☆ Chương 68 – Thiên Tôn độc nhất vô nhị anh minh thần võ tự mình chỉ bảo. ☆
Đan Khuyết bị “Hàn Cẩm” làm tức đến ong cả đầu, buổi trưa quên cả đi ngâm dược tuyền. Y cũng không hiểu đột nhiên Hàn Cẩm bị trúng gió gì, lại gióng trống khua chiêng chạy tới nói với mình những lời này, thế nhưng, đã nói tới mức này rồi, y và Hàn Cẩm coi như trở mặt, Hàn Cẩm sẽ không tiếp tục quang minh chính đại, hoặc là dịch dung giả bộ tới tìm y nữa.
Đan Khuyết không ngờ là, đến buổi tối, y đang tự mình thu dọn đồ đạc đi ngâm dược tuyền, đột nhiên lại thấy bên ngoài có bóng người vụng vụng trộm trộm, đó chính là Đản Đản. Hơn nữa người này có vẻ có tật giật mình với y, Đản Đản này ắt không phải Đản Đản thật.
Đan Khuyết thật sự khó hiểu, y không thể nghĩ ra vì sao tới tận lúc này rồi mà Hàn Cẩm vẫn còn làm bộ làm tịch với mình. Sau một lúc sững sờ, y chợt vô cùng phẫn nộ —— Rốt cuộc Hàn Cẩm còn muốn lừa gạt y tới mức nào nữa?!
Đan Khuyết bỏ đồ trong tay xuống, lạnh lùng đi tới trước mặt “Đản Đản”, “Đản Đản” nhút nhát rụt cổ lại một cái, nở nụ cười thảo mai với Đan Khuyết: “Công công công công tử, nên đi ngâm thuốc rồi.”
Đan Khuyết đang muốn giơ tay lên đấm hắn, bàn tay đưa lên không, đột nhiên lại dừng lại —— y ngửi thấy mùi thuốc đông y đắng chát trên người Hàn Cẩm. Những ngày này, mỗi lần Hàn Cẩm ngụy trang thành Đản Đản mà xuất hiện, trên người đều mang theo mùi thuốc đông y này, mà Hàn Cẩm xuất hiện lúc ban ngày kia, trên người hoàn toàn không có mùi này.
Từ sau khi Đan Khuyết ngửi thấy mùi thuốc đông y trên người Hàn Cẩm, y đã đặc biệt đi thăm dò, mùi thuốc nồng nặc trên người Hàn Cẩm tới từ máu đỉa đen, một khi dính dược liệu này mùi sẽ kéo dài khó tiêu tan, không thể lúc thì có lúc lại không.
Đan Khuyết lại bị làm cho u mê một lần nữa: Chẳng lẽ cái người Hàn Cẩm tới lúc ban ngày kia là giả? Không, thoạt nhìn hắn không giống giả. Có lẽ là, vì ban ngày y kích động quá nên quên mất mùi vị này? Thế nhưng bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại, Hàn Cẩm lúc ban ngày quả đúng là kỳ quái, Hàn Cẩm không giống một người có thể nói ra những lời này.
Đan Khuyết hỏi: “Ban ngày ngươi làm cái gì?”
Hàn Cẩm dè dè dặt dặt đáp: “Mài, mài thuốc.”
Đan Khuyết nghĩ, liệu có phải mình đã nghĩ sai rồi không, căn bản Đản Đản không phải là Hàn Cẩm giả trang? Thế nhưng cũng không đúng, ít nhất cũng phải có hai Đản Đản, bởi vì lúc thì y ngửi thấy mùi lúc lại không, vết bầm đen trên cổ tay cũng lúc có lúc không như vậy.
Đan Khuyết thật sự bị làm cho u mê, không nhịn được mà nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Vẻ mặt Hàn Cẩm như sắp khóc: “Là Đản Đản mà.”
Đan Khuyết không kiềm chế được nữa, giơ móng lên cào vào mặt hắn. Hàn Cẩm càng thêm hoảng sợ, lăn tại chỗ một vòng mà tránh đi. Đan Khuyết lại muốn xông lên, Hàn Cẩm kêu to: “Giết người này, cứu tôi với!” Vừa kêu to vừa ôm mặt uốn éo cái mông bỏ chạy.
Hàn Cẩm quay trở về nơi ở, Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang cùng ra đón, Lư Nhã Giang hỏi: “Sao rồi?”
Cao Thịnh Phong rất đau đầu, vì hạnh phúc của nhi tử, sáng sớm hôm sau, ông lại đi tìm Đan Khuyết. Đương nhiên, lần này ông giấu Cao Thông Minh và Lư Nhã Giang mà đi —— Nếu như họ biết ông đi tìm Đan Khuyết, nhất định sẽ ôm chặt đùi ông không cho ông đi.
Cao Thịnh Phong dịch dung thành Hàn Cẩm đi tới sân Đan Khuyết ở, trông thấy Đan Khuyết đang luyện công. Lúc này Cao Thịnh Phong không cố ý thu liễm khí tức nữa, mà quang minh chính đại đi ra.
Đan Khuyết đang luyện công, trông thấy Hàn Cẩm lại xuất hiện một lần nữa, chỉ sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền phẫn nộ, lưỡi đao xoay một cái, đâm thẳng về phía Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong không chút hoang mang, chỉ thoáng né ra nửa bước, rõ ràng lưỡi đao của Đan Khuyết nhắm về phía ông, nhưng khi sắp tới mới phát hiện bị lệch một tấc. Cao Thịnh Phong mỉm cười, vươn hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao bạc, Đan Khuyết cố gắng rút đao ra, lại nhận ra đao trong tay không nhúc nhích được, y không khỏi sợ hãi.
Y kinh hãi, kinh hãi ở hai điểm: Thứ nhất, trên người “Hàn Cẩm” không có bất cứ mùi thuốc đông y nào, thứ hai, võ công của “Hàn Cẩm” sâu không lường được, hôm nay y đã được Đỗ Húy trị liệu khỏi hoàn toàn, thế nhưng đối phương chỉ cần dùng hai ngón tay mà dễ dàng khống chế y, khoảng cách võ công này tuyệt không phải khắc khổ luyện công vài ngày là y đã có thể đuổi kịp.
Đan Khuyết thẹn quá hóa giận, đánh một chưởng về phía ngực Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong lại không chút hoang mang mà nghiêng về một bên. Chưởng của Đan Khuyết đi qua người ông, đến một chút vải cũng không chạm vào. Cao Thịnh Phong đạp chân một cái, trong nháy mắt đã nhảy về phía sau hơn mười cước bộ.
Đan Khuyết từng nhìn thấy Hàn Cẩm động thủ, nhưng thấy là một chuyện, tỷ thí với hắn lại là một chuyện khác. Y tự biết chênh lệch giữa hai người quá lớn, tuy trong lòng giận đến khó thở, nhưng không hề không biết tự lượng sức mình mà khiêu khích, nắm chặt đao nhìn chằm chằm hắn.
“Hàn Cẩm” cười hì hì nói: “Không phải ca ca muốn giết Tam Loan và Vô Mi để báo thù sao?”
Đan Khuyết nhíu mày: “Thì làm sao?”
“Hàn Cẩm” nói: “Nếu ca ca theo ta về Thiên Ninh Giáo, làm ấm giường cho ta, ta sẽ giúp ngươi thăng nội công, dạy ngươi võ công Thiên Ninh Giáo.”
Mặt Đan Khuyết biến sắc một lần nữa.
“Hàn Cẩm” tiếp tục thả thính: “Không chỉ mình ta dạy võ công cho ca ca, cả Thiên Tôn độc nhất vô nhị anh minh thần thánh của Thiên Ninh Giáo cũng sẽ chỉ bảo cho ca ca.”
Mặt Đan Khuyết lại biến sắc.
“Hàn Cẩm” bĩu môi: “Suy nghĩ một chút đi. Tuy rằng ngươi.. ừm, thiên tư miễn cưỡng cũng được, ta cũng chưa từng giao đấu với Tam Loan kia, nhưng mà mặc kệ Tam Loan là yêu ma quỷ quái gì, chỉ cần được Thiên Tôn độc nhất vô nhị anh minh thần thánh của Thiên Ninh Giáo chỉ bảo, ngươi giết hắn một hai lần chỉ là chuyện nhỏ.”
Nét mặt Đan Khuyết không thay đổi nữa, trái lại trở nên bình thường. Y nhìn Cao Thịnh Phong từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên nói: “Hàn Cẩm?”
Cao Thịnh Phong chớp mắt mấy cái: “Hử?”
Đan Khuyết nói: “Con hổ vải ta đưa cho ngươi, ngươi còn giữ không?”
Cao Thịnh Phong mờ mịt đáp theo lời y: “Còn giữ.”
Đan Khuyết nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng, cũng không vạch trần, bỏ lại Cao Thịnh Phong, quay trở về sân luyện võ.
Cao Thịnh Phong bị y mặc kệ, nhất thời giận dữ trong lòng, rút đao trên lưng ra tiến lên, cùng y giao thủ. Mặc dù võ công Cao Thịnh Phong hơn Đan Khuyết nhiều, nhưng ông cũng không cố ý xuất toàn lực, đầu tiên dùng mấy chiêu để thử nước võ công của Đan Khuyết, sau khi thăm dò xong rồi thì buông lỏng tay chân, tập trung khắc chế sáo lộ của y, đánh y đến chật vật không chịu nổi, mỗi khi y muốn xuất chiêu, dường như đều bị Cao Thịnh Phong thăm dò động tác tiếp theo từ trước, chặn nước võ công của y, khiến y không cách nào xuất hết toàn lực, chỉ xuất ra được dăm ba phần lực đã bị đè trở về, quả thật vô cùng uất nghẹn.
Đan Khuyết càng đánh càng phát bực, y nhìn ra được Cao Thịnh Phong đang cố ý ức hiếp mình, ông chỉ chèn ép y, lại không hề công kích, một hai lần cũng không sao, nhưng hết lần này tới lần khác y chuẩn bị hết sức, lại chỉ dùng được ba phần lực, khiến y cảm thấy rất khó chịu. Càng lúc y càng bất bình, ra chiêu cũng càng loạn, y cậy vào việc Cao Thịnh Phong không đả thương mình, mà cố gắng để lộ sơ hở, sau đó lại dồn hết sức vào tay, vung mạnh một đao tới, không ngờ Cao Thịnh Phong lại không né tránh, mà đón lấy đao này.
“Xoẹt!”
Chỉ thấy một loạt tia lửa bắn ra bốn phía, một lưỡi đao bạc bay ra ngoài, đâm thủng vào cây mơ già cách đó hơn mười bước!
Đan Khuyết không thể tin nhìn thanh trường đao bị gãy mất một đoạn trong tay mình: “Đao của ta…” Cây đao này là bảo vật mà Tích Thiết Sơn Trang luyện ra, đương nhiên là y đoạt lại từ Tích Thiết Sơn Trang, nó đã uống qua vô số máu tanh, lưỡi đao chưa từng bị uốn cong, thế nhưng lại dễ dàng bị Cao Thịnh Phong đánh gãy.
Cao Thịnh Phong liếc nhìn đoạn đao gãy trong tay y, khinh thường mà bĩu môi: “Thanh đao ngươi dùng gãy rồi.” Nói rồi ném thanh đao trong tay ra: “Cây đao này cho ngươi, coi như lễ gặp mặt.. Khụ, là lễ gặp mặt ngươi vào Thiên Ninh Giáo của ta.”
Đan Khuyết nhận lấy thanh đao Cao Thịnh Phong ném tới, nâng đao trong tay tỉ mỉ quan sát dưới ánh mặt trời: “Thanh đao kia dài một thước tam thốn, thân đao rắn chắc, lưỡi đao mỏng như cánh ve, ánh dương vừa chiếu tới, liền phản lại tia sáng chói mắt, chuôi đao có chạm khắc vân văn và hai chữ Đan Hà. Đan Khuyết giật mình nói: “Đan Hà đao.”
(Vân văn: hoa văn hình đám mây. Đan Hà: Ráng mây đỏ. Chữ Đan này trùng với chữ Đan trong họ Đan Khuyết)
Cao Thịnh Phong hài lòng quan sát phản ứng của y. Thanh đao này là ông đặc biệt chuẩn bị mang tới tặng cho Đan Khuyết.
Đan Khuyết nhận lấy thanh đao mới, muốn trả lại, nhưng lại tiếc nuối, muốn nhận lấy, nhưng lại không cam lòng, một thanh đao quý như vậy, nếu là y đánh bại đối phương rồi nhận được cũng không sao, nhưng lại vô duyên vô cớ đưa tới tay y, y nâng đao trong tay mà thấy xoắn bện. Gương mặt y biến sắc mấy lần, một câu cũng không nói nên lời.
Cao Thịnh Phong nói: “Nội công của ngươi vẫn còn yếu kém, cái này khỏi phải nói, thân thủ của ngươi cũng quá chậm, nhưng chiêu thức biến hóa khá linh hoạt. Không phải là ta nhìn thấu chiêu thức của ngươi, mà do tốc độ của ngươi quá chậm, nên mới bị ta áp chế, đây là nhược điểm mà cao thủ trung lưu trở nên không nên có. Có lẽ là do năm đó ngươi quá vội vã, năm đó căn cơ võ công còn chưa luyện được chắc chắn đã nóng lòng muốn luyện lên cấp bậc võ học cao hơn. Muốn luyện lên cao hơn, phải luyện từ căn cơ.”
Đan Khuyết há miệng, lại không nói nên lời.
Cao Thịnh Phong lầm bầm nói: “Lão tử không thể chỉ bảo không như vậy, đừng quên yêu cầu của ta.”
Tới lúc này cuối cùng Đan Khuyết cũng lên tiếng. Y nhìn chằm chằm Cao Thịnh Phong, nói: “Hàn Cẩm nghĩ như vậy thật?” Y đặc biệt nhấn mạnh hai chữ Hàn Cẩm này.
Cao Thịnh Phong chun mũi một cái, nhỏ giọng nói: “Ai biết được, dù sao cũng không thể để ngươi được hời.” Dứt lời lại nói: “Ngươi tự luyện đi, hôm khác ta quay lại chỉ bảo ngươi một chút.” Nói xong, không đợi Đan Khuyết giữ lại, xoay người bật lên, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Đan Khuyết. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT