Gợi lên một mạt cười tàn khốc, Lục Diêu cực kỳ rõ ràng, đánh bại một biến thái, phương pháp tốt nhất chính là phải biến thái hơn y, khiến y cảm thấy sợ hãi.

Vì thế Lục Diêu cầm một cái bút máy, ngón tay thon dài khi có khi không xoay tròn bút viết, mỉm cười nói với Thường Dục: “Nếu muốn truy cầu ta, ít nhất phải làm ta vừa lòng chứ? Đây là cái bút ta vẫn sử dụng, hãy giúp ta bảo quản một tháng, dùng nơi này.” Nói, Lục Diêu vỗ vỗ cái mông Thường Dục.

Lục Diêu cho rằng Thường Dục sẽ biết khó mà lui, chung quy chuyện như vậy muốn một đại thiếu gia làm thật sự quá khó khăn, nào biết Thường Dục lại thập phần kinh hỉ hỏi: “Thật sao? Nếu ta làm được ngươi sẽ chấp nhận ta?”

Sửng sốt, Lục Diêu lập tức nhanh chóng trả lời: “Ta sẽ suy xét. Đương nhiên, mong ngươi thân thiết hơn với nó, nếu có lúc bắt buộc phải lấy ra, hãy báo với ta trước, số của ta ngươi biết rõ đi.”

“Đương nhiên, có điều có thể cho phép ta một tháng này được hẹn ngươi ra ngoài không?”

“Nếu ta rảnh rỗi.”

Hắn tâm tình rất tốt, bởi vì hắn xác định vị công tử này tuyệt đối chống đỡ không quá một tuần, chỉ sợ được ba ngày đã không tệ rồi, cho nên đáp ứng điều này cũng không phải không thể, hơn nữa cũng có thể kiểm tra Thường Dục có thật sự nghe theo hay không.

“Như vậy, giờ mời ngươi bỏ nó vào đi.”

Lục Diêu nói như vậy chỉ nghĩ có thể khiến Thường Dục cảm thấy càng thêm xấu hổ và giận dữ, nhưng hắn lại xem nhẹ tố chất tâm lý của nam nhân này.

Thường Dục xoạt xoạt vài cái quần đã cởi ra không chút trở ngại, còn móc cái hộp nhỏ từ trong túi áo ra tựa hồ là trơn tề gì đó bôi lên bút máy, hoàn toàn không chút che giấu ý đồ bất lương. Thậm chí còn cố ý quay lưng về phía Lục Diêu, để hắn có thể thấy rõ ràng cây bút máy chậm rãi tiến vào trong cơ thể Thường Dục.

Thật sự là đánh giá quá cao tính xấu hổ của người này.

Một lần nữa kéo quần lên khôi phục bộ dáng áo mũ chỉnh tề, trên mặt Thường Dục có vài tia đỏ ửng, nhưng không có một chút ý tứ thẹn thùng, ngược lại như là gợi ra từ hưng phấn.

Khụ khụ, Lục Diêu không muốn thừa nhận cảnh hương diễm vừa rồi làm hắn ấn tượng khắc sâu, vì thế ra vẻ vô sự tiến tới ôm Thường Dục, một tay còn khi có khi không xoa bóp bộ vị vừa nuốt cây bút máy kia — xúc cảm coi như không tệ.

“Tựa hồ ngươi rất thuần thục với chuyện thế này a.” Lục Diêu trong lòng khinh thường.

Như không xương cốt bám trên người Lục Diêu, Thường Dục cười tủm tỉm nói:“Bởi vì đã diễn tập không biết bao lần trong mộng a, kỳ thật nơi này càng chờ mong ngài tự mình vào làm khách nha.”

“Ta lại cảm thấy ngươi chơi đùa với cây bút kia đã thật khoái trá.”

“Bởi vì nó đại biểu có thể hẹn hò với ngài nha, nghĩ đến điều đó ta lại càng hưng phấn.”

Mặt không chút thay đổi đẩy bị thịt càng dựa càng gần, Lục Diêu nhấc túi công văn, lưu lại một câu “Chúc ngươi khoái trá” liền bỏ đi.

Hiện tại đại khái có thể xác định, mục tiêu của cái nhiệm vụ bị hắn lãng quên từ lâu hẳn chính là người này. Thế nhưng vậy thì thế nào, chẳng qua là biết hệ thống kia phát nhiệm vụ đối tượng không hạn nam nữ mà thôi, Lục Diêu ngay từ đầu đã không tính nghe theo hệ thống an bài đi làm nhiệm vụ gì đó kia.

Buổi tối cách ngày, Lục Diêu còn đang chuẩn bị cho lần thẩm phán sau, lại nhận được một cuộc điện thoại gây rối.

“Luật sư tiên sinh, ta nhớ ngài.”

Đổi điện thoại qua tay trái, tay phải Lục Diêu còn đang viết viết vẽ vẽ lên giấy, cười nhạo nói: “Thế nào, mới qua một buổi chiều đã nhịn không được muốn lấy ra sao?”

Bên kia điện thoại, Thường Dục đang nằm trên giường ủy khuất nói: “Sao có thể, ta chỉ là muốn hỏi ngài lúc nào rảnh.”

“Gần đây có một án tử ngộ độc thức ăn, không rảnh.”

Nói xong câu này Lục Diêu liền cúp điện thoại, tiếp tục chuyên chú vào văn kiện trên tay.

Ngày tiếp theo, hắn lại nhận được một cuộc điện thoại: Nguyên cáo của án tử rút đơn kiện.

Không cần dùng não cũng đoán được là chuyện tốt ai làm.

Cầm di động bấm dãy số vừa nhìn đã ghét, tốc độ nhận điện của đối phương thập phần kinh người.

“Luật sư tiên sinh có chuyện gì sao?”

“Không phải muốn hẹn gặp sao, trạm xe bus phố XX.”

Không chờ đối phương đáp lời, Lục Diêu cười lạnh thu hồi điện thoại, quyết định cho Thường Dục một cuộc hẹn khắc sâu tuyệt vời.

Đến khi Lục Diêu nhàn nhã đi bộ tới trạm, Thường Dục đã chờ ở đó, dựa vào cột biển báo, chung quanh có rất nhiều vị nữ tính vụng trộm nhìn y.

Vết ứ thanh trên mặt đã nhạt khó nhìn ra? Hẳn là bôi thuốc gì đó, có điều xem ra đánh vẫn quá nhẹ. Không thể không nói, Thường Dục bình thường như vậy rất có mị lực, dáng người thon dài, diện mạo tuấn mỹ, còn mặc một thân hàng hiệu, còn có phẩm vị bất phàm, nếu không phải là một tên biến thái thì Thường Dục vẫn phù hợp tiêu chuẩn làm bạn giường của hắn.

Nhìn thấy Lục Diêu đến, Thường Dục vui vẻ bước vài bước đến treo lên người hắn: “Luật sư tiên sinh, chúng ta đi đâu đây?”

“Ngồi xe công cộng này, tới trung tâm bơi lội.” Nhìn Thường Dục trở nên dại ra, tâm tình Lục Diêu tốt hơn hẳn, “Ngươi hẳn là không vụng trộm lấy ra chứ? Thứ kia.”

Rất nhanh đã tiếp nhận đề nghị này, Thường Dục mỉm cười nói: “Đương nhiên không có, ta thập phần quý trọng cơ hội lần này đó.”

“Ta thật sự bội phục tâm tình của ngươi. Xe đến rồi, đi thôi.”

Xe công cộng Thiên Triều, vĩnh viễn là một truyền thuyết, việc chen lấn hung tàn hơn cả đại hội thể thao dọa lui biết bao người nước ngoài, thân là đại thiếu gia cả đời chưa từng thử ngồi xe công cộng, Thường Dục thật sự là bị chen ngã trái ngã phải, bút máy tựa hồ cũng ngã theo……

Lục Diêu tuy cũng rất ít ngồi xe công cộng, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn Thường Dục một chút. Hắn liếc mắt nhìn Thường Dục mờ mịt kinh hãi, xuất phát tâm tình hiếm khi tốt đẹp từ khi gặp người này, thân thủ kéo y một phen, để y bắt lấy mình, không đến mức tùy thời sẽ ngã xuống.

Biết điều bò lên ‘cột’, Thường Dục cả người lại lần nữa treo lên người Lục Diêu, trên mặt có chút phiếm hồng, hẳn là do bút máy trong cơ thể gây ra.

“Luật sư tiên sinh, nơi này chen chúc quá a.” Thường Dục đáng thương hề hề nhìn Lục Diêu.

“Ngươi có thể lựa chọn xuống xe ở trạm kế sau đó gọi người tới đón, sau đó ta sẽ tìm vị mỹ nữ đi cùng ta.”

“Thật nhẫn tâm a……”

Động tác thân mật của hai người…… hoặc là nói Thường Dục đơn phương, dẫn tới người chung quanh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hai người.

“Uy, xem a, hai người bên kia là gay sao?”

“Ở chỗ đông người, thật là ghê tởm.”

“Biến thái……”

Cho dù đang chen lấn trên xe công cộng, quanh hai người lại bị cách một khoảng không nho nhỏ, tựa hồ không ai nguyện ý tới gần.

Thường Dục liếc mắt những kẻ đang nhìn họ như hồng thủy mãnh thú, tiếp tục dùng cả hai tay ôm Lục Diêu: “Thật quá đáng, lại nói chúng ta biến thái a.”

Mặt không đổi sắc, Lục Diêu thủy chung nhìn chăm chú vào cảnh sắc lướt qua nhanh ngoài cửa sổ: “Ngươi vẫn luôn là biến thái, đánh giá này thực đúng trọng tâm.”

“Nha — thật sao,” Thường Dục cũng nhìn ra ngoài xe, dùng ngữ điệu cảm thán nói,“Phụ thân cũng nói ta như vậy a, nói nếu ta ngày nào đó trở thành biến thái sát nhân cuồng hắn cũng sẽ không kinh ngạc.”

“Ta đồng ý với lời của ông ấy. Đến trạm rồi, đi thôi.”

Bởi vì hai người đều không mang đồ bơi, cho nên lâm thời mua mua quần bơi mũ bơi tại cửa hàng, Lục Diêu không bắt bẻ gì với chuyện này, Thường Dục lại như có dụng ý khác.

Trong phòng thay quần áo có không ít người, Lục Diêu tiêu sái ba hai cái đổi xong quần bơi, sau đó nhàn nhã nhìn về phía Thường Dục đầy mặt vô tội.

Thấy Lục Diêu nhìn qua, Thường Dục thu hồi tầm mắt vẫn dính trên thân người kia, lại vượt ngoài dự đoán của Lục Diêu, bình tĩnh cởi sạch rồi thay quần bơi, không chút xấu hổ.

Đây đã là cảnh giới cao nhất rồi đi?

Lục Diêu không thể không buông tha nguyện vọng muốn nhìn thấy người này lộ ra biểu tình khuất nhục.

Đứng bên cạnh hồ, Lục Diêu khiêu khích nhìn về phía Thường Dục: “Dám so không?”

Thường Dục cười sáng lạn: “Có phần thưởng không?”

“Thưởng gì?”

“Một nụ hôn.”

“Không thành vấn đề.”

Cũng không đến mức không bằng một gia hỏa phía sau còn ngậm một cây bút đi?

Sự thật chứng minh, thật sự là không bằng.

Đen mặt ngồi trong bồn nước ấm ở trung tâm bơi lội, Lục Diêu nhìn cũng không nhìn gia hỏa bên cạnh đang cố gắng muốn giành được sự chú ý.

“Luật sư tiên sinh, ta sai rồi.” Thường Dục đáng thương hề hề nói.

“……” Quay đầu

“Luật sư tiên sinh……” Xoay theo

“Cút.”

“Cút đi đâu?”

Sắc mặt càng thêm đen, Lục Diêu liếc mắt vào trong hồ, hai người đều ngồi trong góc, trong hồ cũng không có người nào, hẳn là không có ai chú ý.

Hừ lạnh một tiếng, Lục Diêu thân thủ lột quần bơi của Thường Dục xuống, nếu có người nhìn đến chỗ này, hoàn toàn có thể xuyên qua nước nhìn đến chuyện xảy ra phía dưới. Không thấy có gì không ổn, Thường Dục còn rất phối hợp để tay Lục Diêu có thể thò đến phía sau.

Khi có khi không vê nặn bộ vị bóng loáng kia, Lục Diêu lại đụng đến huyệt khẩu, nương theo nước làm trơn một chút, không tốn khí lực đã đâm một đầu ngón tay vào, chạm tới bút máy bên trong.

“Luật sư tiên sinh, muốn làm sao? Nơi này thực nóng thực chặt, sẽ khiến ngài thực thoải mái.” Một bên dụ hoặc, Thường Dục lại co rút bên trong kẹp lấy đầu ngón tay Lục Diêu.

“Mơ đẹp nhỉ.” Nói, đầu ngón tay Lục Diêu vừa dùng lực, liền đẩy cây bút máy xâm nhập càng sâu, Thường Dục rên rỉ một tiếng, mềm mềm tựa vào Lục Diêu.

“Ha ha, luật sư tiên sinh thực thích chơi đạo cụ sao?” Thường Dục ghé vào bên tai Lục Diêu nói, giọng nói khàn khàn mà trở nên dụ hoặc đến cực điểm.

“Xuy, cho dù ta thật sự thích, cũng sẽ không chơi với ngươi, huống chi ta không có hứng thú với mấy thứ kia.”

Bị khinh miệt như vậy, cho dù là bất cứ người nào chỉ có một chút tôn nghiêm cũng sẽ cảm thấy phẫn nộ, Thường Dục lại chỉ lộ ra biểu tình mê say, lãnh khốc vô tình như thế, không hổ là người y mê luyến.

“Vậy luật sư tiên sinh thích cái gì? Ta đều có thể phụng bồi.”

“Nga?” Cố ý kéo dài âm điệu, Lục Diêu lộ ra tươi cười tà ác, “Kỳ thật ta khá thích môn xạ kích, chỉ tiếc hạng mục này vẫn luôn thiếu điểm kích tình.” Nói, Lục Diêu một tay nâng cằm Thường Dục, “Ngươi hẳn đã từng thấy cảnh để táo lên đầu người khác luyện độ bắn chuẩn trong TV đi?”

Nếu là người bình thường, giờ phút này nên cảm thấy sợ hãi và lui xa xa khỏi Lục Diêu, nhưng đối với một tên biến thái chân chính mà nói, đây nhiều lắm chỉ có thể xem như món khai vị, “Thì ra ngài thích trò chơi như vậy, không thành vấn đề nga, nếu là luật sư tiên sinh, cho dù bảo ta làm quả táo kia cũng không sao hết.”

Nói không chừng bảo người kia đi tìm chết y cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

Nghĩ như vậy, Lục Diêu liền thật sự hỏi ra: “Nếu ta bảo ngươi đi chết ngươi cũng đi?”

Như là kinh ngạc trước vấn đề của Lục Diêu, Thường Dục ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt còn đeo tươi cười gợi đòn trước sau như một, “Này a, nếu luật sư tiên sinh đồng ý làm với ta trước, vậy có thể a.”

Đây đã không biết là lần thứ mấy Lục Diêu cảm thấy thất bại, dù sao đối phương không phải người bình thường, như vậy thực bình thường. Hắn an ủi bản thân như thế.

“Vì sao lại là ta? Nếu lấy góc độ một thiếu niên 13 tuổi đến suy xét, sở thích của ngươi không hẳn phải là mấy ngôi sao mới nổi kia sao.”

“Không nghĩ tới luật sư tiên sinh khả ái như vậy, loại dựa vào diện mạo và bán rẻ tiếng cười để sinh tồn có cái gì đáng giá để thích chứ? Có lẽ có mấy kẻ ngu xuẩn mà nông cạn sẽ si mê loại đó, nhưng theo ý ta, ngài còn mê người hơn loại kia biết bao nhiêu.”

Lục Diêu cảm giác bản thân trong lúc vô tình tựa hồ bị khinh bỉ, dù rằng có lẽ đó không phải bổn ý của Thường Dục, nhưng vẫn làm hắn cảm thấy khó chịu. Vì thế Lục Diêu từ trong nước đứng lên, cũng không thèm nhìn tới Thường Dục vì hắn bỗng nhiên đứng dậy mà thiếu chút nữa ngã xuông, “Đi.”

“Dạ –”

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play