun một ngụm lãnh khí, một tên lá gan lớn một chút rụt rè đi lên, khép cửa lại.

Nhìn An Duy Tư nhận được đối đãi vô lễ như vậy, lại không những không nổi giận mà còn ủy khuất hề hề ngồi nghiêm không dám nhúc nhích, Grant cảm thấy vừa mới lạ lại thỏa mãn – tiểu tử này chưa từng như vậy với gã, nếu bản thân dám túm cổ áo hắn, phỏng chừng hai người thế nào cũng phải đánh một trận ngươi chết ta sống mới thôi.

“Hóa ra ngươi cũng ở đây.” Lục Diêu nhướn mày nhìn về phía Grant, hắn cho rằng người này còn đang ở cái xó xỉnh nào đó hăng hái chiến đấu với trùng tử chứ.

Nhún nhún vai, Grant đáp lại An Duy Tư đang trừng mình bằng nụ cười khiêu khích, cố ý đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lục Diêu, “Đương nhiên, được giải thích là An Duy Tư bị lây nhiễm nên không biết ta có chuyện gì không, cho nên cần quan sát một đoạn thời gian, ngươi đến rồi thật sự là quá tốt, những ngày tới của ta sẽ không vô vị nữa.”

“……” Con đại miêu nào đó vụng trộm thò móng vuốt ý đồ cào nát cái mặt Grant, nửa đường lại bị Lục Diêu vỗ rớt, che mu bàn tay hồng lên ủy khuất cực kỳ.

Xem như không phát hiện nụ cười càng lúc càng gợn đòn của Grant, Lục Diêu hỏi: “Hắn lúc nào có thể khôi phục bình thường?”

“Ai biết được, phải xem đám người kia lúc nào nghiên cứu ra rõ ràng, hẳn là không lâu lắm.” Grant thập phần không đứng đắn trả lời, “Nếu ngươi muốn sớm xong việc, dạy dỗ An Duy Tư một chút, hắn sống chết không phối hợp cho nên nghiên cứu mới không chút tiến triển.”

Dứt lời, trong đầu Grant tư duy loạn chuyển, cười tủm tỉm đề nghị, “Nếu ngươi không trông tiểu tử chết tiệt này, thì tới phòng ta đi? Ta có thể bảo bọn họ chuyển vào thêm một cái giường.”

Không thể không nói, Lục Diêu có phần rung động trước đề nghị này.

Vừa định gật đầu nói được, An Duy Tư vẫn an ổn ngồi bên cạnh Lục Diêu bỗng nhiên vừa động, động tác kia nhanh đến nỗi Lục Diêu căn bản không kịp nhận ra chứ đừng nói tới phản ứng lại, ngược lại Grant lại theo phản xạ cong lưng tránh thoát công kích, ngay sau đó nháy mắt liền đứng lên, nâng tay chặn nắm đấm bay tới trước mặt mình.

Chỉ vài giây, hai người kia đã đánh thành một đoàn, giao đấu qua mấy chiêu, chiêu chiêu đều nhắm thẳng nơi yếu hại, vạn nhất đánh trúng khẳng định sẽ trọng thương.

Mấy ngày này Lục Diêu cũng có nghe nói, An Duy Tư ở trong quân nhân đế quốc, vô luận năng lực thao tác cơ giáp hay năng lực tự thân tác chiến đều đứng hàng đệ nhất, mà duy nhất tương xứng với hắn chính là Grant. Như vậy hai người đánh nhau, Lục Diêu căn bản không có đường nhúng tay.

Mặt không chút thay đổi suy xét một chút, Lục Diêu cảm giác mình tốt nhất là đi gọi người đến ngăn cản bọn họ, thế nhưng hiện tại cửa đã bị chặn.

“Xem ra cảm tình hai người thực không tồi. Xin chờ một chút, ta qua cách vách ngủ, gian phòng này nhường hai người.”

Lời vừa nói ra, An Duy Tư cùng Grant đều nháy mắt đình chỉ động tác, không hẹn mà cùng trừng mắt nhìn đối phương, lại đều nhịp mà lộ ra biểu tình chán ghét khinh thường. Mà so sánh với An Duy Tư chất phác, Grant lại càng mau chóng cho Lục Diêu một nụ cười sáng lạn, “Ai nha vậy làm sao được chứ, không phải đã nói chúng ta ngủ cùng nhau sao?”

Tuy rằng bị ký sinh chủng ảnh hưởng tư duy, nhưng năng lực nghe và nói vẫn không có vấn đề, An Duy Tư bắt lấy góc áo Lục Diêu, lạnh lùng thốt ra, “Của ta.”

Lục Diêu hứng thú nhướn mày, hắn rốt cuộc biết vì cái gì Grant cũng biểu hiện bộ dạng như thực thích hắn rồi, đại khái ít nhất có hơn 80% nguyên nhân, là đối phương muốn cho nên mình nhất định phải đi phá hư. Về phần vì cái gì An Duy Tư đối với mình đặc thù như thế, Lục Diêu tuy rằng cũng tò mò lại không tính tìm hiểu sâu, mặc kệ là nguyên nhân gì mình đều không có khả năng nhận, nghĩ như vậy có chút bất cận nhân tình, nhưng Lục Diêu thật sự đang suy xét làm thế nào lợi dụng An Duy Tư để tiến thêm một bước đạt tới mục đích của bản thân.

Nhưng trước mắt, hắn không muốn nghe cuộc tranh luận nhàm chán của bọn họ nữa, Lục Diêu hỏi: “Hắn có thể biến thành miêu?”

Kinh ngạc nhướn mày, Grant một bên thân thiết ôm chầm lấy bả vai Lục Diêu một bên nói, “Ngươi nhanh như vậy đã phát hiện a, ta còn cho rằng phải một thời gian nữa cơ, xem ra nhất định là do hắn quá đần.”

Lục Diêu mặt không đổi sắc, tựa hồ người đang vô hình trung bị ăn đậu hủ không phải hắn, “Người ở đây đều có loại công năng này?”

“Đương nhiên không phải, ta đã nói rồi, An Duy Tư có một nửa huyết thống dị thú cao đẳng, dị thú cao đẳng có thể chuyển hoán giữa hình thái nhân loại và động vật, hiển nhiên điểm này hắn di truyền thật sự đúng chỗ.”

Thì ra là như vậy. Lục Diêu đã hiểu, điều này đồng thời cũng giải thích vì cái gì An Duy Tư không bị trực tiếp khóa chặt tay chân như người khác, cho dù thế giới này khoa học kỹ thuật phát đạt tới nỗi còng tay có thể điều tiết hình thái tới trình độ nhất định, thế nhưng cũng không thể biến hóa hình thái quá lớn như từ tay người đến chân mèo được.

Thế nhưng nói là như vậy, muốn liên kết bạch miêu thích bán manh chơi xấu trước kia cùng một vị quan quân đế quốc nghiêm túc cấm dục, vẫn có khó khăn nhất định, ít nhất trước mắt Lục Diêu còn có chút không thể dung hợp được hai hình tượng này với nhau.

Bị xem như đề tài An Duy Tư liền lẳng lặng ngốc một bên, ngoại trừ vẫn túm góc áo Lục Diêu phòng ngừa hắn chạy trốn, cũng không có hành động gì, tựa hồ căn bản không thèm để ý người khác đàm luận. Nhưng mặc dù sự tồn tại của An Duy Tư cơ hồ có thể xem nhẹ, Lục Diêu vẫn có thể tinh tường cảm nhận được địch ý của hắn với Grant.

Lục Diêu không thích ngủ cùng giường với người xa lạ, cho dù người này từng lấy một hình thái khác sống với mình một thời gian thật lâu cũng thế, huống chi người bản thân cần theo đuổi còn đang phát lời mời với mình.

Lục Diêu luôn luôn sẽ không ủy khuất chính mình, cho nên hắn không chút do dự kéo tay An Duy Tư ra, liếc liếc mắt nhìn Grant cười đến khoái trá ý bảo gã nhanh đi cùng.

Hai người rời khỏi phòng, An Duy Tư bị bỏ lại một mình trong phòng cúi đầu nhìn nhìn bàn tay trống không của mình, gương mặt tinh xảo tái nhợt lóe lên thần tình âm lãnh.

Im lặng ngồi trên giường, An Duy Tư đưa bàn tay bị Lục Diêu kéo ra kia lên trước mũi, nhẹ nhàng ngửi vài cái, liền lộ ra biểu tình mê đắm, kéo lấy cái chăn được gấp gọn ở đầu giường, cả người trốn vào dưới chăn, trong căn phòng im lặng thoáng vang lên tiếng thở dốc dồn dập……

So sánh hai phòng bệnh, phòng Grant rõ ràng là phong phú hơn, máy tính, giá sách cùng với một ít đồ giải trí này nọ thực không thiếu. Đối với điểm này Lục Diêu ngược lại có điểm kinh ngạc, hắn cho rằng loại công trình như phòng bệnh hắn đều giống nhau.

Nhìn ra Lục Diêu nghi hoặc, Grant chủ động giải thích: “Gian phòng bệnh kia là chuyên chúc của An Duy Tư, đương nhiên, gian này cũng là chuyên thuộc về ta, cho nên bày trí trong phòng là do tự chúng ta quyết định.” Dứt lời, Grant khoa trương buông thõng tay, bộ dáng buồn rầu, “Loại ưu đãi này ta tuyệt không muốn a, thụ thương là rất đau!”

Như là biết Lục Diêu sẽ không đáp lại cái đề tài này, Grant cũng không nói thêm nữa, xoay người không biết từ góc hẻo lánh nào cầm ra một thứ như bàn cờ gì đó, “Muốn chơi cái này không?”

“Không biết.” Nếu là cờ vua hoặc cờ vây Lục Diêu còn biết chút ít, thế nhưng bàn cờ này cũng không khác là mấy, nhưng không có quân cờ, tựa hồ là sử dụng bàn phím thừa ra ở hai bên bàn cờ để khống chế.

“Không sao, ta có thể dạy ngươi. Đây là Yêu tư lan quân kì, quy tắc rất đơn giản, đến đây đến đây.”

Hiện tại là chín rưỡi, Lục Diêu còn chưa buồn ngủ, nghĩ nghĩ cùng gã chơi một chút tựa hồ cũng không tệ. Mấy loại trò chơi cờ vận dụng đầu não quyết định thắng thua này, Lục Diêu vẫn có tự tin.

Thực tiễn là cách học tập tốt nhất. Grant cùng Lục Diêu chính là vừa chơi vừa dạy, đương nhiên, Lục Diêu hoàn toàn bỡ ngỡ trước quy tắc chơi cờ này, cơ hồ mỗi một ván đều bị Grant giết đến không còn mảnh giáp. Grant vốn tưởng rằng Lục Diêu sẽ thẹn quá thành giận, nhưng vượt ngoài ý liệu là, Lục Diêu cái gì cũng không nói, còn thực nghiêm túc tiếp tục bày trận sau bị ăn rụng, mỗi bàn đều chấm dứt rất nhanh và lấy thảm bại của hắn làm chấm dứt, nhưng hắn tựa hồ hoàn toàn không có cảm giác nổi giận.

Trò chơi này có thể nói hoàn toàn khác với các kiểu chơi cờ hiện đại, quân cờ hoàn toàn là hình chiếu, hơn nữa còn có thể tùy cơ thiết trí các loại cảnh tượng, mà người chơi cần là khống chế “quân đội” của mình chém giết ở hoàn cảnh bất kỳ, cơ hồ có thể so sánh như thật sự lĩnh quân đánh nhau.

Grant cũng không nghĩ tới Lục Diêu thật sự có thể giằng co với gã đến tình trạng gì, cho tới bây giờ trừ An Duy Tư, trong trò Yêu tư lan quân kì gã chưa từng bại dưới người khác – An Duy Tư cùng Grant tựa hồ là ở bất cứ điểm nào đều ngang tài ngang sức mà lại đặc biệt không hợp.

Dần dần, Lục Diêu rốt cuộc đụng đến bí quyết chơi, kỳ phong (phong cách chơi cờ, lối chơi) yếu ớt bắt đầu trở nên càng lúc càng sắc bén, giống như là một trí giả bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống quan sát thế cục, tổng có thể chuẩn xác tìm thấy nhược điểm của đối phương cũng nhanh chóng đả kích, khiến Grant cũng bắt đầu nghiêm túc đối đãi.

Có lợi hại thế nào, Lục Diêu cũng là lần đầu tiên chơi Yêu tư lan quân kì, cho nên đến cuối cùng cũng không thắng nổi một ván, lại cũng không hề thua thảm như vậy, có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, Grant không khỏi nhìn người này với cặp mắt khác xưa.

Thu thập bàn cờ, Grant nhịn không được kỳ quái hỏi: “Thua nhiều ván như vậy, ngươi vì sao lại không tức giận chút nào?”

Uống một ngụm nước, Lục Diêu bình thản trả lời, “Ta không hiểu quy tắc, thua là đương nhiên, nhưng thua càng nhiều, sẽ biết càng nhiều, chuyện vừa bình thường lại có ưu việt có chỗ nào đáng để tức giận?”

Grant ngẩn người, gã không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời thuyết phục như vậy. Cho dù Lục Diêu nói là sự thật, nhưng người bình thường đều hẳn sẽ thẹn quá thành giận đi? Người này thật sự là kỳ quái, thế nhưng cũng càng ngày càng hợp khẩu vị của gã.

Thản nhiên rửa mặt xong, Lục Diêu thay quần áo chuẩn bị ngủ, lên giường, ngủ, toàn bộ hành trình không thèm để ý còn người khác trong phòng. Mà bị xem nhẹ, Grant chỉ có thể nhận mệnh, tuy rằng gã rất muốn thừa dịp cơ hội tốt như vậy mà tới một phát, thế nhưng hiển nhiên đối phương không có cái ý kia – chuyện ép buộc người không đẳng cấp như vậy gã mới thèm không làm.

Nửa đêm, khi Lục Diêu đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác được có cái gì đó xốc chăn chui vào. Làn da lộ ở bên ngoài tiếp xúc đến lông tơ ấm áp mềm mại, thập phần thoải mái. Lục Diêu đại não còn bị vây trong giấc ngủ, liền tùy ý thân mình theo bản năng ôm vật nhỏ ấm áp kia vào ngực, lại nặng nề ngủ.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play