Hàn Cẩm bị y đẩy ra yên lặng một hồi, đột nhiên nói: “Chỗ đi tiểu cứ là lạ.”
Đầu lưỡi Đan Khuyết thiếu chút nữa thắt thành nút: “Cái, cái gì?”
Lúc này không phải Hàn Cẩm dang già bộ ngốc, mà ở phương diện này hắn thật sự dốt dặc cán mai. Hắn trời sinh trí lực không bình thường, các trướng bối thì đều một lòng một dạ dày công suy nghĩ làm thế nào dể hắn có the thông minh hơn. Thật ra Cao Thịnh Phong cũng từng nghĩ tới vấn đề này, tướng mạo Cao Thông Minh khôi ngô tuấn tú, Cao Thịnh Phong vẫn luôn nghĩ, người xinh đẹp thì nhất định sẽ rất thông minh, hỏi vậy cho nên đó giờ ông vẫn không chịu thừa nhận Cao ‘Thông Minh là một kẻ ngốc, chỉ cho rằng hắn chưa tới thời khắc thức tình mà thôi. Dựa theo suy luận của Cao Thịnh Phong, nếu Cao Thông Minh đẹp trai, như vậy cái gì cũng sẽ hiếu hết. nhất là ở phương diện này, căn bản không cần người khác chi dạy. nhất định sẽ biết từ nhỏ. Thế nên lúc Cao Thông Minh mới mười bốn mười lảm tuổi, ông đã an bài đủ nam thanh nữ tú trẻ tuổi bên cạnh Cao Thông Minh. Cao Thông Minh cũng giống như cha mình, thích những người dẹp mất, vừa thấy người đẹp một cái liền quên béng họ tên nhà mình, nhanh chóng vui đùa với đám nam thanh nữ tú kia. Nhưng “chơi” của hắn, chính là chỉ “chơi” mà thôi. Hắn cũng từng đùa giỡn với Bạch Tiểu Tà, Bạch Tiểu Hữu, ôm qua lăn lại đủ kiểu, chỉ là đầu tháng và cuối tháng là lúc hắn ngốc nhất, ngốc đến mức không biết thân thể mình có phàn ứng gì hay không. Bởi vậy nên tiếp xúc thân mật với người khác thành ra thế này, đây là lần đầu tiên.
Nay Đan Khuyết đã hai mươi mốt tuổi, chỉ là đó giờ y vẫn dành hết tâm tư cho Xích Hà giáo, chúng sinh vô luận nam nữ trong mắt y chi chia ra làm “Có thể giết”, “Không thề giết”, “Có thề lợi dụng”, “Không thể lợi dụng”, bởi vậy nên y cúng không có kinh nghiệm gì. Nhưng chút đạo lý này y vẫn hiểu, không đến mức dốt đặc cán mai như Hàn Cẩm.
Nếu là ngày xưa, có người dám có phản ứng như vậy với y, chi sợ y đã xuất thủ cắt đứt thứ kia của người kia từ lâu, nhưng giờ quay đầu thấy bộ dạng khổ não của Hàn Cẩm, đến tức giận y cũng chẳng có mấy. chỉ nói: “Không có gì lạ đâu, ngủ đi, mai dậy là ổn rồi.”
Hàn Cẩm đã tò mò mà hạ thủ tự sờ sờ chỗ “kỳ quái” của mình, sờ qua sờ lại vài cái, đột nhiên giật mình, từ trên giường ngồi bật dậy: “ơ, kì lạ ghê!”
Đan Khuyết vừa thẹn vừa không biết làm thế nào, sừng sộ lên mà nói: “Cẩm Cẩm, mau nằm xuống đi!”
Hàn Cầm phát hiện trò mới mẻ, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn vén chăn lên, vươn tay sờ tới vật giữa hai chân Đan Khuyết. Lúc này Đan Khuyết hoàn toàn không có sức phản kháng, bị hắn sờ mấy cái, chợt cảm thấy da đầu tê dại, vội nổi “Dừng tay! Ta bảo ngươi ngủ! Ngươi không nghe lời ta sao?!”
Nhịp thở Hàn Cẩm nhanh dần, mặt ửng đò, lầm bầm nói: “Chẳng trách nghĩa phụ nói chỗ đó không thể sờ bừa, thì ra sờ vào sẽ có cảm giác kỳ quái như vậy, cứ như sinh bệnh vậy..”
Hồi Cao Thông Minh tám tuổi, có một lần nghịch dại trèo tường, không cẩn thận ngã xuống, vật giữa hai chân đụng phải cây gậy cắm trên mặt đất, lập tức đau đớn lăn lộn. Đến khi cơn đau nguôi ngoai phần nào, hắn khóc sướt mướt nói muốn cầm đao cắt phăng cái vật phiền toái rườm rà kia di, dể nó lại như vậy vừa ngăn trở hành động, vừa bất lợi khi luyện võ. Lư Nhã Giang biết chuyện, dỗ dành hắn nửa ngày, nói cho hắn biết vật kia vô cùng quan trọng, bình thường không thể sờ lung tung, cũng nói tuy bây giờ chưa dùng tới, nhưng sau này sẽ rất hữu dụng.
Cao Thông Minh nghe Lư Nhã Giang nói xong câu đó, vô cùng căng thẳng, mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải kéo quần ra kiểm tra xem vật kia có còn ở đó hay không, lúc di ngù cũng lấy gối đầu che, sợ người khác trộm mất thứ lốt nhất của mình.
Không lâu sau, Cao Thịnh Phong đưa cho Cao Thông Minh một chiếc hộp gỗ cẩm tú có khóa, nói hắn có thể cất thứ mà hắn trân quý nhất vào trong hộp, như vậy sẽ không sợ bị mất. Ngày nào Cao Thông Minh cũng bào vệ vật nhỏ giữa hai chân, khiến hắn luôn nơm nớp lo được lo mất, sau khí nhận lễ vật cùa Cao Thịnh Phong, hắn cởi quần xuống ngay tại chỗ, cầm đao lên muốn cắt vặt nhỏ kia bò vào hộp. Lư Nhã Giang lại phải ôm hắn dỗ dành nửa ngày, nói cho hắn biết để vật kia sinh trưởng trên người mới là đồ tốt, nếu cắt đi sẽ không dùng được. Hơn nữa vật kia không thể sờ loạn, cũng không thể để cho người khác tự ý chạm vào, có một thời gian, Cao Thông Minh sợ sờ vào làm hỏng vật kia, đến đi tiểu cũng phải dùng một chiếc khăn lụa lót tay sau dó mới dám cầm chú chim nhỏ của mình.
Đan Khuyết bị hắn ồn ào làm mặt đỏ tới mang tai, không nghe rõ chữ “nghĩa phụ” hắn nói, chỉ không ngừng lặp lại kêu Hàn Cẩm nằm xuống ngủ đi.
Hàn Cẩm lại không nghe y, trực tiếp vươn tay mò vào trong quần Đan Khuyết, cọ cọ chà chà vật kia của y. Đan Khuyết cố sức giãy giụa, nhưng một chút hiệu quả cũng không có.
Chốc lát sau, vật kia của Đan Khuyết bị Hàn Cẩm nắm trong tay dần trở nên cứng rắn.
Hàn Cẩm rụt tay về, không khỏi kinh hãi, dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn Đan Khuyết: “Ca ca, chim chim cùa ca ca cũng lớn kìa!”
Lúc này Đan Khuyết chỉ muốn bóp nát tim hắn, hữu khí vô lực nói: “CÂM MIỆNG! NGỦ!”
Hàn Cẩm xoắn xuýt: “Nhưng mà., Cẩm Cẩm lại thấy., hình như sương sướng., trương trướng, không chạm vào lại khó chịu, ca ca có biết không?” Nói rồi một tay tiếp tục vuốt ve em nhà mình, tay kia lại mò vào trong quần Đan Khuyết.
Đan Khuyết cắn răng nghiến lợi mà uy hiếp: “Nếu ngươi lại sờ tay vào đó, ngươi sẽ chết đó!”
Những lời này quả nhiên hữu hiệu, Hàn Cẩm sửng sốt, động tác tay cũng dừng lại.
Đan Khuyết thấy vậy tiếp tục già danh tri thức mà bịa chuyện: “Cha ngươi không nói với ngươi chỗ đó không thể tùy tiện sờ vào sao? Chỗ đó là tử huyệt của người luyện võ, lúc ngươi sờ sờ vào đó, cảm giác sung sướng, nhưng thật ra là sắp chết tới nơi rồi. Đến khi ngươi sờ tới một trình độ nhất định, chỗ đó sẽ bắn ra một dịch thể màu trắng, dịch thể đó chính là “Mệnh tủy” của ngươi, một khi mất đi “mệnh tủy”, ngươi sẽ về chầu ông vải! Cho nên chỗ đó không thể tùy tiện sờ vào! Cũng không thể cho người khác sờ!”
Hàn Cầm cả kinh! Phụ thân và nghĩa phụ hại người! Sư phụ và sư bá hại người! Sao mấy trưởng lão không đáng tin cậy kia không nói cho hắn biết chuyện này?! Nhở đâu trong lúc không người hắn hưng phấn làm “Mệnh tủy” của mình bắn ra hết thì làm sao?! Hắn có thể sống an an toàn toàn tới mười bày tuổi như này đúng là mạng lớn!
Hàn Cẩm lập tức thu cả hai tay về, xoa xoa tay vào chăn, nằm thẳng xuống, sợ hãi nói: “Không sờ nữa, không bao giờ… sờ nữa!”
Đan Khuyết thở phào nhẹ nhõm, trở mình đưa lưng về phía hắn, buồn bực nói: “Ngủ đi!”
Hàn Cẩm khổ khổ sở sở nhắm mắt lại, đầu bị chuyện “Mệnh tùy” kia lấp đầy. Đột nhiên hắn nghĩ ra: Khoan đã. liệu có phải Đan Khuyết đang gạt hắn không? Chuyện hệ trọng như vậy bốn trưởng bối không đáng tin không nói cho hắn đã đành, sao ngay cả Tiểu Tả, Tiểu Hữu cũng không nói cho hắn biết? Liệu có phải Đan Khuyết không thích bị người khác sờ vào chỗ đó nên mới lấy cớ này để lừa “kẻ ngốc” là hắn không? Ban nãy sờ mấy cái thật sự rất thoải mái mà! Không được, lời Đan Khuyết nói không đáng tin, mai phải viết thư gửi về Tụ Sơn hỏi phụ thân và nghĩa phụ xem rốt cuộc chuyện thế nào mới được.
Nghĩ thông suốt rồi, Hàn Cẩm như trút được gánh nặng mà thở phào một cái, chẳng mấy mà rơi vào giấc ngủ.
Cậu ngốc kia ngủ rồi, Đan Khuyết lại hết sức khổ sở. Y cố khắc chế xung động chạm vào nơi đó, mượn danh nghĩa xoay người mà cọ cọ vào giường, hiệu quả chỉ như muối bỏ biển. Trước đây y cũng chưa từng thử sờ xem cảm giác thế nào, lúc có chút cảm giác, thì lại có chuyện quan trọng hơn cần y phải làm, bởi vậy nên y chưa từng để tâm tới chuyện này. Huống hồ, tới giờ cũng chưa có ai khiến y có thể để mắt tới, tình nguyện cùng giao hoan. Lúc này y không còn gì cả, chỉ còn lại kẻ ngốc ấm ấm áp áp nằm phía sau, khó có thể bỏ quên tư vị kia. Y cũng giống như Hàn Cẩm, cảm thấy hiếu kỳ với thân thể mình, không kìm được mà muốn thử bắn “mệnh tùy” ra xem cảm giác thế nào. Nhưng ban nãy y vừa nói như vậy với Hàn Cẩm, nếu lúc này tự thủ, nhất định người sau lưng sẽ phát hiện ra.
Đan Khuyết bực bội cọ tới cọ lui, thầm nghĩ: Đều tại cái kẻ ngốc kia!.. Nhưng ban nãy hắn sờ mấy cái quả thật rất thoải mái.. Aaaa không được không được, nhanh đi ngủ thôi!! Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT