Đan Khuyết buồn cười xoa xoa đầu hắn, nhò giọng nói: “Cẩm Cẩm, dạy tiếp cho ta khẩu pháp tâm quyết lần trước đi.” Từ nhỏ y đà hiểu một đạo lý, chỉ có mạnh mẻ mới có tư cách nói chuyện, bởi vậy nên tuy rằng y rất có thiên phú, nhưng cũng là một người vô cùng nỗ lực, vậy nên mới có thể hai mươi tuổi đã an vị vị trí ma tôn đệ nhị Xích Hà Giáo. Trước đó y cho rằng mình đã rất mạnh rồi, thế nhưng rời khỏi Xích Hà Giáo, trải qua chuỗi ngày bi thảm như vậy, y mới hiểu mình còn thiếu nhiều lắm. Bởi vậy nên y nóng lòng muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Mạnh mẽ đến mức không có ai có thể gây uy hiếp với y nữa.

Lần này khác với lần trước Đan Khuyết lừa Hàn Cẩm nói ra khẩu pháp tâm quyết. Khi đó đúng là y cũng vì muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, đoạt lại lất cả những gì mình đã mất, còn hôm

nay, y đã có cho mình thứ y muốn bảo vệ bảo vệ tính mạng y, bảo vệ tính mạng tiểu sòa

tử. Có suy nghĩ này trong lòng, trong sự vội và của y sinh ra một phần ôn hòa.

Hàn Cẩm lập tức im bặt. Đã hơn một tháng trôi qua, suýt chút nữa hắn đã quên mất chuyện Đan Khuyết từng lừa mình nói ra khẩu pháp tâm quyết. Lần này nghe Đan Khuyết nhắc tới, hắn vô cùng vô cùng mất hứng: Không cho hắn dùng mông cực phẩm, còn muốn lừa võ công từ hắn, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Nghĩ bổn giáo chủ là kẻ ngốc sao? Hơn nữa, Đan Khuyết cũng không phài người của Thiên Ninh Giáo, cho dù y có đẹp dến đâu, mông có vểnh hơn nữa. chuyện bí tịch này cũng không thể tùy tiện nói ra. Trừ phi… trừ phí y dâng cái mông kia cho bổn giáo chủ dùng cả đời, hơn nữa bổn giáo chủ có thể dùng tùy thời tùy chỗ!

Một lát sau, Hàn Cẩm vẫn đọc một đoạn khẩu pháp tâm quyết ngắn ra, công thêm lần trước hắn dạy Đan Khuyết thì vừa tròn một chương. Đan Khuyết vận công theo lời hắn, chân khí di chuyển tiểu chu thiên(1), nhanh chóng cảm nhận được toàn thân phát nhiệt, đan điên dồi dào rõ rệt so với trước đây. Y không khỏi đại hi, trong lòng âm thầm cảm thám “Bí tịch Ngũ Luân” thật tinh diệu, cùng chư vị liên nhân Hàn thị tu vi cao, đoán chừng tâm pháp tiếp theo sẽ càng xuất sắc hơn nữa, chẳng trách Hàn Cẩm còn trẻ mà tu vi đã thâm hậu như thế. Y thúc giục: ‘Tiếp theo thế nào?”

Tiếp theo? Không có liếp theo.

Hàn Cẩm nhăn nhó nói: “Cẩm Cẩm không nhớ rõ.”

Đan Khuyết sừng sốt. vội nói: “Không nhớ rõ? Sao lại không nhớ rõ? Không phải vế trước ngươi nhớ rất kỹ sao? Ngươi nghĩ lại xem nào.”

Trong bóng tối. Hàn Cẩm hậm hực lức giận mà bĩu môi, đoạn nói: “Vế trước Cẩm Cẩm học rất nhiều lần, vế sau Cẩm Cẩm chỉ học một hai lần, nên quên rồi.”

Lòng Đan Khuyết nóng như lửa dốt. Cố nén lại, dụ dỗ nói: “Si nhi, suy nghĩ kỹ lại đi, nhớ nhiều hay ít cũng được.”

Hàn Cẩm lầm bầm nửa ngày, nói: “Thật ra Cẩm Cẩm nhớ rõ một chương, nhưng chương ấy Cẩm Cẩm chưa từng tự mình luyện qua, bởi vì cha không cho Cẩm Cẩm luyện.”

“Là gì vậy?” Đan Khuyết vội vàng hỏi.

Hàn Cẩm nói: “Cha nói, Cẩm Cẩm không luyện một mình dược, không có đối tượng thích hợp luyện cùng Cẩm Cẩm. Nếu có cơ hội sẽ tìm được người thích hợp, cùng luyện vơi người áy.”

Đan Khuyết sốt ruột đến khó chịu: “Rốt cuộc là tâm pháp gì mà phải hai người mơi luyện được?”

Hàn Cẩm nói: “Hình như chương đó tên là… hợp hoan.”

Đan Khuyết lập tức im bặt. Hợp hoan, đương nhiên y hiểu hợp hoan là cái gì. Y có chút nghi ngờ nhìn Hàn Cẩm. thật sự hoài nghi tiểu sỏa tử có tâm gạt mình, nhưng trong xe quá tối, y không trông thấy rõ nét mặt tiểu sỏa từ. Đương nhiên, dù có thấy thì y cũng chi thấy ánh mắt thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn cùng vè mặt vô tội mà thôi.

Qua hồi lâu Đan Khuyết mới hỏi: “Có chương này thật không? Trong “Bí tịch Ngũ Luân” của các ngươi?”

“Có mà!” Hàn Cẩm rất khắng định mà nói: “Cẩm Cẩm muốn luyện với cha nhưng cha không chịu, nói cha luyện với người khác, chỉ có thể luyện với người khác, không luyện với Cẩm Cẩm được. Cẩm Cẩm gạt cha lén luyện qua nhưng làm thế nào chân khí cũng không thông được. Cẩm Cẩm thử rất nhiều lần, nhưng không được, đành phải để bí tịch lại, đi tìm người luyện cùng Cẩm Cẩm.”

Đan Khuyết lại trầm mặc hồi lâu. Tiểu sỏa tử nói rất ra dáng, quả thật khiến y động lòng. Tiểu sỏa tử chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch đơn giản, huống hồ, tiểu sỏa tử gạt y làm cái gì, y với tiểu sòa từ đều là nam nhân, hai người cùng luyện cái này, tiểu sỏa tử không được lợi lộc gì. về phần cha tiểu Sỏa từ mà nói, có lẽ là trông mong tiểu sỏa từ có thể tìm một nàng dâu bồi hắn luyện công.

Nghĩ đến chuyện tiểu sỏa tử muốn lấy người khác. Trong lòng Đan Khuyết không vui một chút nào. Dù là nam nhân hay nữ nhân, chỉ nghĩ đến việc tiểu sỏa tử trần truồng ở cùng người khác, tiểu sỏa tử muốn ôm người kia làm nũng, giống như làm với y, Đan Khuyết không vui không vui không vui một chút nào! Không ai xứng được hưởng đãi ngộ giống như y! Cái đám phàm phu tục tử kia còn chẳng bằng một sợi tóc của y! Những chuyện y dược trải qua, nhất định phải là độc nhất vô nhị tiểu sỏa tử của y, chỉ có thể thuộc về một mình y!

Đan Khuyết không nhiều lời, nhỏ giọng hỏi: “Cha ngươi có nói hay không, cái chương hợp hoan kia… muốn một nam một nữ tu luyện, hay là nam nhân cùng nam nhân tu luyện…”

Hàn Cẩm ngẩn người, bật thốt lên: “Cái gì?! Nam nhân và nữ nhân củng có thể luyện hợp hoan sao?”

” ” Đan Khuyết trầm mặc thật lâu: Vì sao ban nãy y lại hoài nghi liều sỏa tử gạt mình

chứ?! Quả thật tiểu sỏa tử còn ngu hơn kẻ ngu si!?!!

Hàn Cẩm dược Miêu Dịch phổ cập kiến thức, lúc ở ưên Tụ Sơn mấy người thân thiết với hắn đều là nam nhân, hắn biết nam nữ có thể kết thành phu thê, còn có thể sinh ra tiểu hài nhi, nhưng hắn cho rằng, hợp hoan là chuyện nam nhân và nam nhân làm với nhau, còn sinh con là chuyện nam nhân làm cùng nữ nhân, giữa hai người không có bất kì quan hệ gì. Hắn suy nghĩ một hồi, nhớ tới ngón tay vòng tròn của Miêu Dịch, hình như chỗ đó trên người các cô nương cũng có, hắn bừng tỉnh mà “ồ” lên một tiếng: “Thì ra là như thế!”

Đan Khuyết mất nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: “….Nam nhân có thể tu luyện với nam nhân?”

Hàn Cẩm ngây ngô hỏi: “Vì sao không thể?”

Đan Khuyết suy nghĩ một chút, nếu mình làm chuyện này với Hàn Cẩm, củng không quá phản

cảm. Dù sao thì Hàn Cẩm là tiều sỏa tử là tiểu sỏa tử của mình. Khoảng thời gian qua,

trình độ thân mật của hai người cũng không kém đây là bao.

Nghĩ thông suốt rồi, đáy lòng Đan Khuyết hân hoan nhảy múa, lại còn có chút chờ mong. Y nói: “Ngươi thử đọc một đoạn cho ta thử xem.”

Hàn Cẩm đã sớm chuẩn bị, lúc này hắn đọc một vài câu khẩu quyết tâm pháp. Câu tâm pháp này cũng được lấy từ võ công Thiên Ninh Giáo bọn họ, chỉ là bị hắn ngắt đầu bỏ đuôi cải biên một chút, chân khí đi đến cuối lư huyệt sẽ ngưng ưệ, bởi vì khẩu quyết sai mà không thể tiếp tục thông hành.

Đan Khuyết vặn công theo khẩu quyết hắn dọc, quả nhiên luyện được một nửa thì kẹt lại, y cũng không hề hoài nghi tính chân thực của đoạn khẩu quyết này, mà hoàn toàn tin lý do của Hàn Cẩm.

Hàn Cẩm đang trộm vui trộm mừng vì đại kế thông minh tuyệt đỉnh của mình, đột nhiên cảm thấy tay Đan Khuyết vòng qua sau lưng hắn» đi tới mông hắn, ngón tay còn chạy vào kẽ hở bên trong. Đan Khuyết tự lẩm bẩm nói: “Là thế này phải không? Thế này đúng không?”

Hàn Cẩm hoàng hốt, cảm giác bị người la sờ vào là lạ. vội vã vươn tay ôm lấy cặp mông tròn mềm mại của Đan Khuyết: “Đúng vậy, đúng vậy, cha nói người nào nôi lực mạnh thì người ấy sẽ dẫn dắt đối phương.”

“Ồ, ra là thế.” Đan Khuyết buông lòng bàn tay đặt trên mông Hàn Cẩm.

Hàn Cầm vội rèn sắt ngay khi còn nóng: “Cha còn nói, vừa làm chuyện hợp hoan vừa luyện công, như vậy có thể luyện xong chương hợp hoan, võ công Cầm Cầm sẽ đạt tới cành giới mới”

“Ồ.” Đan Khuyết gật dầu: “Như vậy thì rất lốt.”

Hàn Cẩm thấy Đan Khuyết bị mình lừa đến thất điên bát dào, lập tức hoan hỉ, bàn tay bận rộn luồn vào trong quần Đan Khuyết, quang minh chính đại mà vân vê cặp mông Đan Khuyết. Cặp mông Đan Khuyết sít chặt lại, đôi tay nắm lấy vai Hàn Cẩm, nửa muốn giãy giụa nửa không. Một lát sau, y khe khẽ nói ra mấy chữ: “Có hơi., kỳ quái..“

Hàn Cẩm lạt mềm buộc chặt mà làm bộ ngượng nghịu, dừng dộng tác trong tay lại: “ừm, nếu ca ca không thích, vậy không làm nữa.”

Hắn biết Đan Khuyết khát cầu bí tịch Ngũ Luân, bởi vậy nên nói xong liền tưởng tượng ra cảnh Đan Khuyết cầm đao kề cổ hắn buộc hắn phải tiếp tục luyện, không thì là ôm bắp đùi hắn khóc lóc xin luyện tiếp. Không ngờ Đan Khuyết suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Vậy thôi di, không luyện nữa.”

” !!!!!!!!!” Trong nháy mắt Hàn Cẩm muốn tự tát mình hai phát đến ong tai! Cái miệng hại

cái thân này!!!

Đan Khuyết rút bàn tay đặt phía sau Hàn Cẩm về, Hàn Cẩm không cam lòng, bàn tay như giác mút mà hút chặt mông Đan Khuyết không chịu buông. Đan Khuyết bật cười, vừa đẩy tay hắn ra vừa nói: “Hôm nay ta hơi mệt, hai hôm nữa luyện đi.“ Sau chuyện lần trước vội vã dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, đến giờ trong lòng y vẫn còn sợ hãi, tuy rằng hận không thể lập tức học thần công này, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, miễn cho trộm gà bất thành lại còn mất nắm gạo. Trạng thái y hôm nay không tốt lắm, chi sợ luyện tiếp sẽ xảy ra chuyện hơn nữa bên ngoài còn có người cùa Xích Hà Giáo, y lo lắng mình gây ra động tĩnh sẽ khiến kè khác chú ý, tiến vào quấy rối, bởi vậy nên y muốn tìm dịp tốt hơn để luyện công pháp hợp hoan này.

Tiểu sỏa tử vừa nghe sau này còn cơ hội, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lực trên tay cũng buông lỏng phần nào, vừa bị Đan Khuyết kéo một cái liền thở phù buông lay.

Đan Khuyết đã quyết định luyện công pháp hợp hoan này với tiểu sỏa lử, tuy rằng chưa luyện thành, nhưng trong lòng cũng cho rằng hai người càng thêm thân mật. Y chủ dộng ghé tới hôn lên cái miệng đang dẩu cao hơn mũi của Hàn Cẩm một cái, dỗ dành mà nói: “Ngủ đi, tĩnh dưỡng cho thật tốt.”

Lòng tiều sỏa tử tràn đầy tiếc nuối, lầm bầm vòng tay ôm trên người y nửa ngày, cuối cùng cũng ngủ thật say.

1l]Tiểu chu thiên: Theo quan niệm y học phương Đông. Thì một cỡ thể là một thái cực, một vũ trụ. Khi chân khí khởi hành từ bất cứ . tạng nào. phủ nào, thông ra Nhâm mạch, Đốc mạch, hoặc bất cứ huyệt nào trên Nhâm mạch. Đốc mạch, sau khi luân lưu một vòng theo Nhâm mạch, Đốc mạch rồi trở về điểm khởi hành thì gọi là tiểu tuần du, nghĩa là đi hết một vòng Tiểu Chu Thiên. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play