Editor: Du Bình.

“Ông chủ, gần đây người xảy ra chuyện gì vậy?” Dylan đi vào văn phòng, đối với Nguyên Triệt đang chúi mũi vào đọc tài liệu, hỏi: “Ngài đang bức cấp dưới của mình kêu khổ đến chết đấy!”

Nguyên Triệt giương mắt, lạnh lùng quét qua anh.

Dylan rùng mình, lại chần chờ tiếp: “Sao thế?”

“Biện pháp của cậu đúng là đồ bỏ!”

“Sao?” Dylan không được rõ ràng cho lắm.

“Ép Phương Nho!”

Anh giật mình, bắt đúng trọng tâm: “Thế anh đã áp dụng thế nào?”

“Cho em ấy lên du thuyền, uống rượu, thêm dược!”

Dylan huýt sáo, hưng phấn: “Trên biển không có đường lui, cảnh đẹp món ngon lại có dược tán tỉnh! Nguyên tố lãng mạn cùng tằng tịu đều đủ cả, tóm cậu ấy hẳn phải dễ dàng chứ!”

“Không làm được!”

“Không thể nào!”

“Đang trên đà thuận lợi thì em ấy nhảy xuống nước!”

“… Cái gì? Nhảy xuống biển?!” Dylan không tin nổi vào tai mình, trố mắt với Nguyên Triệt.

Hắn mặt không đổi sắc.

“Ha ha ha…”

Ánh mắt như đao lăng trì của hắn liếc qua khiến Dylan lập tức thu liễm lại, chững chạc, nghiêm trang tiếp tục: “Rồi sau đó?!”

“Về đến nhà liền ngã bệnh…”

Hai mắt anh tỏa sáng nhấp nháy: “Đó cũng là chuyện tốt nha! Một cách gia tăng tình cảm tốt nhất là chăm sóc người bệnh đó!”

“Tôi không biết cách chiếu cố người khác, nên đã tìm giúp việc rồi!”

“…” Dylan không có lời gì để nói! Người này đúng là không chỉ ngốc trong việc sinh hoạt mà còn cực kỳ nhàm chán khi nói về tình yêu nữa kìa!

“Nguyên Triệt… Phương tiên sinh kia hiển nhiên không mặn mà lắm… Nếu như anh thật sự quá mạnh mẽ thì cậu ấy sẽ có phản ứng gì đây?”

Hắn lâm vào trầm tư, tính cách của Phương Nho tương đối mềm mỏng. Nhưng trong bông có kim, có rất nhiều thời điểm ngẫu nhiên cậu trở nên cường ngạnh, ví dụ buổi tiệc rượu nọ cậu cùng với tên ngoại quốc đối chọi gay gắt, khí thế ngợp trời. Tuy phù dung nở rồi lại sớm tàn, nhưng hắn nhận ra rằng Phương Nho không phải là người hoàn toàn dịu ngoan, chỉ có đối với mình là bao dung hết mức. Nghĩ đến đây, tâm tình hắn không hiểu sao lại thấy khá hơn rất nhiều!

Trong lòng cậu rõ ràng có hắn! Nhưng vì sao lại không nguyện ý cùng hắn ‘yêu’?

“Nếu tôi quá gay gắt thì em ấy lập tức sẽ chạy trốn!” Hắn không có khả năng để cậu có cơ hội đào tẩu, nhưng không thể cả ngày giám sát, lấy lòng người. Hơn nữa hắn sợ rằng Phương Nho sẽ trốn tránh hắn, điều này tuyệt đối không được!

“Tôi gợi ý cho cậu đề ra sách lược dụ dỗ!”

“Chính sách dụ dỗ?!”

Dylan dụ dỗ: “Không sai! Bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất, từ từ làm cậu ấy mềm lòng. Thời gian sẽ bào mòn ý chí để Phương Nho rơi vào vòng ôn nhu của anh không dứt ra được!”

Nguyên Triệt có vẻ chưa hiểu lắm, trầm mặc không nói gì.

Dylan giảng tiếp: “Nóng vội dễ bị phỏng mồm! Trước đây anh tưởng mình có thể nhanh chóng thuần phục, nhưng tính cách cậu ấy tương đối mạnh, còn là thẳng nam, mấy cái phong cách bá vương cường ngạnh không những không hiệu quả mà còn có thể để lại bóng ma tâm lý, ảnh hưởng nặng nề đến hòa khí sau này giữa hai người!”

Nguyên Triệt nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, hỏi: “Để theo đuổi em ấy thì nên làm thế nào?”

Dylan mang một bộ chuyên gia ái tình, chậm rãi giảng đạo: “Nếu là phụ nữ thì chỉ cần hoa tươi, xe đẹp, nhẫn kim cương hay dây chuyền vàng… Còn đối tượng là nam thì… Phương Nho thích gì?”

Thứ em ấy thích? Đàn dương cầm, làm mấy món ăn vặt lạ kỳ, quét tước nhà cửa… mấy cái đó tính được sao? Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật hắn không biết Phương Nho thích cái gì! Cậu làm việc rất nghiêm túc, sinh hoạt theo quy luật, cũng không thích phung phí tiền bạc, đối với đồ đạc xa xỉ cũng chẳng thèm, chiếm cứ nhiều thời gian cùng sự chú ý của cậu nhất có lẽ là… hắn?!

Tim hắn không tự giác gia tốc, sự sung sướng cùng với thỏa mãn không tên cứ ồ ạt tuôn ra.

Phương Nho quen thuộc hắn, có cậu cả một đời thật là tốt! Một khi đã như vậy, vì cái gì phải nóng vội chứ? Cứ từ từ theo đuổi cậu, cũng không phải một thể nghiệm tồi đâu!

Dylan trừng lớn hai mắt nhìn biểu tình của hắn bỗng chốc nhu hòa hơn, nhất thời anh nhận ra ông sếp của minh đúng là tai quái!

“Dylan!” Nguyên Triệt quyết đoán ra chỉ đạo: “Cậu mau nghĩ ra một kế hoạch theo duổi thật hoàn hảo! Gắng đạt đến chi tiết rõ ràng, đầy đủ, không chút cô lệ!”

“Cái gì?! Kế hoạch theo đuổi?!”

“Cho cậu thời hạn là hai ngày! Có vấn đề gì không?”

“… Tôi có quyền được cự tuyệt không?” Dylan buồn rười rượi.

“Nếu sau hai ngày tôi không nhìn thấy bản kế hoạch chỉn chu. Thì thế giới đừng mong nhìn thấy cậu từ ngày thứ ba!”

Vạn ác báo quân!! Không nhân quyền gì hết!! Dylan cạn vốn liếng mất rồi!

Tại nhà Nguyên Triệt, bóng đêm bao trùm…

“Phương Nho… Phương Nho…” Tiếng kêu trầm thấp, ái muội không ngừng vang lên bên tai.

“Ngô…” Phương Nho vô ý thức mà nỉ non.

“Phương Nho… anh muốn em…” Bàn tay to lớn chui vào trong lớp áo, bá đạo xâm chiếm mỗi tấc da thịt.

“Dừng tay…”

“Đừng cự tuyệt… anh sẽ không lộng thương em!” Tiếng nói từ tính thấp tràn ngập dục vọng cùng ham muốn cứ quanh quẩn.

“A…” Vô lực kháng lại động tác nhiệt tình cùng lớn mật, có tránh thế nào cũng không thoát được.

“Là nơi này sao… em hãy thả lỏng….” Ngón tay dùng kỹ xảo liên tục kích thích thân thể người dưới thân, vuốt ve không ngừng…

Phương Nho chỉ cảm thấy cả người khô nóng, không ngừng sợ run.

“Phương Nho, anh muốn tiến vào…”

“Không!” Phía sau đột nhiên bị một vật cực đại mạnh mẽ xâm nhập, đau đến nỗi khiến toàn thân cậu co rút lại.

Mãnh liệt mở mắt, hô hấp Phương Nho dồn dập, sắc mặt ửng hồng, cả người đều là mồ hôi.

Cậu luống cuống từ trên giường ngồi dậy, nhìn chung quang một vòng, thở phào nhẹ nhõm khi vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Cậu che mặt, lòng tràn đầy ảo não. Cậu thế mà mơ thấy Nguyên Triệt thượng mình! Đây là điềm báo sao?!

“Xong đời…” Lực ăn mòn của hắn quá mạnh mẽ, cứ thế chế cho cậu từ từ thích ứng. Thật ra không quan hệ tới chuyện giới tính thế nào, mà là loại khuất phục cường quyền trời sinh!

Mỗi người đều có bản năng này, hay nói đơn giản hơn là ở đâu quen đấy, chính mình tiếp xúc với một người quá lâu thì vô hình cũng sẽ bị người đó uốn nắn!

“Không ổn rồi!” Phương Nho thì thào nói thầm, sắc mặt phức tạp. Cậu thừa nhận Nguyên Triệt là người đàn ông rất tốt! Nhưng nếu vì một người đàn ông mà thay đổi tính hướng thì người tài lắm cũng chẳng làm được! Cậu rất thích trẻ con, hy vọng tương lai mình sẽ có một gia đình đủ đầy. Nguyên Triệt lại đang làm cậu đi chệch hướng, huống chi hắn còn là bệnh nhân của mình, cùng bệnh nhân sinh ra nút thắt tình cảm thì chính là đã phạm vào quy tắc nghề nghiệp của bác sĩ tâm lý!

Ai… xem ra cậu tu luyện còn chưa đủ! Có lẽ trước mắt cứ xin thôi việc, nhắn nhủ ngài Nguyên tìm một vị cao tay khác. Nhưng nếu cậu cứ thế mà đi thì lại có lỗi với những đồng tiền mình được nhận. Hơn nữa lấy tính cách của Nguyên Triệt, việc tìm người thay thế hẳn không dễ dàng!

“Rắc rối quá!!” Cậu rối thành một đoàn! Trinh tiết của mình quan trọng hơn?! Hay là nghề nghiệp mới trọng yếu?!

“Phương tiên sinh… bữa tối đã chuẩn bị xong…” Tiếng người giúp việc từ ngoài cửa truyền vào.

“Vâng, tôi ra đây!” Phương Nho rời giường, rửa mặt chảy đầu, ra phòng ăn.

Vừa mới đặt mông xuống ghế, chợt nghe thấy âm khóa điện tử vang lên, chỉ sau một khắc, Nguyên Triệt tinh thần hưng chấn hùng hổ tới bên.

“Anh về rồi!” Phương Nho theo thói quen đứng dậy chào đón, thực tự nhiên tiếp nhận tây trang hắn cởi ra.

Nguyên Triệt ôm lấy cậu, thân thiết hỏi: “Bệnh tình sao rồi?”

“Đã khỏe trở lại!”

“Tốt lắm!” Hắn vào phòng tắm rửa tay, lau mặt, đổi quần áo mặc nhà rồi trở lại, cùng cậu dùng cơm.

Tầm mắt hắn thoáng dừng lại bà giúp việc bóng đèn, thanh âm lạnh lùng ra lệnh: “Cô còn đứng ngây làm gì? Có thể về!”

Bà giúp việc co quắp dạ rồi cuống quýt thu dọn đồ đạc chạy lấy người.

“Nguyên Triệt! Đừng dọa người ta chứ!” Cậu bất đắt dĩ khuyên nhủ.

Hắn không biểu tình, im lặng ăn cơm.

“Khó ăn!” Hắn chưa nếm được hai thìa đã tự động hạ đũa, nói với cậu: “Em nấu mỳ cho tôi đi!”

Phương Nho nhìn đồ ăn trên bàn đều nấu theo khẩu vị thanh đạm, khó trách không hợp khẩu vị hắn.

Cậu đứng dậy: “Tôi nấu ngay đây! Sau đó hai chúng ta cùng ăn!”

Trong lòng cậu âm thầm nghĩ ngợi, Nguyên Triệt kén chọn như vậy, từ đầu không tính được hắn lại vừa lòng với tay nghề của mình. Trình độ nấu nướng của cậu cũng chỉ ở lớp giữa, so với đầu bếp còn kém xa! Ưu điểm duy nhất đại khái chính là đối với các món rất dụng tâm, nguyên liệu đều là ngon nhất, bổ nhất!

Nguyên Triệt được một câu: “Chúng ta cùng ăn!” của Phương Nho lấy lòng, tâm tình lại trở nên hân hoan.

Cả hai không thèm cả một bàn đồ ăn la liệt, mỗi người ôm một bát mỳ khoan khoái thưởng thức.

“Ngày mai bác sĩ đến khám lại cho em! Nếu không việc gì nữa thì không cần người giúp việc kia nữa!” Hắn thực không vui lòng gì khi trong nhà có một người lạ rất chướng mắt!

“Ừ, được!” Cậu cũng cảm nhận được người nọ làm trong cái nhà này chẳng khác gì tra tấn, mỗi lần nhìn thấy Nguyên Triệt đều run như cầy sấy, nơm nớp lo sợ.

Cậu giương mắt đánh giá người đàn ông đối diện, hắn đâu có gì đáng sợ chứ? Tuy ánh mắt có sắc bén, tính hơi nóng nảy, nhưng rất ít khi thật sự làm tổn thương mọi người. Trừ bỏ lúc “yêu” dục vọng mãnh liệt như lửa, tựa như muốn đem nguồi yên cắn nuốt vào trong, càng giống dã thú không chút nào che dấu dã tâm xâm chiếm… Dừng lại!! Cậu đang nghĩ vớ vẩn gì thế?

“Em làm sao vậy?” Tay hắn dán lên trán cậu, trầm giọng hỏi: “Mặt có chút nóng? Lại phát sốt?”

“Không việc gì!” Phương Nho thiếu tự nhiên tránh đi, ra vẻ bình tĩnh thu dọn bát đũa.

Ánh mắt hắn trầm xuống, cho rằng cậu vì sự kiện hai ngày trước sinh ra xa cách, lãnh cảm.

“Phương Nho!” Nguyên Triệt ôm lấy Phương Nho đang chuẩn bị rửa chén, nỉ non: “Đừng tránh tôi! Duy trì nếp sinh hoạt như bình thường được không?”

“…”

“Tôi sẽ không hấp tấp, nóng nảy nữa! Tôi sẽ chờ em thích ứng, tiếp thu tôi!”

“Nguyên Triệt!” Cậu xoay người, đối mặt với hắn, nghiêm túc: “Tôi chỉ là bảo mẫu của anh! Không phải là người phụ trách giải quyết nhu cầu sinh lý! Hợp đồng của tôi chỉ còn mấy tháng nữa là hết! Đến lúc đó, hy vọng anh sẽ vui vẻ cho tôi rời đi!”

“Không có khả năng!” Hắn nheo mắt lại, cường ngạnh: “Em đã quên tôi nói gì với em sao? Tôi muốn em là người của tôi! Cả đời phải ở bên tôi!”

“Hiện tại là dã hội dân chủ! Tôi lựa chọn quyền tự do!”

“Sự lựa chọn của em không phải là tôi sao?” Hắn bình tĩnh: “Hợp đồng kia là chứng minh!”

“Hợp đồng?!” Phương Nho chợt thấy kỳ quái: “Hợp đồng gì cơ?!” Chỉ có hợp đồng ý một năm rồi! Cho dù có phá vỡ trước thời hạn thì cậu cũng chỉ phải đền bù một phần thôi!

“Đi theo tôi!” Hắn xoay người tời khỏi bếp.

Phương Nho đi theo hắn đi vào thư phòng.

Hắn lấy từ trong ngăn tủ ra một phần văn kiện, đưa cho cậu.

Phương Nho tiếp nhận, nhìn qua, sắc mặt biến đổi.

“Cái này… Là cái gì?!” Cậu chưa từng ký thứ này! Niện hạn hợp đồng là năm mươi năm, tiền lương hai vạn, hai năm sau cấp nhà mua xe, ăn, mặc, ở, đi lại toàn bộ do chủ chi chả, ngày lễ, tết có phụ cấp riêng, còn có cả bảo hiểm, có thể nói đối đãi phi thường tốt! Nhưng mà lại có một điều khoản: nếu một trong hai bên vô cớ phá vỡ hợp đồng thì phải bồi thường ba nghìn vạn!

Phía dưới rõ ràng là chữ ký của cậu!

Phương Nho nhìn chằm chằm bản hợp đồng này hồi lâu.

“Sao nào?” Hắn thản nhiên: “Đây là hợp đồng phân chung thân chế! Pháp luật hoàn toàn can thiệp được!”

“Anh lừa tôi!” Phương Nho trừng hắn. Cậu không thể nào nhớ rõ mình đã nhìn thấy thứ này từ bao giờ, nhưng phần ký tên đúng là bút ký của cậu. Suy nghĩ thật kỹ, lần duy nhất cậu đặt bút xuống ký, cũng chỉ có ở sơn trạng kia, hắn nói làm thẻ hội viên cho bọn họ. Lúc đấy cậu nhìn hai nhân viên của hắn đều được yêu cầu, cho nên cậu đã không để ý đến nội dung!

Khóe miệng hắn hơi thượng dương, tay tay bắt chéo ôm lấy ngực, cực kỳ thản nhiên nói: “Em có thể đi khởi tố tôi!”

Khởi tố?! Phương Nho dùng ngón chân cũng biết là công cốc vô ích! Bản hợp đồng này trực tiếp mua cả nửa đời nhân sinh còn lại của cậu! Nếu cậu chạy lấy người, Nguyên Triệt vẫn hoàn toàn có thể đúng lý hợp tình, “hợp pháp” túm cậu về!

Người này, thật sự là quá âm hiểm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play