Lại nói chuyện vua Anh Tôn muốn vào nam nội triều kiến thái hậu. Phi Giao hoàng hậu nói:
- Muôn tâu bệ hạ! Không ngờ ngày nay thái hậu biến tâm, chỉ đợi bệ hạ đến thì hại bệ hạ rồi tha Hùng quốc trượng và lập vua mới.
Vua Anh Tôn trong lòng nghi hoặc, vì thế mới cáo bệnh không dám đến triều
kiến thái hậu lần nào mà mọi việc triều chính giao cho một tay Phi Giao
hoàng hậu tất cả. Suốt ngày chỉ nay ngự cung này, mai ngự cung khác,
nghe đàn uống rượu, cùng bọn cung nga đùa bỡn mua vui. Phi Giao hoàng
hậu lại gia thăng Đồ Man Hưng Phục và giao cho hai cha con hắn được quản lĩnh binh quyền, để nghiêm sát những trong cung ngoài thành, nhất là
cung thái hậu, hễ có cử động việc gì phải tức khắc phi báo cho Phi Giao
hoàng hậu biết.
Phi Giao hoàng hậu bảo bọn Mã Thuận rằng:
- Ngày nay các ngươi phải hết lòng, nếu ai trễ biến thì chớ trách ta tệ
bạc. Gia Tường công chúa thì cấm không cho được vào cung,vua cho công
chúa có ý muốn xui giục thái hậu phế thánh thượng mà lập bào đệ Hán
vương lên làm thiên tử.
Một hôm, Phi Giao hoàng hậu ngồi trong
cung, Mã Thuận đem các bản tâu vào trình. Phi Giao hoàng hậu đưa hai con mắt phượng nhìn khắp một lượt, rồi giơ tay búp măng sẽ cầm bút ngọc,
phê phó mọi lẽ, giao cho đình thần, thật là một bậc “Nữ trung vương”
vậy. Sau cùng lại có một bản tâu của cả mười ba tỉnh, nói nhân dân thấy
thượng hoàng bỏ đi, có lòng oán giận, xin thánh thượng trù tính mau mau, nếu không thì trong nước tất có ngày biến loạn.
Phi Giao hoàng
hậu xem xong, nghĩ thầm: “Dân tức là gốc của nước. Nếu lòng dân oán giận thì gốc nước tất phải lung lay, một mai gây việc binh đao, thân này khó lòng mà tránh khỏi tai vạ, thế thì ngày nay ta phải nghĩ cách an dân,
mới giữ vững được ngôi “chí tôn” này”. Phi Giao hoàng hậu cau đôi lông
mày lại, ngẫm nghĩ hồi lâu, không nói câu gì. Bỗng lại thấy Mã Thuận ở
đâu lật đật chạy đến, tay cầm bản tâu quì dâng mà rằng:
- Muôn
tâu lệnh bà, có quan Mạnh Gia Linh thừa tướng vừa hết hạn nghỉ, nay đã
tiến kinh, xin vào bệ kiến, hiện còn chực tại ngoài Ngọ Môn, cho kẻ hạ
thần đem bản tâu này vào trước để đợi lượng trên phán chỉ.
Phi Giao hoàng hậu phán rằng:
- Nếu vậy thì rất hay! Ta vẫn hiềm một nỗi thiếu người thân thuộc tay
chân, may sao được cữu phụ ta đến. Cữu phụ ta thuở xưa vốn yêu mến ta,
ta có thể đem ngoại sự mà ủy thác cho cữu phụ ta được.
Mã Thuận vội vàng quì xuống tâu rằng:
-Muôn tâu lệnh bà! Kẻ hạ thần trông thấy nét mặt quan Mạnh thừa tướng nghiêm
nghị lạ thường. Mà nghe đâu người ở quê nhà tới đây, có đem theo một cỗ
quan tài. Như thế thì tất có tình ý chi đây, xin lệnh bà xem bản tâu
trước, sau sẽ liệu định.
Phi Giao hoàng hậu gật đầu, liền mở bản tâu ra xem. Bản tâu như sau này:
“Vân Uyên điện đại học sĩ kiêm Hộ Bộ thượng thư Mạnh Gia Linh xin cúi tâu để hoàng hậu lượng xét:
Kẻ hạ thần giả hạn về nghỉ trong một năm nay, không ngờ trong nước sinh ra lắm sư biến cố: Thượng hoàng bỏ đi, tả hậu điện dại, trung dũng như
Bình Giang vương mà nhà bị giam, chính trực như Lương thừa tướng mà một
thân chịu chết. Trên thì thái hậu phiền muộn dưới thì nhân dân oán giận, bởi vậy mà sinh ra nhiều tai dị như thủy lạo, đại hạn và cướp giặc
v.v...
Ngoại nghị huyên truyền, đều đổ lỗi cho hoàng hậu, vì hôm
trước thái hậu ban lời quở trách mà hoàng hậu dám vô phép chống cãi lại, từ đó bỏ cả lễ thần hôn không vào triều kiến lần nào. Cương thường đảo
ngược thì muôn dân còn trông cậy vào đâu. Thiên tử bất hiếu, hoàng hậu
bất đức, tội ác đã rõ rành rành. Trách nào nước nhà chẳng sinh ra nhiều
việc. Họa hoạn sau này kẻ hạ thần không nỡ nói hết. Kẻ hạ thần thiết
nghĩ hoàng hậu thuở nhỏ ở chốn khuê phòng vẫn có tiếng là người thục nữ; lúc lớn vào nơi cung cấm, cũng nổi danh là bậc hiền phi. Cớ sao tin
dùng bọn nội giám Mã Thuận mà khinh rẻ các bậc lão thần. Hoàng hậu sai
Đồ Man An Quốc và Đồ Man Định Quốc luyện tập cấm binh ở trong nội thì
định chống cự với ai? Một vị lão thần, bắt phải đi sứ, quốc thể còn ra
thế nào, thật khiến cho nước ngoài chê cười, tất có ngày sinh ra biến
loạn.
Ngày nay chỉ có một kế: Thiên tử và hoàng hậu phải vào
triều kiến thái hậu mà tạ tội đi. Lại đón Hùng hậu về chánh cung và tha
cho gia quyến họ Hùng. Triệu Doãn thừa tướng ở Cao Ly về. Ban chiếu thư
cho thiên hạ, tự hối các điều tội ác của mình. Như thế thì thượng hoàng
tất về mà thiên tử cùng hoàng hậu mới được an toàn vậy. Kẻ hạ thần cũng
biết chắc rằng hễ kẻ hạ thần nói ra thì sẽ có tai vạ, nhưng hổ mình là
ngôi tể phụ lại lạm dự vào hàng quốc thích hoàng thân, vậy nên dẫu chết
cũng cam, không dám ngoảnh mặt làm thinh, hiện khi kẻ hạ thần tự quê nhà tới đây, đã đem theo một cỗ quan tài, để đợi lệnh hoàng hậu đó.”
Phi Giao hoàng hậu xem xong, nghiến răng mà quát to lên rằng:
- Quái lạ! Ta vẫn tưởng là cữu phụ ta tới đây thì có thể giúp ta được một tay để chỉnh đốn triều đình, ai ngờ chưa đế nơi, đã dám dâng bản tâu
nói càn, chê trách thánh thượng là kẻ bất hiếu, và bảo ta bất đức. Thế
này thì ta nhịn làm sao cho được! Mạnh Gia Linh! Mạnh Gia Linh! Nhà
ngươi chớ cậy là cữu phụ ta. Ta nói thật cho mà biết, chứ dẫu thân phụ
cà thân mẫu ta tới đây, ta cũng không nể.
Nói xong, ngoảnh lại gọi Mã Thuận mà bảo rằng:
- Nhà ngươi ra lột mũ áo Mạnh Gia Linh, rồi tức khắc tống giam vào ngục thất.
Mã Thuận vâng lệnh vội vàng quay ra. Phi Giao hoàng hậu cúi đầu ngẫm nghĩ, bỗng gọi lại mà bảo rằng:
- Mã Thuận! Khoan đã! Hãy để ta ra tiếp kiến, xem hắn nói thế nào.
Nói xong, truyền triệu Mạnh Gia Linh vào. Mạnh Gia Linh tâu rằng:
- Muôn tâu hoàng hậu! Kẻ hạ thần mông ân về nghỉ, cũng muốn ở quê nhà để
phụng dưỡng hai thân. Nhưng xa nghe chính sự trong triều, luống khiến
cho lòng già đau đớn. Kẻ hạ thần bất đắc dĩ mà phải vào đây diện tấu.
Nếu hoàng hậu không nghe lời thì xin giáng chỉ nghiêm trị. Kẻ hạ thần
dẫu chết cũng còn hơn sống thừa vậy.
Phi Giao hoàng hậu nghe lời, bỗng biến nét mặt rồi cười nhạt mà bảo rằng:
- Cữu phụ ơi! Trong lòng tôi thật cay đắng muôn vàn. Tôi vẫn tưởng là
được cữu phụ tới đây để giải oan cho tôi, ai ngờ cữu phụ lại quá nghe
lời kẻ khác sàm báng mà đem lòng oán trách. Cữu phụ ơi! Từ khi tôi vào
cung, vẫm một lòng tôn kính Hùng hậu, không ngờ đến khi hai thân tôi trở về quê nhà thì Hùng hậu bỗng biến tâm, tin lời cung nữ mà lập mưu hiểm
độc, may nhờ có Tư Thiên giám tâu trình, mới xét ra được. Việc ấy chứng
cứ rõ ràng, thế mà thái hậu bất công, cố ý binh vực Hùng hậu, toan tuốt
gươm chém bỏ tôi đi. Cữu phụ ơi! Không bao giờ có sự lạ như bây giờ:
Thái hậu nỡ lòng muốn phế thánh thượng! vì thế thánh thượng không dám
đến triều kiến thái hậu. Cữu phụ ơi! Nếu thái hậu phế thánh thượng mà
lập Hán vương hoặc Triệu vương thì còn ra thế nào. Cũng vì thế cho nên
tôi phải tạm cầm quyền chính, kẻo thánh thượng nhu nhược, không chế nổi
đình thần, mà Hán vương và Triệu vương có ý nom dòm chăng. Tôi đem cấm
binh vào cung nội là để đề phòng thái hậu, chắc đâu thái hậu sinh lòng
hại con. Tôi xem trong khi thái hậu tuốt gươm thì quả không còn tý gì là tình mẹ con nữa. Tôi đây trách nhiệm phải bảo vệ thánh thượng, nếu tôi
không cầm quyền chính thì giang sơn này nay đã thuộc về tay ai. Cữu phụ
trách tôi trọng dụng bọn tôn thất, nhưng cữu phụ nên biết rằng: muốn cho gốc vững tất phải nâng cành. Triều thần quá nửa là đảng cuả Hùng Hiệu,
nếu hắn biết hết sức bảo hộ thánh thượng thì hắn tức là trung thần. Còn
nội giám Mã Thuận chẳng qua sai khiến việc thường, có đâu lại được can
dự đến triều chính. Cữu phụ quá tin những lời đồn phiếm, mà không hiểu
rõ chân tình, cứ một mức buộc tội cho tơi, nói lắm câu thật buồn cười
quá. Cữu phụ ơi! Sự thế tôi ngày nay thật là cưỡi hổ, không thể xuống
được. Nếu cữu phụ muốn bắt tôi theo như lời tâu của cữu phụ thì xin đợi
đến ngày thượng hoàng về. Ngày nay tìm khắp trong mười tỉnh mà không
biết tông tích thượng hoàng ở đâu. May sao lại gặp cữu phụ tới đây, dám
xin nhờ cữu phụ đi tìm thượng hoàng vậy.
Mạnh Gia Linh tâu rằng:
- Kẻ hạ thần dẫu được thờ thượng hoàng trong hai mươi năm trời, nhưng âm
dung tiếu mạo, thật không được tường cho lắm, tất phải người nào xưa nay vẫn hầu cận, mới có thể không lầm. Huống chi thượng hoàng đã bỏ ngôi mà đi thì tất mộ đạo tu hành, cải dạng nâu sòng, kẻ hạ thần cũng khó nhận
cho được. Nội giám Mã Thuận thuở nhỏ vẫn hầu cận ở bên mình thượng
hoàng, xin hoàng hậu sai hắn đi thì mới được việc.
Mã Thuận đang luống cuống kinh sợ thì bỗng thấy Phi Giao hoàng hậu tỏ ý không bằng lòng, phán:
- Trong bản tâu của cữu phụ chỉ trích những tội lỗi của tôi, tôi không hề trách giận. Cữu phụ nói nên đi tìm thượng hoàng, nay tôi theo lời mà
nhờ cữu phụ việc ấy, cữu phụ lại chối từ sợ khó, thế thì cữu phụ đem
quan tài tới đây, chẳng qua chỉ là mua danh, để muốn cưỡng bách thánh
thượng phải theo lời mình đó.
Phi Giao hoàng hậu nói khích như
vậy khiến cho Mạnh Gia Linh phải nhận lời xin đi. Phi Giao hoàng hậu
mừng lắm, liền cầm bút ngọc mà phê cho Mạnh Gia Linh được quyền đi kiểm
soát các danh lam thắng tích trong mười ba tỉnh để tìm thượng hoàng. Phi Giao hoàng hậu gọi nội giám đem rượu đến, rồi rót ba ly rượu đầy, mời
Mạnh Gia Linh uống mà bảo rằng:
-Cữu phụ ơi! Tôi mời cữu phụ hết
lòng mà tìm thượng hoàng. Hễ được thượng hoàng về đây thì tôi xin tạ
Hùng hậu, tha Bình Giang vương và trả lại quyền chính. Ai phải ai trái,
bấy giờ sẽ được rõ ràng.
Mạnh Gia Linh ra đi, Phi Giao hoàng hậu quay vào trong cung, cười nhạt mấy tiếng mà rằng:
- Mã Thuận ơi! Ta sai Mạnh Gia Linh đi tìm thượng hoàng, nhà ngươi có hiểu là ý thế nào không?
Mã Thuận lạy dập đầu mà tâu rằng:
- Muôn tâu lệnh bà! Kẻ hạ thần ngu muội, không hiểu được ý kiến cao minh.
Phi Giao hoàng hậu phán rằng:
- Quân dân các tỉnh ngày nay vì lòng quý mến thượng hoàng mà sinh ra oán
giận, vậy ta sai quan đi tìm thượng hoàng, khiến cho chúng khó lường
được cái chủ ý của ta. Vả Mạnh Gia Linh dâng biểu nói càn, ta giết thì
mang tiếng ác, chi bằng sai hắn đi làm việc ấy, chắc rằng phương trời
thăm thẳm, đã biết bao giờ tìm được thượng hoàng mà về. Hắn phải đi xa
trước là khỏi ngăn trở việc ta, sau là đảng Hùng Hiệu không giao thông
với hắn được.
Phi Giao hoàng hậu nói chưa dứt lời thì Mã Thuận đã vội vàng sụp lay mà tâu rằng:
Lại nói chuyện phò mã Triệu Câu và Hùng Khởi Thần về tới quê nhà. Phò mã
Triệu Câu thay áo chịu tang, Hùng Khởi Thần thì làm lễ viếng. Hoàng Phủ
Thiếu Hoa hỏi Triệu Câu rằng:
- Từ khi ta cùng thân mẫu con trở
về quê nhà, công việc trong cung, không hiểu một tý gì, chỉ nghe những
lời truyền ngôn, vị tất đã đích thực. Chẳng hay Hùng hậu vì cớ chi mà
thành ra bệnh điên dại, con nên thuật rỏ cho ta nghe.
Triệu Câu nghe nói, có ý buồn rầu, rồi thuật hết đầu đuôi mọi việc trong cung cho cha mẹ nghe, và nói:
- Ngày nay cô phụ và cô mẫu (trỏ vợ chồng Hùng Hiệu) con phiền muộn không biết dường nào, chỉ lo tất có ngày sinh ra tai vạ, bởi vậy mới cho anh
Hùng Khởi Thần theo con về đây, cũng là cầu lánh nạn đó. Con về quê nhà
lần này là muốn đem thân ra ngoài, để chiêu tập quân mã mà đợi đến ngày
báo quốc. Con Phi Giao tất làm cho Nguyên triều đổ nát, con đây xin hết
sức đem lại giang sơn.
Phò mã Triệu Câu nói chưa dứt lời Hoàng Phủ Thiếu Hoa thở dài mấy tiếng mà than rằng:
-Nhà Hoàng Phủ ta đời đời một lòng trung thành với nước, ai ngờ ngày nay lại bỗng sinh ra đứa nghiệt nữ này. Ta còn mặt mũi nào mà trông thấy ân
huynh ta nữa.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa lại bảo Mạnh Lệ Quân rằng:
- Bây giờ phu nhân nghĩ thế nào? Chẳng lẽ cứ ngồi nhìn! Tôi còn phải thủ
hiếu ở đây đẻ giữ phần mộ hai thân, vậy phu nhân nên tiến kinh mà khuyên bảo con gái.
Mạnh Lệ Quân nín lặng, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Phu quân ơi! Đành hãy thư thả mấy ngày để tôi còn phải thu xếp các công việc. Ngày nay nhân có Hùng Khởi Thần tới đây thì để chàng ở nhà rèn
tập sự học hành cho các con nhỏ. Còn Triệu Câu phải đi chiêu tập quân
mã, để phòng khi có sự động binh. Phu quân ơi! Phu quân chớ nên nóng
nảy, cứ như lời Lưu phu nhân nói thì giang sơn này còn rối loạn trong
mười năm. Tôi tiến kinh bây giờ cũng vô ích, nhưng chẳng lẽ ngồi nhìn,
cho nên phải đi vậy.
Mọi người ngồi vào ăn cơm. Cơm xong, Mạnh Lệ Quân bảo đưa Hùng Khởi Thần sang tây phòng nằm nghỉ. Sáng hôm sau, mãi
không thấy Hùng Khởi Thần dậy, Mạnh Lệ Quân vội vàng ra tây phòng thì
thấy màn vẫn chưa cuốn. Mạnh Lệ Quân vén màn rồi khẽ cất tiếng gọi. Hùng Khởi Thần thở dài một tiếng mà thưa rằng:
- Không biết tại sao hôm nay con nhức đầu và nóng sốt quá, không thể dậy được.
Mạnh Lệ Quân bắt mạch rồi bảo rằng:
- Hiền sanh ơi! Con nay chẳng qua là bệnh thương hàn, nhưng vì ưu tư quá
độ nữa. Bệnh thương hàn có thể chữa khỏi được, nhưng còn sự ưu tư thì
con nên phải tự giải bày cho khuây. Hai thân con cho con về ở đây là
muốn để giữ lấy dòng dõi mai sau, vậy con chớ nên nghĩ ngợi mà khiến cho thêm bệnh.
Bỗng thấy người nhà vào báo rằng:
- Dám bẩm vương gia và vương phi! Hán vương có phái người đến triệu phò mã.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa nghe báo, liền giục phò mã Triệu Câu đi. Triệu Câu cáo từ cha mẹ, lại vào cáo từ Hùng Khởi Thần và dặn phải cố gìn vàng giữ ngọc, để khiến cho được chóng khỏi. Bấy giờ Mạnh Lệ Quân đã điều chế dược
phẩm, đem hòa với nước trà cho Hùng Khởi Thần uống. Lại bắt một đứa tiểu đồng phải hầu luôn ở bên cạnh. Hai vợ chồng Hoàng Phủ Thiếu Hoa ngày
đêm khuyên giải. Tô phu nhân cũng thỉnh thoảng đến để trông nom. Hùng
Khởi Thần thấy nhà Hoàng Phủ quí trọng mình như thế, rất lấy làm nể
nang, cũng cố gượng làm khuây, thành ra bệnh đã dần dần khỏi. Qua ngày
nguyên tiêu ít lâu, bỗng nghe báo có phò mã Triệu Câu về. Phò mã Triệu
Câu nét mặt hoảng hốt, khi trông thấy cha mẹ, chưa kịp lạy chào, liền
thò tay trong mình, lấy ra một phong thư, đệ trình mà thưa rằng:
- Thân phụ và thân mẫu ơi! Đêm nguyên tiêu vừa rồi, thượng hoàng đi xem
cuộc hoa đăng rồi bỗng bỏ đi mất, vậy cô phụ (trỏ Hùng Hiệu) phải cho
người phi báo.
vợ chồng Hoàng Phủ Thiếu Hoa nghe nói, giật mình
kinh sợ, chẳng còn hồn vía nào. Hồi lâu, tinh thần lại trấn định, mới mở thư ra xem, bức thư như sau:
“Tôi là Hùng Hiệu xin có đôi lời
kính trình để Hoàng Phủ vương gia biết chuyện: Đêm nguyên tiêu vừa rồi,
thượng hoàng ra xem cuộc hoa đăng, rồi bỗng bỏ đi, nội giám Quyền Xương
cũng đi theo. Quan dân nghị luận phân vân, không hiểu duyên cớ làm sao
cả.
Sau hỏi ra mới biết rằng từ khi Triệu vương và Hán vương đi
thụ phong, hai bà Ôn phi và Mai phi cũng theo đi, còn thái hậu thì ốm
mãi không khỏi, cho nên thượng hoàng buồn bực, mới phẫn chí mà bỏ đi tu. Hiện nay quan quân rối loạn, vương phi nên mau mau tiến kinh, để tìm
lời khuyên bảo Phi Giao hoàng hậu, nếu không thì cương thưòng đảo ngược
mất. Tôi đây là kẻ vũ phu vô học, dẫu chết cũng không ích gì.
Hùng Hiệu thủ thư”
Hoàng Phủ Thiếu Hoa xem xong bức thư, dẫm chân vật mình, kêu trời kêu đất.
Mạnh Lệ Quân cũng sợ tái mặt đi. Cả nhà đang hoảng hốt lo phiền thì Lưu
Yến Ngọc nói:
- Bây giờ biết làm thế nào? Âu là Mạnh vương phi
nên mau mau tiến kinh, kẻo ngày nay thái hậu ở trong cung thật khóc hết
nước mắt.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa nói:
- Bây giờ không còn kế
gì cho được! Chi bằng ta liều mình đi tìm thượng hoàng. Dẫu tang cha mẹ
chưa trọn ba năm, nhưng ơn triều đình trong bấy nhiêu lần, thiết tưởng
cũng cần phải báo đáp. Ta đi chuyến này, hễ tìm thấy thượng hoàng, ta sẽ trở về, nếu không thì thân này đành liều với mũi gươm bạc, để tỏ lòng
báo quốc vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT