Hơn 10 giờ ngày hôm sau, Thẩm Mộ được tiếng đàn
dương cầm đánh thức, ánh mặt trời ấm áp truyền vào cửa sổ chiếu sáng
gian phòng. Anh lẳng lặng nghe một khắc, buồn ngủ cùng mệt nhọc từ từ
biến mất, thay thế bằng sự bình tĩnh sáng khoái.
Nghe được tiếng
cửa mở, Phương Nho đóng nắp đàn đứng lên, nhìn phía hành lang. Thân ảnh
Nguyên Triệt xuất hiện tại chỗ ngoặt, quả nhiên hắn là người tỉnh lại
đầu tiên.
Nguyên Triệt đến bên Phương Nho, ôm chầm lấy cậu, nhẹ nhàng nói: “Sáng tốt lành!”
“Ừ! Sớm tốt lành!” Phương Nho đáp lại.
Hai người dựa vào nhau rất gần, những sợi tóc khẽ hòa vào nhau, ánh sáng
ngoài cửa sổ ôm ấp họ, giống như một bức tranh tình cảm ngập tràn.
Thẩm Mộ đứng một bên chăm chú nhìn, sau đó quay người tránh đi. Eric làm
biếng vặn thắt lưng đi theo anh, miệng thấp giọng thở than gì đó. Nghiêm Tử Thác vẫn như cũ không có biểu tình gì quá đặc biệt, liếc mắt một cái rồi đi luôn.
Ăn sáng xong, ba người không rề rà, đem tư liệu chỉnh lý rồi vội vàng cáo từ.
Trên xe, Eric nói với hai người kia: “Vận khí của Triệt thực không tồi! Nho rất hợp với cậu ta!”
Nghiêm Tử Thác “Ừ!” một tiếng.
Thẩm Mộ quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ không cho ý kiến. Trong đầu anh
tự nhiên hiện lên hình ảnh bọn họ sớm nay, có cảm giác tự nhiên, quen
thuộc đến phù hợp làm trong nháy mắt anh kinh diễm không ít. Đây là anh
đang hâm mộ sao?
Ngày kế tiếp, Nguyên Triệt vẫn bận rộn không
ngừng. Nhưng khác với những ngày trước lao đầu vào làm việc, hiện giờ
bất tri bất giác điều chỉnh trở lại cho hợp lý, thi thoảng sẽ đi ra bên
ngoài hưởng thụ, còn đáp ứng không ít lời mời tiệc xã giao. Từ khi có
Phương Nho bên cạnh, Nguyên Triệt từ từ buông lỏng bản thân, bắt đầu chủ động đi giao lưu nhiều hơn. Bề ngoài hắn xuất chúng, năng lực có thừa,
trời sinh có được vẻ vương giả phong phạm được người ngoài ái mộ. Sau
khi vượt qua được nhiều chướng ngại về tâm lý, hắn quang mang từ từ hiển lộ, hấp dẫn ánh mắt rất nhiều đối tượng.
Trong đó, có cả Phương Nho.
Mị lực của Nguyên Triệt không chỉ giới hạn ở vấn đề thương nghiệp, trên
người hắn còn có đại khí khiến người khác khuất phục, tin tưởng. Không
thể không nói, ông trời đúng là bất công! Trong ngàn người khổ sở, thì
chắc chắn phải có được một người may mắn.
Một tháng sau, Nguyên
thị, An thị cùng Đế Hoa ký tên vào bản hợp tác hiệp nghị. Tin tức này
oanh động toàn giới thương nghiệp, ba tập đoàn lớn liên thủ, chắn chắn
rằng thị trường cổ phiếu sẽ có pha leo giá ngất ngưởng cùng thị trường
chung thay đổi không ngừng. Tên của Nguyên Triệt từ từ xuất hiện trên
các mặt báo, truyền thông. Từ trước đến giờ chỉ có đại thiếu gia Nguyên
Trạch ở tổng công ty là nổi bất nhất, cánh phóng viên giờ mới phát hiện
ra vị công tử phía bên dưới này, đối với hắn nhiệt tình như bão lũ. Đáng tiếc Nguyên Triệt không nhận trả lời phỏng vấn, hơn nữa thần thần bí bí không lộ mặt, vừa bí hiểm vừa tài năng, các phóng viên vừa yêu vừa hận
hắn không ngừng!
Tại tiệc khánh công, Nguyên Triệt nâng ly rượu,
thoải mái cùng các vị khách nổi tiếng trò chuyện. Phương Nho đứng cách
đó không xa, làm trợ lý hỗ trợ hắn, cậu không lắm miệng cũng không mất
lễ, đôi khi ngẫu nhiên đối đáp với bọn họ vài câu. Ấn tượng họ dành cho
cậu không sâu, nhưng cũng không dám xem thường.
“Đang chán sao? Qua bên kia ngồi!” Nguyên Triệt mang cậu ra salon cạnh cửa sổ ngồi: “Có muốn ăn gì không?”
Cậu cười: “Tôi vừa ăn rồi, nhưng anh bụng rỗng uống rượu rất dễ say!”
“Không sao!” Nguyên Triệt không thèm để ý. Nếu là trước đây hắn còn cố kỵ,
nhưng giờ có Phương Nho thì không còn lo lắng nữa. Uống say sẽ có cậu
chăm sóc, không say cũng sẽ giả say. Trong trạng thái này sẽ dễ dàng ăn
đậu hũ của Phương Nho hơn, cậu luôn luôn khoan dung mà. Tuy rằng rất
muốn “yêu” cậu, nhưng bình thường vờn vờn cũng là một loại lạc thú, mạnh mẽ chiếm dục sẽ mất đi tình cảm lâu dài, cho nên hắn tình nguyện nhịn
đi một thời gian.
“Đợi tôi đi chào mấy người hội James rồi chúng ta cùng về!”
“Được!” Phương Nho thuận theo, gật đầu.
Nguyên Triệt nhìn cậu thật lâu, trong mắt tràn đầy sung sướng. Lúc mới mang
cậu đến tham gia tiệc, hắn còn lo cậu sẽ không thích ứng được, nhưng
biểu hiện của Phương Nho nằm ngoài dự liệu, không nói nhiều, cũng không
kiêu ngạo, không siểm nịnh, rụt rẻ mà khéo léo, tựa như một nhà học giả
nho nhã.
Hắn rất thích loại khí chất ôn nhuận như ngọc của Phương Nho, không hiểu sao lại khiến hắn muốn đem cậu ôm vào trong lòng chơi
đùa rồi chăm sóc.
Đột nhiên Phương Nho quay đầu nhìn về vị trí
cách đó không xa, có mấy người đang đứng nói chuyện, trong đó có một kẻ
nói tiếng Pháp, một tên phiên dịch đứng cạnh.
“Sao vậy?” Nguyên Triệt nhìn theo, hỏi: “Người quen của em?”
Những người kia cũng từng giao tế với Nguyên Triệt, trong giới cũng là một nhân vật có uy tín nên hắn có chút ấn tượng nhỏ.
“Không biết!” Phương Nho thu hồi ánh mắt, rũ mắt xuống nhấp một hơi rượu.
Hắn nhíu màu, một bên đánh giá vẻ mặt người kia, một bên lắng nghe nội dung nói chuyện. Bọn họ hình như đang thảo luận đề tài liên quan đến hắn,
rất nhiều lần nhắc đến Nguyên thị và tên hắn. Tên người Pháp kia có chút kiêu căng, để cho người khác cảm giác hắn ở tầng cao. Phiên dịch viên
mang biểu tình cho quắp, dịch ra có thiếu có thừa. Mấy người còn lại
không phát hiện dị thường, vẫn như cũ cao hứng bàn luận.
Quá một
hồi, tên người Pháp đột nhiên phát hiện ra tầm mắt Nguyên Triệt. Y đầu
tiên ngẩn người, sau đó lập tức đối với Nguyên Triệt lộ ra một tia tươi
cười kỳ quái, giơ cao ly rượu, đề cao âm lượng không biết đang nói câu
gì.
Nếu người khác kính rượu với mình thì phải có qua có lại đáp
lễ. Nguyên Triệt không hiểu y nói gì, nhưng nhìn thấy động tác kia, thực tự nhiên chuẩn bị giơ lên ly rượu trong tay!
Cậu đột nhiêu vươn
tay ngăn lại, quay đầu đối với tên kia mắng: “Monsieur, Tu me rends mal
au coeur! (Tiên sinh! Ông thật làm cho tôi ghê tởm!)”
Tên ngoại quốc kia phút chốc tức giận, hung hăng trừng Phương Nho.
Trong mắt Nguyên Triệt hiện lên tia kinh ngạc, hắn không hề biết Phương Nho
nói được tiếng Pháp. Nhìn phản ứng của tên kia, hiển nhiên ban nãy toàn
nói những câu không tốt lành gì, hắn quyết định yên lặng theo dõi diễn
biến.
“Có chuyện gì?” Mấy người bạn cạnh y vẻ mặt kỳ quái, còn phiên dịch viên mang vẻ mặt khẩn trương.
Phương Nho đứng lên, nhìn thẳng tên phiên dịch nói: “Vừa nãy ông ta tự cao tự
đại vũ nhục đất nước chúng ta! Anh cư nhiên còn thay hắn giảng hòa!
Đứng về phía hắn nói ẩu nói tả về Z quốc?”
Phiên dịch viên ấp úng nói không ra lời.
Tên Pháo chỉ vào Phương Nho quát lớn mấy câu.
Cậu dùng giọng đáp lễ: “Đây là đất của quốc gia chúng tôi! Thỉnh ông chú ý
cách dùng từ! Kinh tế của chúng tôi phát triển thế nào không đến phiên
ông khoa tay múa chân! Thanh niên có tài giỏi đến đâu cũng không mượn
ông bình phẩm cao thấp! Nếu ông còn dám vũ nhục, công kích, tôi sẽ đem
toàn bộ những lời ông vừa phát biểu phát tán lên mạng để cho cả thế giới biết bộ mặt thật của người Pháp!”
Dứt lời, cậu lấy điện thoại từ trong túi áo ra, đem màn hình hiển thị ghi âm giơ ra trước mặt hắn.
Y chỉ cậu, sắc mặt tái mét.
Rồi cậu lại quay qua phiên dịch viên, nghiêm khắc phê bình: “Còn vị tiên
sinh này, về sau mong cậu dịch cho đúng sự thật! Đừng làm cho đồng loại
cùng một nước bị xỉ nhục, còn cậu giống như một kẻ nô dịch phải cười làm lành!” Bây giờ là tiếng Trung, tất cả mọi người đều hiểu.
Phiên dịch viên gục đầu xuống, không dám nhìn tới sắc mặt người khác.
Bên này xôn xao, đưa đến không ít chú ý, vài người nghe hiểu tiếng Pháp nhỏ giọng thuật lại cho mấy người bên cạnh nghe.
Phương Nho mang giọng khiển trách lại khiến người khác cảm thấy hả hê, còn tên nước Pháp thì bị bốn phía căm thù.
Lần đầu tiên Nguyên Triệt nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cậu, thật bất đồng với sự ôn nhã thường ngày, cậu đứng ngạo nghễ giống như một gốc tùng
sừng sững không thể xâm phạm.
Hắn đứng dậy sóng vai cậu, đối với
người đứng cạnh tên người Pháp nói: “Lưu tổng, nếu về sau ngài còn ý
định hợp tác với Nguyên thị thì hy vọng ngài hãy lựa chọn đối tác cho
cẩn thận. Tôi tin rằng ở đây không có ai hoan nghênh với một kẻ ngoại
quốc dám ‘khinh’ người chúng ta!”
Hắn đem từ “khinh” đè xuống rất nặng, chung quanh mọi người đều lên tiếng phụ họa. Dám công khai vũ
nhục trước mặt dân một nước, đúng là cử chỉ không khôn ngoan. Tên này
dám suy nghĩ ở đây không ai hiểu ngôn ngữ hắn nói, tùy ý ngôn luận, thật sự không nghĩ đến làm phần đông đều phản cảm.
Giám đốc hội
trường mang theo vài bảo vệ đi tới, lễ phép yêu cầu đám người kia dời
đi. Ngoại quốc không dám nháo nữa, chỉ có thể xám xịt chạy lấy người,
những người bạn của y cực phẫn nộ, đều cắt đứt quan hệ, còn phiên dịch
viên kia khẳng định sau tối nay sẽ không giữ nổi việc.
Phương Nho vốn cũng không tính toán, nhưng y dám khiêu khích Nguyên Triệt, tự cho là không ai biết.
Lúc y mời rượu nói rằng: “Tiểu tử, cậu chỉ có thể ra vẻ ta đây ở Z quốc
thôi! Nếu đến Pháp thì sợ rằng còn không bằng nổi một tên trợ lý!”
Trong lòng Phương Nho đột nhiên dâng lên cỗ lửa giận, không chút suy nghĩ đứng lên.
Trong mắt hắn hiện lên nụ cười, nhìn Phương Nho bằng ánh mắt ôn hòa như nước.
Hắn hỏi: “Em thật sự thu lại?”
Phương Nho quơ quơ di động, le lưỡi: “Sao có thể? Khoảng cách quá xa, di động
sao có thể ghi âm rõ ràng được? Tôi hù dọa hắn là chính!”
Hắn nhịn cười, rất muốn ôm lấy cậu, nhưng địa điểm không thích hợp nên đành đưa tay lên vai cậu vỗ vỗ.
Phương Nho lại nói: “Kỳ thật người Pháp phần lớn đều là thân sĩ, hôm nay không ngờ lại gặp được cực phẩm!”
Nguyên Triệt “Ừ!” một tiếng, ánh mắt lạnh như băng, trong lòng tính toán không thể nhẹ nhàng bỏ qua cho tên Pháp kia được.
Đứng xã giao thêm một lúc, Nguyên Triệt cáo biệt James, cùng Phương Nho về nhà.
“Không ngờ em nói tiếng Pháp tốt thế đấy!” Ngồi trên xe, Nguyên Triệt thuận miệng nói.
“Thầy dạy đàn của tôi là người Pháp, mặt khác tôi cũng muốn qua bên đó du học nên đã học được thời gian dài rồi!” Phương Nho nửa thật nửa giả trả
lời. Thầy dạy đàn là người Pháp thì đúng, cậu cũng rất muốn đi du học,
nhưng không phải là đàn dương cầm mà là tâm lý học!
“Đi du học?” Nguyên Triệt hỏi: “Em muốn thành nhạc công chuyên nghiệp sao?”
“Cũng không hẳn!” Phương Nho đáp: “Tôi rất thích đàn, tuy rằng không thể đạt
đến trình độ nhạc công nhưng luôn hy vọng có được cơ hội tăng trưởng,
kinh nghiệm.”
Nguyên Triệt trầm mặc, về đến nhà cũng không nói gì nữa.
Tắm xong, hắn lẳng lặng ngồi trên giường, nghĩ lại những lời cậu nói. Cậu
muốn ra nước ngoài, chính hắn có thể để cho cậu đi được sao? Đáp án
hiển nhiên là không! Hắn không nguyện ý cho cậu đi, đừng nói là xuất
ngoại, chỉ cần bước một chân ra khỏi tầm kiểm soát của hắn cũng không
được!
Nguyên Triệt phiền não đập mạnh đầu xuống gối, lăn qua lăn
lại. Lần đầu tiên hắn ý thức được Phương Nho không hoàn toàn thuộc về
mình, cậu cũng có lý tưởng riêng. Nếu có một ngày cậu biến mất, thì hắn
phải làm sao?
Đáng chết! Thật sự muốn áp em ấy! Khiến em ấy không được có ý định xấu xa kia! Hắn có nên hành động không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT