“Tại sao doanh thu tháng này của chúng ta lại giảm nhiều như vậy?"
An Nghĩa Thành cau mày nhìn báo cáo mà An Nhân Nghĩa vừa đưa lên cho ông,
tình trạng này nếu không được cải thiện thì dự án bất động sản ông kết
hợp với Tần tổng nhất định sẽ không thể xoay vòng vốn lần hai được.
“Thời điểm này mọi năm doanh số bán hàng đều giảm, chuyện này cũng là điều bình thường thôi, sao em lại ngạc nhiên như vậy”.
An Nhân Nghĩa vô cùng bình tĩnh trả lời thắc mắc của em trai mình, đây
cũng không phải lần đầu tiên ông đưa báo cáo lên cho tổng giám đốc xem,
chẳng có gì phải hồi hộp hay lo lắng cả.
“Bình thường, bình
thường mà lại như thế này hả? Anh nhìn xem, doanh thu cùng kỳ năm ngoái
là bao nhiêu, còn năm nay là bao nhiêu?”
An Nghĩa Thành vô cùng
giận giữ trước thái độ điềm nhiên như không có chuyện gì của anh trai
mình, công ty này luôn do một mình ông gánh vác, người làm anh như ông
ta thật chẳng thể trông cậy vào được chuyện gì.
Thái độ giận dữ
của em trai mình khiến An Nhân Nghĩa cũng chẳng thể mang sắc mặt tốt, dù sao ông cũng đã bất mãn với cách quản lý công ty này từ lâu rồi, hà cớ
gì ông là anh trai mà lại phải sống dựa vào em mình chứ.
“Còn
chẳng phải là tại em hay sao, em đã mang phần lớn vốn lưu động của công
ty đầu tư vào một dự án khác, không có tiền để đẩy mạnh quảng cáo, sản
phẩm của chúng ta làm sao bán được nhiều chứ”.
Nói xong ông ta
còn nhìn An Nghĩa Thành một cách đầy mỉa mai, cũng chẳng thèm đếm xỉa
đến vẻ mặt đang tức gần chết của em trai mình mà cầm tài liệu trên bàn
đi luôn ra ngoài. Để xem nó làm sao giải quyết được đám rắc rối này, còn không phải là luôn nhờ vào Nhậm gia hỗ trợ hay sao. Dạo gần đây tình
hình của bên công ty Nhậm gia cũng đang không ổn định, còn lâu mới ra
tay giúp đỡ như mọi khi, xem lão cáo già kia phải vượt qua khủng hoảng
lần này như thế nào nào?
An Nghĩa Thành nhìn cánh cửa đã đóng
chặt, xoay xoay cái ly trống trên tay, đăm chiêu suy nghĩ một hồi lâu.
Xem ra chỉ còn cách đó mà thôi.
***
An Linh nhàm chán nhìn căn phòng bệnh viện toàn một màu trắng, cô đã ở đây mấy ngày rồi, bác
sĩ cũng nói vết thương không có gì đáng ngại, thậm chí bây giờ cô có
chạy nhảy thoải mái thì chân cũng không cảm thấy đau một tẹo nào. Vậy
việc cô phải ở đây còn có nghĩa lý gì cơ chứ?
Y tá nhìn vẻ mặt ai oán của An Linh không dám nhiều lời, chỉ hỏi thăm vài câu xem tình
trạng cô như thế nào rồi ngay lập tức rời khỏi căn phòng này. Đây là
phòng Vip của bệnh viện, tiện nghi đầy đủ như ở nhà. giá phòng một ngày ở đây khiến người khác phải le lưỡi, vậy mà bệnh nhân xinh đẹp trong căn
phòng này luôn bày ra vẻ mặt khó chịu như vậy là sao chứ?
Cô đưa
tay khép cánh cửa phòng bệnh, vừa quay người lại thì đối diện với một
người trẻ tuổi đẹp trai, thật không công bằng mà, từ ngày cô gái kia
chuyển đến đây, người đến thăm toàn là trai đẹp khiến cho cô ghen tỵ
không thôi.
Khi Từ Tử Nam bước vào thì An Linh đang cầm điều
khiển ti vi chuyển kênh liên tục, cô không nghe thấy tiếng bước chân cho đến khi Từ Tử Nam phải ho lên một tiếng thì An Linh mới bất giác quay
đầu lại.
Nhìn thấy anh ta đến cô khá ngạc nhiên, hai người họ đã
quá lâu không gặp mặt, vậy mà mấy ngày gần đây lại có duyên hội ngộ,
không biết cô phải dùng thái độ như thế nào khi nói chuyện với anh ta
đây. Cô biết ơn anh ta đã ra tay cứu mình, nhưng đồng thời những khúc
mắc trong lòng bao lâu nay lại khiến cô không thể tự nhiên đối xử với
anh ta như mọi người bình thường khác.
“Vết thương của cô thế nào rồi?”
An Linh không mời ngồi nên Từ Tử Nam đành tự mình ngồi xuống ghế sofa
trong phòng bệnh, suy nghĩ một lúc lâu mới hỏi một câu có vẻ an toàn
nhất, không phải mọi người thăm bệnh đều hỏi câu này trước tiên sao.
“Cũng đỡ hơn nhiều rồi”.
An Linh nói xong, ngẫm ngẫm một lúc lại bổ sung thêm.
“Lần đó, cám ơn anh”.
Từ Tử Nam không để ý đến câu nói kia của cô, anh ta vẫn trầm ngâm ngồi đó, tay phải với vào túi quần, định tìm thuốc hút, nhưng chợt nhớ ra quy
định trong bệnh viện nên lại thôi.
“Cô đã khác nhiều so với lúc xưa quá”.
“Ai mà không lớn lên, anh cũng đâu còn giống như hồi nhỏ”. An Linh cười
buồn trước câu nói của mình, phải chi cứ mãi không cần trưởng thành thì
tốt biết mấy.
“Ngày đó…xin lỗi cô, tôi thực sự không biết…”
Anh ta ngập ngừng mãi mới nói hết câu nhưng An Linh vẫn hiểu, anh ta đang
nói về chuyện cô bị bắt cóc lúc nhỏ. Nếu như anh ta nói với mình lời này trước đây chỉ vài ngày thôi thì cô nhất định tìm mọi cách để ép anh ta
nói rõ mọi chuyện với mình. Nhưng bây giờ cô lại không muốn như vậy nữa. Vết thương trong lòng bao nhiêu năm qua có lẽ không sâu như cô tưởng,
chỉ là ám ảnh tâm lý khiến cô không thể nào giải thoát cho cái tôi của
mình mà thôi.
“Chuyện đã qua rất lâu rồi mà, anh đừng nhắc đến nữa”.
“Xin lỗi, tôi không muốn nhắc lại khiến cô buồn. Có lẽ đó là chuyện tồi tệ
mà cô không muốn nghĩ lại, nhưng đối với tôi nó cũng chẳng vui vẻ gì”.
An Linh cười khổ trước câu nói của anh ta, chẳng lẽ đến tìm cô để khiến
cho tâm hồn anh ta được thoải mái sao, nạn nhân là cô đây cũng chẳng
thèm truy cứu nữa, vậy thì anh ta cũng chẳng cần phải day dứt mãi vậy
đâu. Huống chi năm đó anh ta cũng chỉ mới bảy tuổi, chỉ là một cậu nhóc tiểu học mà thôi.
“Tôi có thể biết lý do được không?”
“…”
“Vì sao anh lại làm như vậy, lúc đó tôi luôn xem anh như anh trai của mình”.
Từ Tử Nam nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh kia, ánh nắng ngoài cửa
sổ chiếu vào làm gương mặt cô hồng hào sáng rỡ, đôi mắt trong veo hơi
đượm buồn, mặc dù rất đẹp nhưng lại không còn sinh khí như cô gái năm
tuổi đáng yêu ngày nào nữa. Thời gian mang lại cho cô vẻ đẹp yêu kiều
nhưng lại cũng lấy đi nét đáng yêu ngây ngô trên ánh mắt của cô. Nếu năm đó anh không làm như vậy, thì bây giờ biết đâu mọi chuyện sẽ khác.
Từ Tử Nam suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định nói thật với cô.
“Mẹ tôi bị bệnh, gia đình tôi không có tiền, tôi chỉ làm theo sự nhờ vả của người khác. Người ta nói là chỉ cần dẫn cô đến nhà kho của trường học
là được rồi”.
“…”
“Lúc đó chỉ cần nghe có thể chữa khỏi
bệnh cho mẹ là tôi đã rất mừng rồi, cũng chẳng hỏi xem người ta muốn cô
đến nhà kho để làm gì nữa”.
Cũng đúng, cô chỉ là một người dưng,
cho dù có thân thiết một chút thì cũng chẳng thể nào bằng máu mủ ruột
thịt được, nếu như cần lựa chọn thì ai cũng sẽ chọn người nhà của mình
mà thôi.
“Thực sự xin lỗi”.
Từ Tử Nam nói xong thì cũng
đứng dậy định ra về. An Linh không cản anh ta lại, cô cũng muốn được yên tĩnh một lát. Thế nhưng lúc Từ Tử Nam đi ra đến cửa An Linh bỗng hỏi
với theo:
“Nếu biết bọn họ muốn bắt cóc tôi thì anh có làm vậy không?”
Từ Tử Nam khựng người lại một vài giây rồi tiếp tục đẩy cửa đi ra, để lại
cho An Linh một bóng lưng lạnh lùng cứng ngắc. Có lẽ anh vẫn sẽ làm vậy, cũng có lẽ là không. Anh bây giờ đã không còn là anh của năm đó, mọi
câu trả lời anh đưa ra cho cô lúc này chỉ là ngụy biện, bởi vì những gì
đã xảy ra thì đã xảy ra rồi, thay vì khiến cho cô tiếp tục ảo tưởng thì
nên để cô đối mặt với sự thật thì hơn. Có những thứ còn đáng sợ hơn ký
ức năm xưa của cô đang chờ cô phải đối mặt nữa kìa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT