An Linh mặt buồn thiu theo Tần Nam vào trung tâm thương mại. Anh cứ tay
lôi tay kéo bắt cô đi theo cho bằng được, làm ơn đi, cô không muốn mua
gì hết được chưa nào.
Nhân viên bán hàng thấy hai người họ đi
qua, ai cũng nhiệt tình chào đón nhưng Tần Nam liếc cũng không thèm liếc kéo cô đi lên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Anh dẫn cô vào một cửa hàng trang sức, ánh đèn xung quanh lấp lánh, khung cảnh vô cùng rực rỡ.
“Xin chào quý khách, quý khách muốn mua gì ạ?”
Nhân viên thấy hai người họ bước vào thì vô cùng niềm nở. Nhiệt tình giới thiệu tất cả các mẫu mới nhất của cửa hàng bọn họ.
Tần Nam dẫn An Linh đi xem từng mẫu một, anh rất chăm chú nghe nhân viên
giới thiệu từng chút một, ngược lại thì An Linh có vẻ lơ đễnh.
“Cô cứ đi làm việc của mình đi, chúng tôi muốn tự xem một lát có được không”.
Nhân viên hơi bất ngờ thế nhưng rất nhanh mỉm cười đáp lại An Linh, cô ta có ý rút lui lại phía sau, nhường không gian riêng cho hai người khách
hàng trước mặt mình.
“Anh làm sao vậy chứ, sao lại đưa em đến đây. Em cũng không thiếu mấy thứ này mà”.
An Linh chờ nhân viên vừa đi khỏi là lên tiếng trách cứ Tần Nam. Thế nhưng sợ người khác nghe thấy thế nên cô cố gắng hạ âm thanh xuống mức nhỏ
nhất có thể, sợ Tần Nam không nghe rõ, cô còn nép sát vào người anh. Tư
thế hai người tạo nên sự mờ ám rõ ràng, thế nhưng An Linh lại chẳng hề
hay biết, ánh mắt còn trừng lên nhìn anh.
“Ở đây có rất nhiều mẫu đẹp, em chọn đi, bất kể là vòng tay, dây chuyền hay cái gì cũng được,
chọn xong rồi thì tháo cái em đang đeo trên cổ kia xuống cho anh”.
An Linh trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, cô đeo kỷ vật mẹ tặng cô thì sao chứ, anh có cần phải ghét bỏ nó như vậy không.
Tần Nam liếc một cái là biết cô đang nghĩ gì rồi. Anh chán phải nói nhiều
nên quyết định ra tay hành động luôn. Một tay anh vòng ra sau cổ cô, chỉ trong nháy mắt sợi dây chuyền kia đã nằm gọn trong tay anh.
“Ngày nào em còn đeo nó trên người thì em vẫn mãi bị ám ảnh bởi quá khứ mà
thôi. Nghe lời anh, thay đổi bản thân mình một chút, mẹ em cũng không
muốn em trở nên như vậy”.
“Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà, cái gì mà thay đổi bản thân hay không chứ”. An Linh vẫn cố gắng đòi lại
công bằng cho sợi dây mỏng manh kia. Tiếng nói phát ra càng lúc càng
nhỏ.
Tần Nam cầm lấy sợ dây chuyền bỏ vào túi áo.
“Khi An Mai Mai kể mọi chuyện với em chắc cũng nói rõ ở trong đây cất chứa bí mật gì rồi chứ?”
Đúng vậy, chính vì nó mà An Mai Mai đã cố gắng lẻn vào nhà cô hết lần này
đến lần khác, An Linh không dám lên tiếng, càng nói thì cô càng đuối
lý.
Tần Nam yêu thương xoa xoa đầu cô, không đành lòng nhìn vẻ mặt cô buồn rười rượi như vậy.
“Giao nó cho anh, khi nào mọi chuyện rõ ràng anh sẽ trả lại nó cho em, có được không?”
An Linh ngoan ngoãn gật gật đầu, cô cũng biết là bây giờ cô không nên giữ
nó, An thị đang gặp nguy cơ về tài chính, không biết An Nghĩa Thành sẽ
còn làm ra loại chuyện gì nữa. Sau mọi chuyện bây giờ cô đã có suy nghĩ
khác, cô sẽ học cách yêu thương bản thân mình nhiều hơn, ít ra thì cũng
để mọi người xung quanh không phải lo lắng cho cô nữa. Bao năm qua cô
luôn không ngừng đày đọa mình bằng quá khứ mà không biết rằng những
người thương yêu cô cũng bị đày đọa theo. Họ không đáng bị như vậy.
Hít một hơi thật sâu, tâm trạng cô sau khi suy nghĩ thông suốt mới trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.Tần Nam dắt cô lại gần tủ kính, trong nháy mắt An Linh đã bị thu hút bởi
một sợi dây chuyền bạch kim vô cùng xinh đẹp, thiết kế mặt dây chuyền
hình ngôi sao cách điệu, bên trên có gắn đá màu lam nhạt tạo cho người
nhìn cảm giác vô cùng thoải mái, đẹp đẽ mà không hề phô trương.
“Lấy cho tôi xem mẫu này”.Hai mắt An Linh tỏa sáng nhìn nó.
Nhân viên ngay lập tức đưa sợi dây chuyền cho An Linh xem, miệng không ngừng giới thiệu.
“Đây là sản phẩm mới của cửa hàng chúng tôi, vô cùng được ưa chuộng, đây là
chiếc cuối cùng còn lại rồi, mấy cửa hàng khác cũng không còn hàng nữa
đâu ạ.”
An Linh nâng nó trên tay, mặc dù rất thích nhưng khi nhìn kỹ sản phẩm An Linh lại sợ những mặt cắt trên đá sẽ khiến da cô bị tổn
thương, nếu không may chà sát mạnh sẽ có thể chảy máu. Cô đang định lên
tiếng về điều này thì Tần Nam ở bên cạnh đã ngăn cản cô trước.
“Mặt đá quá sắc bén, em đừng mua nó, chọn chiếc nào đơn giản hơn đi, như vậy đeo hàng ngày cũng không làm cơ thể bị thương”.
Biết là thế nhưng An Linh vẫn vô cùng tiếc nuối, cô suy nghĩ một lúc lâu vẫn dằn lòng trả nó lại cho nhân viên cửa hàng, tiếp tục ngắm những sản
phẩm khác. Có rất nhiều lựa chọn tốt hơn, hà cớ gì cô phải gượng ép mình lấy một thứ không phù hợp với cô chứ.
“Xin chào quý khách”.
Tiếng chào của nhân viên cửa hàng khiến An Linh và Tần Nam vô thức ngẩng đầu
lên nhìn về phía cửa. Hai vị khách nữ bước vào, bộ dạng sang trọng khiến người khác chói mắt, còn An Linh thì lại thấy chán ghét vô cùng. Thế
giới này thật là nhỏ quá mà, sao Đào Ái Lục và An Chu Nhi lại xuất hiện ở đây chứ.
An Linh chăm chú nhìn An Chu Nhi, xem ra dạo gần đây cô ta sống cũng chẳng mấy dễ dàng, vẻ mặt tái nhợt mặc dù đã trang điểm kỹ càng cũng không che giấu được sự mệt mỏi bên trong. Khi An Chu Nhi đưa
tay lên vuốt tóc, An Linh bất chợt chú ý đến bàn tay đang đeo nhẫn của
cô ta. Là nhẫn kết hôn hay đính hôn đây.
Tần Nam biết sự xuất hiện của hai người kia khiến An Linh phân tâm, anh hỏi nhỏ với cô:
“Có muốn qua bên kia nghỉ ngơi một lát không?” Chủ yếu là tránh mặt bọn họ.
“Em không sao, mình xem tiếp đi anh”.
An Linh nắm tay Tần Nam kéo anh đi xem mấy mẫu mới khác, tất cả đều trưng
bày trong tủ kính, đẹp hơn cả giấc mơ hạnh phúc của biết bao cô gái trên đời này.
Khi An Linh vừa quay người đi thì An Chu Nhi cũng nhìn
qua hướng này, cô ta ngay lập tức nhận ra An Linh, dù sao cũng xinh đẹp
như vậy, dễ gì có thể nhận nhầm được.
Đào Ái Lục phát hiện ra vẻ không bình thường của con gái, lo lắng hỏi:
“Sao vậy con?”
An Chu Nhi cố gắng làm cho mình trở nên bình tĩnh nhất, miễn cưỡng cười đáp lại.
“Con nhìn thấy An Linh, chắc đi cùng với bạn trai”.
An Chu Nhi càng nhìn bóng hai người kia nụ cười trên môi càng trở nên chua xót. Từ nhỏ An Linh đã luôn hạnh phúc như vậy, cô ta lúc nào cũng được
mọi người vây quanh, là tâm điểm mỗi khi xuất hiện. Cho dù cô có cố gắng nhiều như thế nào, dụng tâm ra sao thì cũng chẳng ai thèm chú ý đến An
Chu Nhi cô là ai. Ban đầu cô cứ tưởng An Nghĩa Thành thương yêu cô thật
lòng, cô còn có thể mừng thầm vì mình đã thắng An Linh một bàn, thế
nhưng tất cả chỉ là cô ngộ nhận mà thôi. Chỉ cần có một chút khó khăn
thì cô ngay lập tức bị An Nghĩa Thành đưa ra làm con tốt thí mạng, uổng
công cô bao nhiêu năm nay lấy lòng mọi người ở An gia, nhưng kết quả thì sao chứ, cô vẫn bị bắt cưới một tên nhà giàu mới nổi, vừa già lại xấu
chỉ đề bù đắp cho thiếu hụt tài chính của công ty. Thật là nực cười mà,
đến cuối cùng thì An Linh không cần làm gì vẫn dễ dàng thắng được cô.
Nhìn người đàn ông kia chăm lo cho cô từng chút một, An Chu Nhi bất giác đưa tay sờ lên bụng mình, đứa con trong bụng cô mới được 5 tuần tuổi, cô
phải làm sao bây giờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT