Editor: Z.

Sự tình Nguyên Triệt đả thương An Minh Sâm khiến An gia thập phần tức giận. Ngài Nguyên tặng cho bọn họ một phần lễ tạ lỗi. An gia lại đem lễ vật trả lại, nói rõ bọn họ chỉ có một điều kiện, sai Phương Nho đến chăm sóc cho An Minh Sâm cho đến khi y khỏi hẳn.

“Chuyện này liên quan đến Phương Nho?” Ông Phong gọi điện cho hắn hỏi ý kiến.

“Là An Minh Sâm thất lễ trước!” Hắn lạnh giọng trả lời.

“Vậy con cũng không thể đánh người!” Ông hô một hơi: “Cứ thế đi, để Phương Nho đến An gia vài ngày!”

“Không được!” Hắn không chút do dự cự tuyệt, trong mắt dạt dào tức giận.

“Đừng hành động theo cảm hứng!” Ông Nguyên nghiêm túc nói: “Tiền tài, thế lực của An gia rất hùng hậu, lại là đồng bọn hợp tác với chúng ta, không nên vì việc nhỏ nhoi này náo loạn với bọn họ!”

Hắn cười lạnh: “Cho nên con phải ngoan ngoãn đưa người qua?”

“Chỉ là chăm sóc An Minh Sâm vài ngày, Phương Nho hẳn là sẽ không mệt mỏi gì đâu!” Phương Nho có thể thu phục được con trai mình, một tên An Minh Sâm làm sao làm khó được cậu.

Hắn không nghĩ cha mình sẽ nói như vậy, ý đồ thỏa hiệp cùng thoái nhượng không quá rõ ràng. An Minh Sâm trong giới quý tộc nổi danh phong lưu, nam nữ đều ăn. Đừng nói là để Phương Nho bắt tay y, nhìn y thân thiết với cậu hắn không có biện pháp tha thứ.

Ông Nguyên tiếp tục khuyên giải: “Dù sao con cũng là người đả thương cậu An, vô luận thế nào, chúng ta đều phải biểu lộ tốt đẹp một chút! Nếu cái gì cũng không làm, chỉ sợ về sau không dễ chung sống hòa bình!”

“Con biết, chuyện này giao cho con giải quyết!” Hắn không kiên nhẫn cúp điện thoại, chộp lấy một tập văn kiện trên bàn ném đi.

An Minh Sâm đúng là chán sống rồi! Bị đánh tơi tả mà vẫn dám tơ tưởng người của hắn! Được! Cứ chờ đấy!

Ở viện phúc lợi, Phương Nho đang lật xem tư liệu về Tiểu Hàm. Nguyên nhân dẫn đến khiến thị là hai năm trước bị tai nạn giao thông. Chuẩn đoán bệnh không chỉ là hoàn toàn mất khả năng nhìn, còn có thêm: võng mạc dị thường, không có biện pháp tiến hành giải phẫu phục hồi. Nếu mắt hoàn toàn mất khả năng nhìn nhận, thì cũng đúng thôi, Tiểu Hàm quả thật không nhìn thấy bất luận đồ vật già. Nhưng “võng mạc dị thường” là sao? Lệch vị trí, hay là dị biến?

Hành động của Tiểu Hàm tuy chậm hơn so với các bạn nhỏ đồng lứa, nhưng thực chất không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày. Bé rốt cuộc là nhờ cái gì mới có thể “nhìn” thấy cảnh vật xung quanh? Và câu nói lúc bé nhìn thấy Nguyên Triệt có ý gì?

Trải qua vài ngày cẩn thận quan sát, cậu phát hiện thêm nhiều điểm kỳ quái. Khi ăn cơm, Tiểu Hàm không cần nếm thử có thể lựa chuẩn xác những món bé không thích bỏ qua một bên, ví dụ như khổ qua, cải củ, ớt đỏ bé biết cách bắt chước người khác, vô luận là chạy bộ, chơi trò chơi, học thủ công đều có thể sao chép y hệt.

Khiến cậu ngạc nhiên nhất chính là một lần chơi trò bắt thưởng. Phương Nho chỉ một cái túi nhỏ bên trong có kẹo đường, chocolate, bánh quy, ô mai, đậu phộng và vân vân các loại quà vặt khác. Đem túi treo trên vách tường, nếu bạn nhỏ đầu tiên bắt được kẹo thì những lần chơi tiếp theo chỉ có thể lấy được kẹo, nếu bắt được loại quà vặt khác liền không được chơi nữa. Các bé có vận khí tốt thì có thể lấy được bốn, năm loại quà vặt giống nhau. Nhưng Tiểu Hàm dường như có thể nhìn rất rõ, mình bé đem toàn bộ chocolate về tay mình, ước chừng khoảng hai mươi mốt thanh.

Này tuyệt đối không thể dựa vào vận khí! Phương Nho hoài nghi bé có siêu năng lực! Nhưng cậu không thể lý giải được loại “siêu năng lực” này. Càng tìm hiểu, càng bị mê hoặc. Là một phần tử phôn sùng chủ nghĩa khoa học hiện thực, cậu thế nào cũng không dễ dàng đem loại hiện tượng này quy thành siêu năng lực thần quái. Để triệt để cởi bỏ thứ bí ẩn của bé, cậu tập hợp một tư liệu rất tỉ mỉ, kỹ càng của Tiểu Hàm rồi gửi cho thầy giáo của mình, nhờ thầy cùng các chuyên gia khoa mắt và não phân tích một chút.

Ngay khi cậu đang bận rộn, ngài Nguyên lại gọi điện tới.

“Phương tiên sinh, tôi có việc muốn nhờ cậu. Vốn muốn mời cậu gặp mặt, nhưng Nguyên Triệt lại cho vệ sĩ theo nên không được tiện!”

“Nguyên đổng khách khí, ngài có chuyện gì mời nói!”

“Mấy ngày trước Nguyên Triệt đả thương An Minh Sâm, hiện tại An gia đang muốn thương thảo một biện pháp.”

“Bọn họ có yêu cầu gì?”

“An Minh Sâm muốn cậu đến chăm sóc vài ngày, thẳng đến khi thương thế khỏi hẳn.”

Trong mắt cậu hiện lên tia kinh ngạc, trầm mặc.

“Tôi biết yêu cầu này có chút không hợp tình, nhưng tôi mong cậu đáp ứng, giá cả tùy cậu ra. Hơn nữa mâu thuẫn giữa hai đứa cơ hồ là vì cậu, cho nên về công lẫn tư, tôi hy vọng cậu giúp tôi.”

“Chuyện này Nguyên Triệt biết không?”

“Biết, nhưng nó không đồng ý, hơn nữa còn đang âm thầm bày kế hoạch. Nó nói muốn tự mình xử lý, nhưng lấy tính tình và thủ đoạn của nó, tôi lo lắng nó sẽ hành động khác người. Cậu nên biết, tôi có ý để nó vào ban giám đốc. Đây là thời điểm mấu chốt, nếu cùng An gia trở mặt, tất nhiên mất nhiều hơn được…” Ông dừng một chút, còn nói thêm: “Cậu coi như cùng An Minh Sâm làm đợt trị liệu ngắn đi.”

Vị chủ tịch này coi cậu là bảo mẫu vạn năng sao?!

Cậu âm thầm thán một tiếng, nói: “Ngài có thể cho tôi suy nghĩ được không?”

“Được, nhưng đừng quá lâu!”

Trò chuyện kết thúc, cậu không cần nghĩ ngợi đã có câu trả lời cự tuyệt trong lòng. Cậu không tự mình sản sinh tình cảm sâu đậm mà hiến thân, càng không muốn kích thích Nguyên Triệt. Cái tên gia hỏa kia biết cậu tự tiện chạy tới nhà họ An, còn không tức đến nổi điên?

Ông Nguyên cho rằng cậu chỉ là sang nhà khác làm việc, lại không nghĩ cậu với con trai mình đang phát sinh quan hệ thân mật.

Và đây cũng là một nan đề khó giải quyết trong tương lai đây… Cậu có chút rối rắm.

Vài ngày bình yên đi qua, Nguyên Triệt vội vàng làm các công tác tổng kết cuối năm đi qua cùng các loại xã giao, sinh hoạt vội đến phát điên.

Tiết tấu sinh hoạt của Phương Nho như cũ không nhanh, không chậm. Mỗi ngày ở nhà, con đường đến viện phúc lợi đã trở nên rất quen thuộc. Khi còn ở Pháp, cậu cũng quen với thói quen sống chậm rãi, chỉ cần biết cách xử lý thời gian, mỗi ngày kì thật có thể làm rất nhiều việc, hơn nữa cũng không mất thời gian nghỉ ngơi.

Trong một cửa tiệm cafe, An Minh Sâm đang cùng mỹ nữ ngồi với nhau. Đang trò chuyện rất vui vẻ, ánh mắt y vô ý liếc ra ngoài cửa sổ, vừa kịp nhìn thấy một thân ảnh tuấn tú bước trên tuyết đến cửa quán. Hai gò má người kia hơi phiếm hồng, miệng thở ra khí, ánh mắt ôn nhu, trên cổ quàng một chiếc khăn quàng cổ mềm mại, tóc, quần áo dính không ít tuyết, cậu đứng giữa gió lạnh, phá lệ khiến người khác thương yêu.

Hai mắt y tỏa sáng, nói với mỹ nữ: “Em về trước đi, lần sau anh lại gọi!”

Mỹ nữ bất mãn oán giận vài câu nhưng không được y đáp lại, chỉ có thể đạp giày cao gót nghênh ngang đi.

An Minh Sâm đứng dậy ra khỏi phòng riêng, bước nhanh tới gần thân ảnh kia.

“Phương Nho!”

Đang chờ vệ sĩ lái xe tới, Phương Nho cả kinh, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy An Minh Sâm đứng cách cậu nửa thước, mặt hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau.

“An tổng?” Trên mặt y vẫn còn bầm tính, nhưng tinh thần thoạt nhìn không tồi, thương thế phục hồi khá đấy nhỉ.

“Cậu đến tìm tôi sao?” Săc mặt y sung sướng: “Nguyên Triệt rốt cục đưa cậu đến!”

“Tôi…”

Y không đợi cậu giải thích, vươn tay nắm lấy vai cậu, nói: “Đi thôi! Đến nhà tôi, tôi đang rất đói, mau làm cho tôi một bàn tiệc!”

“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi!” Cậu lùi lại một bước: “Tôi chỉ là trùng hợp đi ngang qua!”

“Hả?” Y nhướn mày: “Nói thế, Nguyên Triệt hoàn toàn không có ý xin lỗi?”

“Xin lỗi có rất nhiều hình thức, lấy tôi đảm đương thực không thích hợp!”

“Sao lại không thích hợp?” An Minh Sâm buồn bã nói: “Tôi chỉ động vào cậu mà đã bị đánh, bị thương là nhỏ, mất mặt là chính. Hiện tại tôi chỉ mượn cậu vài ngày mà nguyên lai hắn là gia hỏa lòng dạ hẹp hòi ư?”

“Trong mắt tôi, ‘lòng dạ hẹp hòi’ chính là coi trọng!” Phương Nho ôn hòa mỉm cười.

Y hí mắt nhìn gương mặt tươi cười kia, đột nhiên thấy không thoải mái. Y trầm mặc một hồi, đột nhiên lấy điện thoại ra gọi đi.

“Nguyên đổng, là tôi, Tiểu An!”

Trong mắt cậu hiện lên tia kinh dị, An Minh Sâm gọi cho ông Nguyên làm gì?

“Tiểu An à, có chuyện gì không?” Ông quan tâm hỏi han.

“Phương Nho đang ở cạnh tôi, tôi muốn lưu cậu ấy lại vài ngày!” Y nói rõ là tình cở gặp được cậu bên ngoài, nói như vậy khiến người nghe hiểu lầm rằng cậu đang ở tại nhà y.

“Nguyên lai là vì chuyện này, cậu thích thì cứ vậy đi, hy vọng hai người cùng nhau vui vẻ!” Ông Nguyên còn tưởng rằng Phương Nho đáp ứng tỉnh cầu, tâm tình có chút sung sướng.

“Được, đa tạ Nguyên đổng!” Lại khách sáo vài câu, An Minh Sâm đắc ý tắt điện, nói với Phương Nho: “Đi, hiện tại cậu có thể đến nhà tôi!”

“Tôi không đi!” Cậu không nghĩ y một lời tiền trảm hậu tấu.

Y không để ý lời cự tuyệt, gắt gao kéo cậu hướng bãi đỗ xe.

“Buông ra!” Phương Nho giãy dụa không ngừng, đột nhiên có hai tên mặc tây trang, giày da cao to đến gần.

Y búng tay một cái, hô: “Lại đây! ‘Mời’ Phương tiên sinh lên xe!”

“An Minh Sâm! Anh có biết mình đang làm gì không?” Cậu yên lặng nhìn y.

Tay An Minh Sâm quấy nhiễu thắt lưng cậu, lấy điện thoại cậu đi, cười nhạt: “Yên tâm! Nguyên Triệt không có khả năng tìm thấy biệt thự riêng của tôi đâu, chúng ta sẽ có nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm!”

Phương Nho bị đẩy mạnh lên xe, y ngồi cạnh cậu, tùy tiện ném điện thoại của cậu ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, vệ sĩ nhanh chóng lên xe Passat màu bạc chở hai người đi.

Một phút đồng hồ sau khi An Minh Sâm xuất phát, vệ sĩ của Phương Nho vừa hoàn tất quá trình trùng tu xe, lái trở về. Tìm vài vòng không thấy người đâu, vệ sĩ dừng xe tại lề đường, rất nhanh gọi cho cậu, nhưng không có dấu hiện nghe máy.

Y ý thức được tình huống không ổn, lập tức gọi cho Nguyên Triệt: “Ông chủ! Xảy ra chuyện rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play