Các quan phủ, huyện sở tại cũng không nói chi cả, đều theo Trương Hổ (tức
là quan khâm sai) ra ngồi nhà khách. Khi uống trà xong, các quan phủ
huyện hỏi Trương Hổ rằng:
- Bây giờ ngài định trở về phúc chỉ, hay là còn định đi tìm bắt ở nơi nào?
Trương Hổ cười nhạt mà rằng:
- Phò mã Triệu Câu bảo với tôi là Hùng Khởi Thần vừa rồi đã sang ngay bên nhà quan tổng binh họ Vệ đây, cớ sao lại chưa thấy đến. Quả nhiên là
quan tổng binh họ Vệ đây đã đưa chàng trốn đi chỗ khác rồi. Bấy giờ ta
cứ đòi cho được Hùng Khởi Thần, nếu không thì quan tổng binh phải theo
ta về kinh để phúc chỉ.
Vệ Dũng Bưu nghe nói nổi giận mà rằng:
- Nhà ngươi phụng chỉ tới nhà phò mã, không thấy Hùng Khởi Thần, sao không bảo phò mã theo về kinh phúc chỉ, có được không?
Trương Hổ cũng nổi giận quát to lên rằng:
-Nói thế mà nghe lọt tai! Phò mã bảo là Hùng Khởi Thần tới đây, vậy nên ta
mới đem quân tới. Nếu nay Hùng Khởi Thần đi đâu, nhà ngươi cứ bảo cho
biết thì ta còn trách gì nhà ngươi. Chỉ vì nhà ngươi ẩn nặc không chịu
nói ra, thế thì ta tất phải bắt nhà ngươi theo ta về kinh phúc chỉ.
Vệ Dũng Bưu xỉ mắng mà rằng:
- Nhà ngươi to gan thật! Ta có tội gì mà dám bắt ta giải kinh!
Trương Hổ nói:
- Nhà ngươi có hai tội to lắm: Một là ẩn nặc kẻ phản nghịch; hai là tội dám chống cự với quan khâm sai.
Nói xong, liền truyền quân sĩ mau mau trói Vệ Dũng Bưu lại để giải kinh
phúc chỉ. Quân sĩ vừa xô đến thì Vệ Dũng Bưu hầm hầm nổi giận, lấy tay
gạt ngã các quân sĩ, rồi túm đầu Trương Hổ, đánh tát một hồi. Trương Hổ
nét mặt tái mét, miệng thổ ra huyết. Vệ Dũng Bưu lại còn đá luôn mấy cái thất điên bát đảo. Bấy giờ Trương Hổ mới kêu van mà rằng:
- Vệ tướng quân ơi! Chúng tôi biết tội đã nhiều, xin tướng quân tha chết cho.
Các quan phủ, huyện đều run sợ, chẳng còn hồn vía nào, chạy lại xin Vệ Dũng Bưu rằng:
- Vệ tướng quân ơi! Ngày nay quan khâm sai lầm lỗi, có xúc phạm đến tướng quân, nhưng vì là sứ mệnh của triều đình, vậy xin tướng quân nên rộng
lượng tha cho, để được về kinh phúc chỉ.
Vệ Dũng Bưu vẫn còn căm tức:
- Không thể tha được! Tôi hãy đánh chết nó đã, rồi dẫu chết chém, tôi
cũng cam tâm. Nó hăm doạ tôi hết điều, tôi vẫn chịu nhịn, nay nó lại còn muốn bắt tôi giải kinh. Nếu có thánh chỉ truyền bắt tôi thì tôi mới tha chết cho nó được.
Nói xong, lại đấm đánh một hồi nữa, Trương Hổ lại quằn quại kêu van. Các quan phủ, huyện lại nói:
- Vệ tướng quân ơi! Xin tướng quân rộng tha cho quan khâm sai thì chúng tôi được đội ơn nhiều lắm.
Bấy giờ Vệ Dũng Bưu mới chịu tha, lại quay lại xin lỗi cùng các quan phủ,
huyện. Các quan phủ, huyện đỡ quan khâm sai dậy, trông thấy mặt mũi sưng vếu cả lên, thật đáng ghê sợ, vội vàng gọi người đem kiệu đưa về nhà
công quán để mời thầy thuốc cứu chữa. Vệ Dũng Bưu vừa toan quay vào nhà
trong thì bỗng nghe báo có khách lạ đến. Tên người nhà cầm danh thiếp
đưa vào, Vệ Dũng Bưu mở xem, thấy đề ba chữ “Chúc Vô Nhân”, có ý nghi
hoặc mà nghĩ thầm rằng: “ Quái lạ! Ta không quen người nào họ Chúc bao
giờ, sao lại bỗng đến thăm ta”. Vệ Dũng Bưu còn đang ngẫm nghĩ thì bỗng
thấy một ông cụ già mũ áo chỉnh tề, trông có vẻ văn nhã. Vệ Dũng Bưu cúi chào:
- Xin cúi chào tiên sinh! Chẳng hay tiên sinh tới đây có việc chi?
Ông cụ già ấy chăm chú nhìn Vệ Dũng Bưu mà hỏi rằng:
- Có phải người chính là quan tổng binh họ Vệ đó không?
Vệ Dũng Bưu nói:
- Chính tôi đây! Chẳng hay tiên sinh định chỉ giáo việc chi?
Ông cụ già ấy nói:
- Tôi vâng mệnh Triệu vương, đến đây yết kiến ngài đây!
Vệ Dũng Bưu giật mình kinh sợ, vội vàng làm lễ tương kiến. Chúc Vô Nhân nói:
- Tôi có một việc muốn nói riêng cùng tướng quân.
Vệ Dũng Bưu hiểu ý, tức khắc mời vào ngồi trong thư phòng. Chúc Vô Nhân
thò vào trong tay áo lấy ra một phong thư trao cho Vệ Dũng Bưu mà bảo
rằng:
- Đây là phong thư của Lưu Quí ở phủ Triệu vương gởi tôi
đưa cho tướng quân đó. Lưu Quí nguyên làm chức trưởng sử ở phủ Triệu
vương đã hơn mười năm nay. Từ khi thượng hoàng bỏ đi. Phi Giao chuyên
quyền, gia quyến họ Hùng bị giam, Hán vương có mật ước với Triệu vương
để cùng khởi binh. Lưu Quí vốn biết tướng quân đây là bậc vũ dũng, sức
khỏe địch nổi muôn người, lại có lòng trung nghĩa, vậy mới thương nghị
cùng tôi, để tâu với Triệu vương mời tướng quân đến giúp cho.
Vệ
Dũng Bưu nghe nói, nửa mừng nửa sợ. Mở phong thư của Lưu Quí ra xem thì
quả đúng như lời Chúc Vô Nhân nói, nghĩ thầm: “Nếu vậy cũng là một việc
hay cho ta. Lần này quan khâm sai về kinh, tất Đồ Man Hưng Phục lại bày
mưu mà hãm hại ta, chi bằng ta nhân dịp này đi theo Triệu vương. Gia
quyến ta rồi sau cũng đem đi cả, chỉ hiềm một nỗi ngoại sanh ta ở đây,
biết lấy ai hộ vệ. Âu là ta sai người gọi con trai ta tạm nghỉ một thời
gian về nhà để hộ vệ lấy ngoại sanh. Vệ Dũng Bưu nghĩ vậy mới nói với
Chúc Vô Nhân:
- Xin tiên sinh hãy ở lại đây mấy hôm, để tôi thu xếp việc nhà rồi sẽ theo tiên sinh khởi hành.
Vệ Dũng Bưu lại thuật hết đầu đuôi việc Hùng Khởi Thần đến cho Chúc Vô Nhân nghe. Chúc Vô Nhân thở dài mà rằng:
- Thương xót thay cho Hùng vương, bao giờ giải tỏ được nỗi oan tình. Nay công tử đến đây, hay là ta đưa sang ở Triệu vương phủ.
Vệ Dũng Bưu nói:
- Khó đưa đi lắm! Vì công tử vốn là một kẻ thư sinh yếu đuối không quen
cưỡi ngựa, mà tôi cùng tiên sinh thì lại cần phải đi gấp mới được.
Vệ Dũng Bưu truyền người nhà dọn rượu uống. Trong khi uống rượu, Vệ Dũng Bưu hỏi thăm chuyện Triệu vương. Chúc Vô Nhân nói:
- Triệu vương vốn là người hiếu thuận, Triệu thái phi thì rất nhân từ.
Quan trưởng sử là Lưu Quí cũng một mực công minh, cho nên nhân dân đều
kính phục. Các tướng sĩ hết lòng trung dũng, bây giờ hiện đã có sẵn năm
nghìn tinh binh, chỉ đợi tướng quân tới nơi thì sẽ đính ước cùng Hán
vương để cầm quân dẹp loạn. Vệ Dũng Bưu nghe nói mừng rỡ mà rằng:
- Nếu vậy thì quan trưởng sử Lưu Quí thật là người đáng khen! Năm xưa
thân phụ hắn là Lưu Khuê Bích càn dỡ lạ thường, ai ngờ sinh con lại biết tận trung báo quốc.
Khi uống rượu xong, Vệ Dũng Bưu từ biệt lui
vào nhà trong, đem việc Triệu vương và quan trưởng sử Lưu Quí ước đính
nói cho nàng Văn Cơ nghe và bảo:
- Thế này là một cơ hội rất tốt
cho ta, nếu không thì quan khâm sai về tới kinh, tất nhiên lại có thánh
chỉ đến nã tróc ta vậy. Ta đã sai người gọi anh con về. Các ngươi cứ ở
nhà, đợi khi anh con về đây sẽ đưa các ngươi sang Triệu vương phủ.
Hùng Khởi Thần nghe nói, ứa hai hàng nước mắt xuống mà rằng:
- Cữu phụ ơi! Triệu vương đã cho người triệu thì cữu phụ cho con theo đi, kẻo con ở đây, lòng cũng không yên. Cứ bới tóc cài trâm, cải dạng nữ
nhi, ăn rồi lại ngồi một chỗ thì con lấy làm hổ thẹn.
Vệ Dũng Bưu nói:
- Bây giờ chưa thể đi được! Nếu việc hiền sanh mà tiết lộ ra, tất có tai
vạ. Vả hiền sanh vốn người yếu đuối thì chịu sao nỗi những sự khó nhọc
khi đi đường. Vậy đợi tiện nhi về đây, bấy giờ cả nhà xuống thuyền cùng
đi một thể.
Hùng Khởi Thần nín lặng, không biết trả lời thế nào.
Nàng Văn Cơ có ý buồn rầu mà nghĩ thầm rằng: “Nếu vậy thì Hùng công tử
nhẫn tâm thật, nỡ nào bỏ ta mà đi theo Triệu vương. Một mai công tử
thoát thân bỏ đi thì duyên đôi lứa há chẳng bẻ bàng ta lắm ru, chi bằng
ta nhân lúc này nói rõ sự thực, thử xem công tử định ra làm sao". Nàng
Văn Cơ nghĩ vậy, mới thở dài mà nói với Vệ Dũng Bưu rằng:
- Thân
phụ ơi! Công tử đến đây, thấm thoát đã nửa năm. Cũng trong thân thích
một nhà, vốn chẳng e lệ chi. Nhưng con dẫu tuyết sạch giá trong, người
ngoài dị tất đã không có lời dị nghị. Vả công tử lại cải dạng nữ nhi,
cùng con khuya sớm ở chốn loan phòng, khi ăn ở lúc ra vào, nào ai biết
cho rằng ngọc kia không vết. Bây giờ thân phụ đi vắng, anh con về đây,
không khỏi nhiều điều điếc tai. Năm trước thân phụ đã bảo con rằng dây
loan sẽ nối cầm lành. Từ bấy đến nay bao nhiêu chỗ cầu thân mà con đều
không ưng thuận, cũng chỉ vì chưa được nơi xứng đôi vừa lứa. Ngày nay
công tử tới đây lánh nạn, bất đắc dĩ mà phải dùng kế quyền nghi, tạm cải nữ trang, để che mắt quan khâm sai cho toàn mọi việc. Nhưng dẫu sao
cũng chẳng qua duyên số, đã trót cùng nhau gặp gỡ thì tử sinh xin quyết
một lòng.
Vệ Dũng Bưu nghe nói khen ngợi mà rằng:
- Con
nói cũng có lẽ phải. Con thật là một người có học thức, biết nghĩ xa
xôi. Thôi thì hiền sanh hãy cứ ở yên đây cho khỏi người ngoài nghi hoặc.
Hùng Khởi Thần nói:
- Cữu phụ ơi! Việc này con khó lòng mà vâng mệnh được, bởi vì con đã đính ước cùng Phi Loan quận chúa từ trước chẳng lẽ xon dám để tiểu thư đây
làm thứ phòng hay sao! Dẫu cữu phụ và tiểu thư có ưng thuận, nhưng con
cũng không đành lòng. Cửa nhà đâu tá, nghề nghiệp thì không, thân chết
dở sống thừa, càng nghĩ càng thêm hổ thẹn.
Vệ Dũng Bưu chưa kịp trả lời. Lã di nương nghe nói đã có ý không vui mà rằng:
- Hùng công tử ơi! Công tử nên nghĩ cho kỹ. Con gái ta thật là một bậc
thiên kim tiểu thư, lão gia tôi đây vẫn quý như viên ngọc trên tay, bao
nhiêu các quyền quý đến cầu thân mà lão gia tôi chưa ưng thuận nơi nào
cả. Nay lão gia tôi vì tình thân thuộc mà cứu công tử, công tử nỡ lại mà phụ tấm lòng.
Hùng Khởi Thần nói:
- Ơn sâu của cữu phụ và tiểu thư đây không bao giờ tôi dám quên. Ngặt vì cha mẹ tôi ngày nay
đang ngồi ở trong ngục thất, chưa biết sống chết thế nào, lòng tôi thật
đã tựa như lửa cháy, còn dám nghĩ đâu đến thú đoàn viên. Di nương lấy
kiến thức đàn bà mà oán giận tôi, nhưng cữu phụ cũng nên lượng xét cho
lòng đau xót ấy.
Nói xong, hai hàng nước mắt chảy xuống ròng ròng. Vệ Dũng Bưu cũng khóc mà bảo rằng:
- Hiền sanh ơi! Hiền sanh chớ nên khóc thương. Sự đau xót của hiền sanh,
ta đã rõ biết. Hiền sanh hãy cứ yên lòng chịu vậy, trời kia sẽ có ngày
mở cửa cho ta. Nhưng ta nói câu này, nếu hiền sanh nghe lời thì cũng là
một việc hay. Giả sử sau này Phi Loan quận chúa đẹp duyên sắt cầm rồi,
mà tiện nữ có làm thứ phòng cũng chẳng lấy chi làm ngại. Cốt cầu được
môn đăng hộ đối, khiến cho tình trong thân thuộc ngày lại thêm thân vậy.
Vệ Dũng Bưu lại bảo Lã di nương rằng:
- Nhà ngươi chớ nên nói lôi thôi. Đợi khi hiền sanh tiến kinh, bấy giờ sẽ bàn tính đến hôn sự.
Hùng Khởi Thần chỉ ngậm đắng nuốt cay mà không biết nói thế nào. Nàng Văn Cơ miệng tủm tỉm cười, đứng dậy rót ly rượu mời Hùng Khởi Thần uống mà bảo rằng:
- Cứ như lời thân phụ tôi nói vừa rồi thì tôi cùng công tử tức là vợ chồng. Từ đây xin nguyện cùng nhau chắp liền cành, quyết
không bao giờ chia rẽ.
Nàng Văn Cơ vừa nói, lại vừa nắm lấy áo rồi cười mà bảo rằng:
- Công tử nghĩ thế nào?
Hùng Khởi Thần buồn rầu đáp:
- Tiểu thư ơi! Lòng tôi bây giờ thật đã khô héo, không còn biết sống để
làm vui. Chỉ mong cho bao giờ được trông thấy hai thân thì tôi mới đành
dạ.
Hai người đang trò chuyện cùng nhau thì các tỳ nữ bày tiệc.
Nàng Văn Cơ tươi cười nét mặt mà mời Hùng Khởi Thần ngồi uống rượu. Nàng nói:
- Hùng công tử ơi! Chén rượu hôm nay không như ly rượu mọi ngày, mà là ly rượu trăm năm của hai ta vậy.
Nàng Văn Cơ có ý không vui, cười nhạt một tiếng rồi gọi nữ tỳ lấy cơm. Hai
người cùng ăn cơm. Khi ăn cơm xong, Hùng Khởi Thần đứng dậy, ra ngồi một chỗ, nét mặt buồn bã âu sầu. Vệ Dũng Bưu trao tiền cho một tên người
nhà, dặn đến sáng hôm sau thì đi Sơn Tây gọi Vệ Ngọc. Lại gọi một tên
người nhà là Vệ Phúc đến mà dặn rằng:
- Công việc trong nhà, ta
giao cho nhà ngươi chiếu quản, đợi đến khi Vệ Ngọc về đây, bấy giờ sẽ
hay, còn các gia đinh ai muốn đi tùy lòng, ta sẽ cấp vốn cho về nhà mà
mưu sinh. Trong nhà chỉ cần mấy người lão bộc ở lại là đủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT