Lục Tục cứ thay phiên mời rượu mọi người như vậy, sau đó từ trong miệng
họ tìm hiểu đi được sở thích của Tứ Nguyệt, sau cùng anh mới chuyển rượu chén về phía Tô Niên Hoa: "Tô tiên sinh, nghe Tiểu Nguyệt nói, ngài
cùng cô ấy quen thuộc nhất, chắc hẳn ngài hiểu Tiểu Nguyệt thích gì
nhất?"
Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm chén rượu Lục Tục đưa tới, nửa ngày không có động...?!
Anh ta muốn câu hôn người anh thích, lại muốn hỏi anh cô gái anh thích, thích gì?
Lúc những người khác trả lời, liền giống như một con dao đâm vào trái tim của anh, bây giờ lại đến hỏi anh...
Lục Tục nhìn thấy Tô Niên Hoa không có phản ứng, tiếp tục mỉm cười đem hỏi vấn đề đó một lần.
Tô Niên Hoa vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên ghế như cũ, thẳng đến khi
Đường Thời ngồi bên cạnh anh, âm thầm đá anh dưới bàn một cái, Tô Niên
Hoa mới hoàn hồn, gọn gàng đứng lên, để lại cho cả bàn một câu: "Thật
xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút."
Sau đó không đợi mọi người có phản ứng, anh đã sải bước ra khỏi phòng
Tô Niên Hoa vòng qua hành lang, đi đến phòng rửa tay, mới dừng bước lại,
tốc độ tim anh đập cô cùng nhanh, anh lấy điếu thuốc từ trong túi ra,
ngón tay run rẩy bật lửa, nhét vào trong miệng, hít sâu một hơi, bời vì
hút có chút gấp, ngược lại bị sặc đến chính mình, khiến anh vịn vào vách tường ho khan kịch liệt.
Ho lấy ho để, mắt Tô Niên Hoa hiện lên
một tầng ẩm ướt, rõ ràng anh và cô đã tách ra ba năm rưỡi, thế nhưng tại sao anh luôn cảm thấy chuyện chỉ mới như hôm qua, vì cái gì chỉ chớp
mắt, cô đã cùng người đàn ông khác, nói chuyện cưới gả?
Từ khi cô nói cho anh biết, cô đã có bạn trai, đã qua bao lâu, anh lại vẫn có
chút không thể tiếp nhận, luôn cảm thấy tất cả như một giấc mộng.
Lý
trí vẫn luôn nói với chính mình, mình không xứng với cô, không còn tư
cách yêu cô, có thể lúc nhìn thấy cô ở bên người đàn ông khác, anh phát
hiện, chính mình muốn để cho mình bỉ ổi một lần.
Tô Niên Hoa ho khan thật lâu, mới dừng lại, anh vẫn cúi gập thân thể như cũ, vịn vách
tường đứng đấy, qua không biết bao lâu, anh cảm giác được tay mình
truyền đến nóng rực đau đớn, mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn thấy tàn thuốc
đã đốt cháy hết, bỏng đầu ngón tay anh.
Anh dụi tàn thuốc vào
cạnh thùng rác, sau đó ném tàn thuốc vào trong thùng rác, đứng thẳng
người thật lâu, mới cất bước, tiếp tục trở lại phòng
Bữa cơm trong phòng bao đã kết thúc, lúc Tô Niên Hoa đi tới cửa, cách cửa đóng kín, nghe được bên trong có tiếng ca truyền đến.
Đó là ca khúc hát đôi, do Lục Tục và Tứ Nguyệt hát.
Tay Tô Niên Hoa định đẩy cửa không nhịn được dừng lại, sau đó cách cửa
phòng bao, nghe thấy bên trong không ngừng truyền ra tiếng hát.
"Rõ ràng rất yêu em, rõ ràng muốn tới gần, nhưng bên cạnh em, có người nâng hoa chen chúc, anh dựa vào cái gì đánh bại tình địch..."
Giọng
của Lục Tục mang theo âm điệu ngoại quốc, phối hợp với giọng mềm mại của Tứ Nguyệt, vậy mà đem bài hát này, hát tới tình ý kéo dài, đến mức
tiếng ca kết thúc, trong phòng bai truyền đến một trận tiếng hoan hô.
Trong tiếng hoan hô như thế, có người ồn ào thét lên một câu: "Hôn một cái đi, hôn một cái đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT