Trần Vinh Thành tam công tử xin công tử đừng làm khó tôi mà!

Như vậy được chưa?

Yên tâm ta sẽ còn thưởng cho ngươi nữa!

Công tử!

***

Xin công tử nhanh cho!

Bước vào bên trong, một mùi ẩm thấp, hôi hám rất ghê tởm. Vinh Thành đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt anh dừng lại ở căn phòng giam ở phía cuối:

Đình Đình!

Khẽ nhỏ tiếng gọi, Vinh Thành rảo những bước chân tiến về trước của ngục. Đình Đình bị giam nhiều ngày trông cô thật tiều tụy, mái tóc buông xõa, quần áo lấm lép, hơn nữa trên người còn rất nhiều vết rách rưới, những roi quất, nhìn cô như vậy Vinh Thành không thể cầm lòng, lòng anh đau như cắt, tay ghì chặt những tay chắn:

Đình Đình!

Vinh Thành lại khẽ tiếng gọi, nhưng Đình Đình vẫn không trả lời:

Đình Đình! Là tôi Vinh Thành tôi đây!

Phải gọi thêm 2,3 câu nữa Đình Đình mới ngước đầu lên nhìn, trên khuôn mặt là những vết bầm lớn, có những vết rất lớn:

Đình Đình!

Vinh Thành huynh!

Sao lại ra nông nỗi này chứ?

Vinh Thành Huynh!

Giọng nói thều thào yếu ớt:

Xin huynh hãy giúp tôi… giúp tôi ra khỏi đây!

Đình Đình! Yên tâm đi nhất định tôi sẽ giúp cô ra khỏi đây!

Đa tạ huynh!

Đừng khách sáo, chúng ta là bằng hữu không phải sao?

Người đâu!

Dạ xin công tử sai bảo:

Hãy chuyển Đình Đình tiểu thư đây ra một căn phòng khác, hãy chăm sóc tốt cho tiểu thư đây.

Dạ công tử!

Đình Đình! Hãy chờ tôi, nhất định tôi sẽ cứu cô ra, tôi hứa đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play