Đình Đình đang ngủ say trong phòng, trời mỗi lúc một mưa lớn, lâu lâu mới ngủ trái giấc như vậy, mãi mới ngủ được.

Đình Đình! Chờ ta!

Mau đuổi ta đi!

Xem đây! Ta bắt được nàng rồi!

Thiệt tình nàng muốn ta mệt chết hay sao mà lại chạy nhanh như vậy?

Hừm! Chàng bắt được ta rồi!

Đúng vậy! Ta sẽ không bao giờ buông tay nàng ra đâu, suốt cuộc đời này.

Đang nắng bỗng chốc trời sầm mây mưa đen tối, một cảnh tượng ghê rợn, xa xa phía đó là tiếng ngựa gầm rú:

Bọn chúng ở đằng kia! Mau bắt chúng lại đi!

Các ngươi là ai?

Ngươi không cần biết hôm nay sẽ là ngày các ngươi phải chết!

Đình Đình mau chạy thôi!

Các ngươi sẽ không thoát được đâu!

Bắn tên cho ta!

Cẩn thận! Đình Đình!

Hự!

Tấn sinh chàng ơi!

Tấn sinh chảy rất nhiều máu:

Đình Đình mau chạy đi!

Không!

Chạy đi! Hãy cố chạy cho thoát!

Mau lên!

Tấn sinh huynh!

Mau bắt nó lại!

Bắn tên!

Á!

Há!

Đình Đình cứ thế chạy và rơi xuống vách núi sâu thắm, dưới làn nước lạnh lẽo.

Không! Tấn sinh huynh ! Không!

Đình Đình hét lớn, cả người ướt đầm mồ hôi, thấy vậy Tâm nhi vội chạy vào.

Tiểu thư sao vậy? Sao cả người ướt đầm mô hôi vậy?

Ta vừa mơ thấy ác mộng!

Ác mộng!

Phải! Ác mộng đó!

Tấn sinh huynh bị người ta bắn chết, còn ta bị rơi từ trên vách núi xuống!

Đình Đình tỏ vẻ sợ hãi:

Không sao rồi! Chỉ là mơ thôi!

Tâm nhi cố an ủi Đình Đình:

Tiểu thư xem bây giờ cô vẫn đang ở trong phòng mà, đâu có vách núi, hay đoán người theo đuổi gì đâu!

Hừm!

Bình tĩnh đi!

Mưa! Trời đã tạnh mưa chưa?

Chưa đâu, trời này e là sẽ mưa cả ngày đấy!

Ta không muốn ngủ nữa, ta muốn sang phòng đọc sách!

Được! Được! Cứ từ từ thôi, để tôi đỡ cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play