An Linh cố gắng uống
hết ly sữa nóng vừa pha, cô cảm thấy hơi ngán, nhưng vì em bé trong
bụng, phải cố thôi. Phản ứng nghén của cô không nặng nên bác sĩ dặn
không nên kiêng khem nhiều, thích gì ăn nấy, chủ yếu là tránh những thứ
không tốt cho thai nhi. Nhìn thực đơn ăn uống bác sĩ đưa cho, cô nói
không nổi, chỉ biết cố gắng lặng lẽ ăn những thứ bảo bối cần.
Cô đứng dậy định mang ly sữa đi rửa, đột nhiên cửa nhà mở ra, Tần Nam cũng bước vào ngay sau đó.
An Linh nhìn đồng hồ, mới 10 giờ, anh chỉ vừa ra khỏi nhà thôi mà.
“Anh để quên tài liệu ở nhà sao. Kêu em mang đến là được rồi, về nhà làm gì cho mất công”.
Tần Nam không trả lời cô ngay, anh để cặp tài liệu lên bàn, đi vào nhà vệ
sinh rửa tay sạch sẽ mới quay trở lại phòng khách. An Linh đang không
hiểu anh định làm gì thì Tần Nam đột nhiên ôm chặt lấy cô không buông.
“Có…có chuyện gì vậy”. giọng An Linh hơi run, chưa bao giờ cô thấy anh như vậy cả.
Tần Nam im lặng ôm cô một lúc lâu, vào lúc cô nghĩ anh không trả lời mình thì anh mới cúi xuống nói khẽ vào tai cô.
“Anh nhớ em, không muốn làm việc gì cả”.
An Linh nhìn bộ dạng anh nũng nịu như trẻ con, tựa sát vào người cô như miếng keo dán, cô dở khóc dở cười.
“Anh chỉ được cái dẻo miệng, ngày nào chúng ta chẳng gặp nhau chứ”.
Nói thì nói vậy nhưng cô vẫn bị lời ngon tiếng ngọt của anh làm cho hạnh
phúc không thôi. Từ khi mang thai tâm trạng cô ngày càng khác thường, dễ xúc động bởi những điều nhỏ nhặt xung quanh.
“Anh vẫn cảm thấy chưa đủ, lúc nào cũng muốn nhìn thấy em, làm sao bây giờ”.
Anh vừa nói vừa dụi dụi vào vai cô làm An Linh nhột nhột, cô đẩy anh ra nghiêm túc dạy dỗ.
“Anh mau trở lại công ty đi, anh không lo làm ăn thì sau này tiền đâu mua
sữa cho con, tiểu bảo bối của chúng ta thật đáng thương mà”. An Linh
vuốt vuốt bụng mình như đang nói chuyện với đứa nhỏ.
Tần Nam bật cười bởi hành động đáng yêu của cô.
“Mới có hơn một tháng, em nghĩ là con hiểu những gì em đang nói sao”.
An Linh trợn mắt nhìn anh, cô không cãi lại anh chẳng lẽ không thể vô lý một lần hay sao.
“Anh mà không ngoan ngoãn đi làm, sau này em sẽ nói với bảo bối là ba của nó lười biếng nên nó mới không có sữa để uống như các bạn”.
Tần Nam thực sự là tức mà không dám cãi lại, anh đây chẳng lẽ lại nghèo đến mức không có tiền nuôi con, cái này mà đồn ra ngoài thì đám Lục Chí Canh
với Mike không biết sẽ cười như điên đến cỡ nào. Thôi, phụ nữ có thai
vẫn là nhất, anh chiều cô một chút cũng có làm sao đâu.
“Được rồi, anh sẽ đi làm, nhưng mà hồi nãy mẹ có gọi điện cho anh, kêu anh đưa em về nhà chơi”.
Điều này lại càng khiến An Linh đau đầu hơn, từ lúc hai vị phụ huynh kia
biết cô đang mang thai thì hai ngày một lần ghé thăm, ba ngày một lần
gửi đồ bổ sang cho cô. Cũng may Tần Nam nói phụ nữ có thai cần tránh xa
điện thoại nên cô mới không phải trò chuyện với Tần phu nhân mỗi ngày.
Từ nhỏ An Linh đã sống xa gia đình, cô không biết phải nói chuyện với
trưởng bối trong nhà như thế nào cho phải, càng quan tâm lại càng rối,
đến mức độ mỗi lần gặp ba mẹ Tần Nam thì An Linh chỉ biết gật đầu vâng
dạ, đúng mẫu con cái ngoan ngoãn trong mắt mọi người.
“Em sắp xếp một chút đi, anh đưa em qua nhà ba mẹ rồi sẽ trở lại công ty”. Tần Nam
làm như không có chuyện gì, điềm nhiên nói với cô.
An Linh sắp khóc đến nơi rồi. Cô đưa tay kéo áo vest anh, nhất định không để cho anh đi.
“Em làm gì vậy, mau mau chuẩn bị đi, nếu không anh đến công ty sẽ càng muộn hơn đấy. Nói cách khác thì con chúng ta sau này cũng không có sữa mà ăn đâu”.
An Linh hối hận rồi, bây giờ rút lại lời vừa nói có được không.
“Anh không thể như vậy được”. An Linh nói như muỗi kêu, gương mặt lại càng đáng thương hơn.
“Là em bắt anh phải đi làm”. Anh lặp lại lời cô nói lúc nãy.
Tần Nam quyết định thay cô chuẩn bị một ít quần áo, mẹ anh tính cách ra sao chẳng lẽ anh lại không hiểu, nhất định bà sẽ năn nỉ ỉ ôi cho đến khi An Linh đồng ý ở đó vài ngày mới thôi.
An Linh chuyển qua ôm chặt
lấy Tần Nam, anh đi đâu cô liền như cái đuôi nhỏ theo sau. Tần Nam không chịu nổi nữa, xoay người cô lại, để cô đứng trước mặt mình.
Anh không lên tiếng.
An Linh càng cúi gầm mặt xuống.
Tần Nam quay người lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.
An Linh vội kéo lấy áo anh, lần này dùng cả hai tay, nước mắt cũng sắp rơi ra rồi.
Tần Nam nhìn như vậy thì lại không nỡ, nhìn cô khóc thì lòng anh càng đau.
Đang định mở miệng an ủi cô thì cảm giác mềm mềm ngọt ngọt trên môi
khiến anh chết lặng.
An Linh dùng hết can đảm hôn anh, dù chỉ
phớt nhẹ trên môi cũng khiến cô đỏ bừng cả mặt. Xưa giờ có khi nào cô
chủ động như vậy đâu chứ.
An Linh vẫn ôm chặt lấy anh, miệng thỏ thẻ như con mèo nhỏ lấy lòng chủ nhân.
“Anh, em sai rồi, anh đi cùng với em đi…có được không”.
Dáng vẻ biết lỗi của cô khiến Tần Nam vô cùng thỏa mãn, cô cứ đáng yêu như
thế thì bảo anh sau này phải làm sao mà tức giận với cô được cơ chứ.
***
Nhà Tần Nam nằm trong đại viện. Khi xe đi vào khu vực này, An Linh mắt tròn mắt dẹt quay sang nhìn anh. Đúng là xưa giờ chưa bao giờ cô hỏi về gia
đình của anh cả, bạn gái như cô có phải vô tâm quá rồi không.
Tần Nam bị An Linh nhìn thì hơi chột dạ, anh đều giấu cô gia thế của mình, không biết có làm cô giận không.
“Ông nội và ba anh đều là quân nhân, nên từ nhỏ anh đã sống ở đây rồi. Sau
này lớn lên mới chuyển ra ngoài”. Anh ngại ngùng giải thích với cô.
Thì ra là gia đình cách mạng, An Linh gật gù ra vẻ đã hiểu.
“Sao anh không trở thành quân nhân”. Chẳng phải là những gia đình như vậy thường có truyền thống phục vụ nhân dân hay sao.
“Anh không phù hợp với ngành này, thế nên ngay từ đầu trong nhà đã không ai ép anh trở thành quân nhân rồi”.
An Linh lại gật đầu.
“Thế còn Lục Chí Canh và Mike thì sao, họ cũng sống ở đây à”.
“Nhà hai đứa nó ở đằng kia”.
Tần Nam cho xe dừng lại rồi chỉ tay về hướng bên trái. Nhà ở đây đều xây
theo một kiểu, nên thoạt nhìn bên ngoài thì căn nhà đó với nhà anh chẳng khác nhau mấy.
Anh ném chìa khóa xe cho anh lính cần vụ, rồi nắm tay An Linh dẫn cô vào nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT