Mọi người kinh ngạc nhìn Trì Ngạo Dịch, hắn… người có tâm tư trả thù mãnh liệt như vậy, thật sự vì nàng mà để xuống cừu hận!
Trì Ngạo Dịch chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, mặt nhăn cau mày nói: "Các ngươi không cao hứng sao? Ta vì nàng để xuống cừu hận… Thế nào còn không cho? Vậy ngày mai ta sẽ diệt trừ Cổ Xích bang!"
Tất cả mọi người lấy lại tinh thần, lắc đầu một cái, cười nói: "Đừng đừng đừng, hay là thôi đi."
"Ngạo Dịch.. cảm ơn chàng… vì ta làm nhiều như vậy!" Khúc Huyễn Yên cảm động
nói, trong lòng rất ấm áp… thế nhưng hắn lại vì nàng!
"Ừ." Hắn đáp một tiếng, cũng không đáp lại quá nhiều.
"Này, làm sao chàng đáp lại đơn giản như vậy?" Khúc Huyễn Yên bất mãn nhìn
chằm chằm hắn, nàng nói chuyện với hắn, hắn cứ không tập trung như vậy
sao?
"Mẫu thân, bởi vì mỗi ngày lúc trời tối nương ngủ với con
nên phụ thân mới sẽ tức giận!" Ngư Nhi nói xen vào, thật không biết là
phụ thân và mẫu thân có chuyện gì mà nói không hết? (tác giả chen lời:
Khụ khụ… Cái vấn đề này làm ta im lặng… Hắc hắc chắc chắn thân môn cũng
không biết nói gì.)
Ha ha ha ha ha…
Trong đại sảnh là một trận tiếng cười lớn… Khúc Huyễn Yên lúng túng cúi đầu, tại sao Ngư Nhi nói như vậy chứ?
"Thế nào, không đúng sao?" Trì Ngạo Dịch nhìn bốn người bọn họ, lạnh lùng hỏi.
Nguyệt Dật và Ngạo Nhiên chợt lắc lắc Hạ Tầm Lăng, bọn họ lập tức liền đóng
chặt miệng lại, cũng không muốn tìm phiền toái cho mình!
"Ha ha… Vương gia, ha ha… ta phát hiện đùa ngươi rất vui." Tà Hồn không sợ chết cười cười…
"Phải không…" Trì Ngạo Dịch lạnh lùng hỏi, ở đây cũng chỉ có Tà Hồn là không sợ mình…
Tà Hồn thấy sắc mặt hắn không đúng, nín cười nói: "Không, không phải…" Hắn cũng không muốn vì chuyện này mà gây gổ với tên kia…
"Ôi, nghĩa hoàng huynh, đây là nữ nhi của huynh và nghĩa hoàng tẩu sao?" Hạ Tầm Lăng tò mò nhìn Ngư Nhi, hỏi.
"Ừ, Ngư Nhi sắp ba tuổi rồi…" Khúc Huyễn Yên đáp lời thay Trì Ngạo Dịch.
"Ngư Nhi… lại chỗ nghĩa hoàng cô này." Hạ Tầm Lăng cười nói với Ngư Nhi.
Ngư Nhi nhìn Hạ Tầm Lăng từ trên xuống dưới một phen, thoạt nhìn người cô cô này cũng không tệ lắm, liền ngoan ngoãn đi tới…
"Nghĩa hoàng cô, cô là muội muội của phụ thân sao?" Ngư Nhi tò mò hỏi, cô cô hẳn là muội muội hoặc tỷ tỷ của phụ thân đi.
"Ừ, đúng vậy." Hạ Tầm Lăng ôn hòa đáp lời.
"Oa! Vậy cô là công chúa sao?" Ánh mắt Ngư Nhi dần sáng lên.
"Không phải, cô là Quận chúa, ừ… Cháu chẳng phải cũng là Quận chúa sao? Thế
nhưng… Hai người chúng ta không giống nhau." Hạ Tầm Lăng kiên nhẫn đáp
lời.
"Oh vậy… Hoàng thượng là người nào?" Ngư Nhi tò mò hỏi.
"À là huynh trưởng phụ thân cháu."
Huynh trưởng… Ngư Nhi cúi đầu suy nghĩ hai chữ này, đột nhiên ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: "Cháu muốn gặp ca ca của phụ thân!"
Hạ Tầm Lăng kinh ngạc nhìn Ngư Nhi, Ngư Nhi… rất giống nàng lúc nhỏ…
Trì Ngạo Nhiên đi tới trước mặt Ngư Nhi, ôm lấy tiểu nha đầu này, sau đó
cười nói: "Ngư Nhi, Ngạo Nhiên thúc thúc cũng là hoàng thúc của cháu, là đệ đệ phụ thân cháu, cho nên… gặp thúc cũng giống vậy mà!"