Trời đã về đông, buổi tối mỗi lúc một lạnh, Trần lão gia, cùng phu nhân, sức khỏe đã kém, hơn nữa họ lại bị lang thang ngoài đường, những bước chân
cùng cực, cái lạnh thấu xương, cùng với cái bụng đói, hai người họ không thể tiếp tục đi.
***
Bánh bao nóng hổi đây!
Chàng mặc vào đi!
Trời lạnh lắm!
Đa tạ nàng!
Chàng này!
Nàng vào đi! Coi chừng bị lạnh đó!
Vạy mẹ con thiếp vào trong đây!
Hừm! Ngoan nha con đừng phá mẫu thân nha!
Tâm giai xoa nhẹ cái bụng!
Vào đi!
***
Bánh bao nóng hổi đây!
Bánh bao nóng hổi đây!
Tiếng rao lớn, cùng với mùi bánh thơm lừng bay khắp phố!
Đã nửa đêm, Thanh Lân cũng đã chuẩn bị dọn hàng:
Hôm nay bán tốt quá chàng ơi!
Hừm!
Chàng vất vả quá!
Không đâu! Vì nàng và con ta có vất vả hơn cũng làm được.
Nhanh thu dọn đi, khuya lắm rồi!
Ừ!
Vừa lúc thu cái sạp cuối thì bỗng có gió lớn:
Nhanh lên đi! Gió lớn quá! Chắc sắp mưa rồi!
Ừ!
Trên đường người người chạy mưa, không ai để ý tới ai:
Ơ này!
Bịch!
Và rồi cứ thế bỏ đi!
Này! Thanh Lân nhìn kìa:
Lão bá không sao chứ?
Thanh Lân ra đỡ:
Ngồi dậy nào!
Bá mẫu nữa!
Hai người ổn chứ!
Cảm ơn cậu!
Khi người đó ngước mặt lên thì:
Cậu!
Trần bá phụ!
Cả hai đều bất ngờ, họ không thể tin là lại gặp lại nhau nhất là trong hoàn cảnh này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT