Tiểu thư rốt cuộc cô nhờ gì Tấn sinh công tử vậy?

Nhiều chuyện! Không nói cho ngươi biết!

Tiểu thư!

Đang cười đùa thì:

Là lão gia có phải không?

Ông ấy có vẻ vội, chuyện gì vậy, Đình Đình trước giờ luôn tò mò:

Theo ta nào!

Tiểu thư! Đừng như vậy!

Đứng lén nhìn vào trong phòng:

Lão gia uống trà!

Không cần đâu!

Ngươi mau lui ra đi!

Vâng!

Nhấp một ngụm trà, đi ra, đi vào một lúc:

Không hiểu chuyện gì mà lão gia lại như nhờ!

Thôi về thôi tiểu thư!

Ừm!

Ấy này!

Định rời khỏi thì hai người thấy Lão gia đã bí mật mở một căn hầm:

Cái gì vậy? Có hầm sao?

Sau khi Lão gia đi vào trong, Đình Đình cũng đã nén vào:

Đi sâu vào một căn hầm tối, nó rất tối chỉ có một luồng ánh sáng mờ mờ, đứng nép vào trong bức tường:

Đình thư muội muội!

Là mẫu thân ta, Đình Đình thấy rất lạ vì mẫu thân cô ra đi từ hồi cô còn rất nhỏ chưa biết mặt, chưa thấy mặt bà ấy dù là một lần, kể cả mộ của bà cô cũng không biết:

Tiểu thư!

Suỵt!

Đình thư muội, muội! đã lâu lắm rồi huynh không tới thắm muội, muội không giận ta chứ, muội yên tâm ta sẽ chăm sóc tốt Đình Đình, mặc cho con bé phá phách, nghịch ngợm thế nào đi nữa, ta cũng không, không thể đánh nó vì cuộc đời này ta đã có nỗi lớn với muội rồi!

Nỗi!

Nếu năm đó ta không làm vậy thì chắc muội đã không bị chết oan uổng như vậy, muội có tha tội cho ta không? Tha tội cho ta?

Không!

Đình Đình không nhịn được nữa lao ra:

Đình Đình!

Sao con lại ở đây!

Ông mau nói ra đi, ông đã làm gì mà bức mẫu thân tôi phải bỏ mạng như vậy?

Mau ra khỏi đây!

Không! Tôi không ra, ông nói đi!

Tiểu thư!

Mau ra khỏi đây đi!

Ông nói đi, ông đã làm cái gì, một lần hãy nói thật đi, ông đã làm gì mẫu thân tôi, nói đi!

Buông ra đi!

Tiểu thư!

Kéo mãi Đình Đình mới ra khỏi căn hầm đó!

Ông mau nói đi!

Đưa nó về phòng!

Dạ lão gia!

Mau đi thôi!

Thật là nghiệp chướng mà, đây đúng là quả báo mà ông ban cho ta phải không ông trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play