Khi Phương Anh tiểu thư đi khỏi rồi, Phi Loan quận chúa mới nói với Gia Tường công chúa rằng:

- Thế mới biết thiên hạ cũng có nhiều người tuyệt sắc!

Gia Tường công chúa cười mà bảo rằng:

- Trong tập tranh “Bách mỹ” kia cô nương lại cần phải vẽ thêm một người ấy nữa!

Phi Loan quận chúa lại ân cần mà hỏi han các công việc trong nhà. Quận chúa nói:

- Thân mẫu tôi tất sang năm tiến kinh, có lẽ ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu tôi cũng cùng đi, vì gặp tiết “Thiên thu đại thọ” của bà thái hậu.

Phi Loan quận chúa thuật đến việc nàng Văn Cơ đi ở chùa cho Gia Tường công chúa nghe. Công chúa thở dài mà than rằng:

- Chẳng qua là nàng lại tự làm hại nàng đó. Đàn bà con gái lấy “Tứ đức” làm đầu, cớ sao nàng không biết giữ gìn tính hạnh. Nhưng dẫu sao cũng là con một vị hầu tước mà để lưu lạc ở chùa, tất bị người ta dị nghị vậy.

Phi Loan quận chúa nói:

- Chính vì điều ấy mà tôi muốn tâu xin thái hậu rộng lượng mà đặc ân cho!

Gia Tường công chúa hỏi rằng:

- Cô nương muốn tâu xin thế nào?

Phi Loan quận chúa nói:

- Tôi muốn tâu xin thái hậu giáng chỉ cho nàng Văn Cơ được vào tu ở Tiểu Hoa Sơn.

Bấy giờ Lưu Yến Ngọc phu nhân đang rối rít lo nghĩ về việc hôn sự cho Phương Anh tiểu thư. Phi Loan quận chúa hỏi:

- Thưa thân mẫu! Chẳng hay cớ chi mà thân mẫu phải lấy việc ấy làm lo nghĩ?

Lưu Yến Ngọc phu nhân nói:

- Con không hiểu! Số là việc này cữu phụ con ( Trần Khanh) chẳng quản cố chi đến. bây giờ thành ra Tô phu nhân tức là nhà trai, mà ta đây tức là nhà gái thì thật rất phiền. Khi trước cưới con, còn có Tô phu nhân trông nom giúp ta được!

Phi Loan quận chúa cười mà thưa rằng:

- Thân mẫu chớ lo phiền! Ngày nay đã có con và em dâu con (Phật Châu tiểu thư) giúp thân mẫu chớ chi.

Phật Châu tiểu thư nói:

- Có đồ trang sức, nếu ngày nay không sắp kịp thì hãy đem của con mà đưa cho nhị tẩu dùng!

Phi Loan quận chúa nói:

- Cho sang bên nhà con lấy cũng được.

Tô Ánh Tuyết phu nhân cười mà bảo rằng:

- Thế ra còn ta thì chẳng ai giúp, lại chẳng biết đi giặt mượn vào đâu. Nhưng ta không ngại, hễ Lưu vương có phàn nàn oán trách câu gì thì ta nói là một mình ta, chỉ lo được như thế mà thôi.

Lưu Yến Ngọc phu nhân nói đùa rằng:

- các con nghe lời Tô mẫu nói, thật đã trây lười. au này Mạnh vương phi về, sắp lại khai một món tiền to vậy.

Lưu Yến Ngọc phu nhân nói xong, mọi người lại nhìn nhau cả cười. Nhà ngoài Lưu vương cùng mấy anh em phò mã Triệu Câu đã về. Doãn tướng công, Nguyễn tướng công, Tần thượng thư và Hùng vương cũng đều kéo đến cả. Người nhà bày tiệc, mọi người cùng ngồi vào ăn. Trong khi ăn tiệc lại có đem phường hát ở Lê Viên vào để diễn kịch. Lưu vương cả cười mà bảo rằng:

- Tôi đây vốn là vũ nhân thô lỗ, hay nói chân thật, không biết những giọng văn hoa. Lâu ngày cách xa, ngày nay gặp nhau, nên để nói chuyện vui, hà tất lại bày những trò múa hát.

Mọi người đều nói:

- Đã đành như vậy, nhưng một vị thân ông mới thì lễ nghênh tiếp cũng nên phải trọng thể chứ sao!

Lưu vương cười mà đáp rằng:

- Tôi là người nào mà dám đương lễ trọng thể ấy! Nay tôi được cùng các bậc quốc thích hoàng thân sum họp một nhà, thật là vinh hạnh cho tôi, không biết thế nào mà kể cho xiết! Sáng mai tôi xin vào Tiểu Hoa Sơn bái yết Hoàng Phủ vương gia rồi lại trở về quê nhà vậy.

Doãn Thượng Khanh tướng công liền nghoảnh lại bảo phò mã Triệu Câu rằng:

- Cung kính không bằng theo mệnh. Lưu thân ông đã bảo như thế thì phò mã nên truyền bãi phường hát đi.

Phò mã Triệu Câu tức khắc truyền cho phường hát lui ra. Bấy giờ tiệc tan, mọi người trở vào thư phòng uống trà, lại cùng nhau kể lể những chuyện sau khi tương biệt.

Lại nói chuyện Phi Loan quận chúa ở nhà trong bảo Gia Tường công chúa rằng:

- Nàng Văn Cơ ngày nay đã biết sửa mình đổi lỗi, hủy bỏ dung nhan đi, để quyết chí tu hành, thế thì công chúa nên thừa cơ tâu xin với thái hậu, xin cho nàng được theo vào tu ở Tiểu Hoa Sơn. Nàng Diễm Tuyết và nàng Hạng Ngọc Thanh tất cũng chẳng hẹp chi mà không cho nàng được nương thân ở đấy. Việc này chẳng những khiến nàng khỏi trầm luân tại nơi bể khổ, mà lại có thể che được những sự sỉ nhục cho nhà họ Hùng vậy.

Gia Tường công chúa đáp lại rằng:

- Đã đành như thế, nhưng thái hậu xưa nay vốn lấy chữ “trinh tiết” làm trọng. Nếu nghe biết những sự việc xấu xa của nàng Văn Cơ thì tất cũng hầm hầm nổi giận, chẳng khác chi Vệ vương phi vậy. Âu là đợi khi tôi lâm sản đã mãn nguyệt rồi, bấy giờ sẽ thừa cơ tâu xin thái hậu.

Gia Tường công chúa nói chưa dứt lời thì bỗng có người bộc phụ khúc khích cười chạy vào mà bảo rằng:

- Dám bẩm công chúa! Phương Anh tiểu thư bây đã thành ra người nhà ta rồi!

Phi Loan quận chúa cười mà bảo rằng:

- Đầu đuôi thế nào, mau mau nói lại chúng ta nghe.

Người bộc phụ nói:

- Vừa rồi Lưu phu nhân mời Lưu vương nói việc hôn sự Phương Anh tiểu thư với đệ nhị quận chúa. Lưu vương bằng lòng ngay. Lưu phu nhân lại xin chọn ngày làm lễ cưới. Lưu vương nói: “Gia quyến không có đây thì biết cưới ở đâu. Bây giờ phu nhân đã là cô mẫu nó thì phải nhận làm nhà gái mà Lương phu nhân tức nhà trai, vậy cứ chọn ngày rồi cưới từ đông phòng sang tây phòng cũng được". Lưu phu nhân mừng rỡ, đã nói chuyện với Lương phu nhân để sửa soạn làm lễ cưới đó.

Người bộc phụ nói xong, nét mặt tươi cười hớn hở, Gia Tường công chúa cùng Phi Loan quận chúa đều lấy làm mừng rỡ. Cách mấy hôm sau, nhà Hoàng Phủ sửa soạn làm lễ thành hôn cho Phương Anh tiểu thư kết duyên với nhị lang Triệu Phượng. Câu chuyện trong khi tiệc mừng, toàn thị nói những lời trung hiếu. Lưu vương hỏi những công việc ở bên nước Cao Ly, Doãn Thượng Khanh tướng công đều thuật hết đầu đuôi cho biết. Lưu vương nghe xong liền nói:

- Nếu vậy thì Hùng Khởi Phượng thật là một bậc kỳ nam tử, chẳng kém chi các công tử con nhà Hoàng Phủ chút nào, không biết Hùng vương khéo tu thế nào mà đẻ được người con như thế. Doãn tướng công ơi! Phò mã Triệu Câu đang kể là bậc xã tắc thần. Nhị lang Triệu Phượng cũng là một tay trung dũng. Lại được tam lang Triệu Lân kia có nhiều mưu sâu kế lạ, mới biết dùng cái giỏ đựng thuốc mà đem được hoàng tử ở trong cung ra. Tứ lang và ngũ lang thì hiếu thuận lạ thường. Thế thì một nhà Hoàng Phủ đã chung đúc biết bao nhân tài vậy.

Hùng vương cũng tấm tắc khen ngợi mà rằng:

-Chẳng những thế thôi. Khi Mạnh vương phi bày mưu lập kế, buộc thư vào chân con chim quạ để truyền bảo cho anh em Triệu Phượng và Triệu Lân biết. Lại khi thái hậu lâm triều, các tờ chiếu thư một tay Mạnh vương phi khởi thảo cả. Đàn bà như thế, thật khiến cho bọn tu mi nam tử ta phải hổ thẹn.

Nguyễn Long Quang tướng công nói:

- Mạnh vương phi thật là một người trí rộng tài cao, chẳng kém chi Khổng Minh thuở trước. Hãy xem như cái mưu “khổ nhục kế” ở chốn pháp trường, đủ biết là tay tài giỏi vậy.

Nếu không có cái mưu lạ ấy thì làm sao mà cứu thoát được Hùng vương đây và Vệ vương phi. Sử xanh chép để nghìn thu, ai không khỏi ca tụng công nghiệp họ Hùng họ Mạnh và nhà Hoàng Phủ. Ngày nay nhị lang đã kết duyên cùng Phương Anh tiểu thư, còn tứ lang chưa thành gia thất, vậy tôi có một chút con gái cũng có ý muốn ngưỡng phan, chẳng hay phò mã Triệu Câu nghĩ thế nào?

Phò mã Triệu Câu mừng rỡ, vội vàng đứng dậy rót một ly rượu đầy mời Nguyễn Long Quang tướng công mà rằng:

- Tướng quân đã có lòng hạ cố thì anh em chúng tôi cảm tạ xiết bao. Chúng tôi xin bẩm với cao đường để chọn ngày làm lễ.

Nguyễn Long Quang tướng công cầm lấy ly rượu uống. Lưu vương cười mà bảo Hùng vương rằng:

- Chỉ sợ chúng tôi đây lại phải làm môi nhân mà thôi.

Phò mã Triệu Câu lại rót rượu mời Lưu vương và Hùng vương làm chủ hôn. Tần thượng thư cùng Hùng quốc cữu làm tá lễ. Nguyễn Long Quang tướng công cười mà bảo rằng:

- Đem ly rượu lớn lại đây, để tôi rót mời mỗi ngài một chén.

Hùng vương bảo Nguyễn Long Quang tướng công rằng:

- Cứ như ý tôi thiển nghĩ thì nên bảo phò mã Triệu Câu viết thư nói với Mạnh vương phi để thương nghị cùng Doãn thân ông mà làm lễ cưới tại Vân Nam rồi qua sang năm sẽ theo Mạnh vương phi cùng tiến kinh một thể.

Nguyễn Long Quang tướng công nghe nói vui cười mà rằng:

- Vương gia nghĩ rất phải! Như thế thì được tiện việc cả cho hai nhà!

Tần thượng thư cười mà bảo rằng:

- Đã đành rằng tiện, nhưng trong một năm trời tứ huynh ở kinh mà tân nhân ở Vân Nam thì cầu Ô Thước bắc sao cho được.

Nhị lang nói:

- Đã chọn được giai ngẫu như thế thì chậm trễ cũng càng hay, chứ có hề chi!

Hùng Khởi Phượng mỉm cười mà hỏi rằng:

- Nếu vậy thì cớ sao quốc cữu lại nóng về việc chọn ngày làm lễ cưới.

Nhị lang nói:

-Việc ấy tự ý Lưu mẫu muốn cho tôi chóng thành, chứ không phải ở tôi vậy.

Lưu vương cũng cười mà rằng:

- Việc ấy chỉ có tôi là chẳng lo nghĩ chi cả, nghiễm nhiên được một ông đông sàng giai tế vậy.

Mọi người nghe nói đều cả cười. Bấy giờ Lưu vương lại hỏi Hùng vương rằng:

- Khoản tiếp sứ thần các nước, chẳng hay triều đình xử trí ra thế nào?

Hùng Khởi Phượng nói:

- Việc ấy chúng tôi đã tâu với thánh thượng rằng: “nếu ngày nay lập riêng nhà công quán cho đủ sứ thần các nước ở thì tổn phí không biết dường nào, vậy tạm lấy mấy nơi vương phủ để khỏan tiếp sứ thần các nước, mà giáng chỉ cho sứ thần các nước biết rằng mỗi vị vào thành, chỉ được đem theo mấy chục người hầu mà thôi, còn bao nhiêu quân sĩ đều phải đóng tại ngoài quan ải cả, như thế thì chẳng những công khố bớt sự tổn phí, mà quân dân cũng khỏi phải phiền nhũng. Thánh thượng hiện đã phê chuẩn, chẳng hay các ngài nghĩ thế nào.

Hùng vương nín lặng không nói, Doãn Thượng Khanh tướng công và Nguyễn Long Quang tướng công đều mừng rỡ mà rằng:

- Nếu vậy hay! Quốc cữu thật là có tài “kinh tiên vĩ đại”, bọn lão hủ này không thể theo kịp! Việc này chẳng những bớt sự tổn phí, mà lại khiến cho sứ thần các nước biết những nơi kiến trúc tráng lệ của nước ta.

Lưu vương khen rằng:

- Hùng quốc cữu thật đáng gọi là một tay lương tá.

Tần thượng thư cũng cười mà nói rằng:

- Tôi đã được biết Hùng quốc cữu xưa nay vốn là một bậc tài cao trí rộng hơn người.

Khi tiệc tan rồi, mọi người đều cáo từ lui ra. Lưu vương giữ Hùng vương ở lại, để đêm hôm ấy hai người truyện trò cùng nhau. Mấy anh em phò mã Triệu Câu lui vào nhà trong, đem những lời Nguyễn Long Quang nói thuật lại cho Tô phu nhân và Lưu phu nhân nghe. Hai phu nhân đều mừng rỡ mà rằng:

- Thế mới biết duyên trời đem lại thì dẫu xa xôi muôn dặm cũng thành ra sum họp một nhà.

Sáng hôm sau, Triệu Lân theo Lưu vương và Hùng vương vào Tiểu Hoa Sơn để thăm Hoàng Phủ Thiếu Hoa. Ba người đều ăn mặc thường phục, chỉ có mấy đứa đồng tử theo hầu. Phò mã Triệu Câu đã sai người báo trước cho địa phương quan phải ra nghênh tiếp. Đường đi cách kinh thành trong ba ngày trời. Khi gần tới nơi, Triệu Lân trỏ phía trước mặt mà bảo rằng:

- Thẳng phía trước mặt, trông có một dãy tường vàng kia, tức là chỗ thượng hoàng ở tu đó!

Triệu Lân vừa nói vừa dừng cương xuống ngựa. Bỗng thấy có một người cưỡi ngựa ra đón, vỗ tay cả cười mà rằng:

- Đêm qua tôi nhìn hoa đèn, đết ngay là hôm nay có người đến thăm tôi vậy. Tôi xin kính chào Hùng vương và Lưu vương. Triệu Lân chắp tay vái chào mà rằng:

- Con xin kính chào thân phụ!

Mấy người cùng nhau do cửa đông môn tiến vào. Nguyên chỗ ấy có ba cửa, cửa giữa chỉ khi nào thượng hoàng ngự giá ra vào thì mới được mở; cửa về phía tây thì để khi nào các quan văn võ triều thần đến thăm thượng hoàng; còn về cửa phía đông thì đi thẳng vào chỗ Hoàng Phủ Thiếu Hoa ở. Bấy giờ Hoàng Phủ Thiếu Hoa mời Hùng vương và Lưu vương vào trong trai phòng cùng ngồi. Trong trai phòng không trần thiết chi cả, chỉ có mấy cái giường tre ghế gỗ mà thôi. Lưu vương thấy vậy lẩm nhẩm gật đầu mà rằng:

- Cách tự phụng đơn sơ thế này thì thật quả nhiên là một bậc rất cao thượng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play