Vừa lúc Đình Đình chạy tới!

Đi nào!

Kéo tay Thanh Lân rời đi nhưng chưa kịp :

Bụp!

Á!

Hự!

Thanh lân chàng ơi!

Thanh Lân huynh!

Một mũi tên bắn vào lưng, mũi tên khá sâu, Thanh Lân ngã gục xuống:

Thanh Lân Chàng ơi, chàng ơi mau tỉnh lại đi!

Tâm giai! Được bên nàng… yêu nàng kiếp này với ta là đủ…. Chúng ta không thể ở cạnh nhau kiếp này… liệu kiếp sau chúng ta…

Thanh Lân chàng ơi!

Đừng khóc, nàng khóc làm ta đau lắm!

Kiếp sau chúng ta sẽ gặp nhau được không?

Được! Kiếp này, kiếp sau nữa, mãi, mãi thiếp, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau..

Tâm giai!

Chỉ kịp sờ nhẹ lên gò má, và rồi tắt thở:

Thanh Lân chàng ơi, chàng ơi!

Mau đưa tiểu thư về!

Chàng ơi!

Bị kéo về trong nước mắt.

***

Tiện nữ! Mau quỳ xuống!

Tâm giai! Con bị bỏ bùa sao mà lại suy nghĩ như vậy?

Tâm giai quá đau lòng không thể nói được gì:

Tâm giai mau nói cho mẫu thân biết, nói đi con!

Bà thấy chưa bà chiều chuộng chúng nó nên chúng nó!

Tâm giai nghe mẫu thân này, sao con làm vậy?

Con… Con rất yêu chàng, rất yêu chàng!

Con yêu nó!

Bà nghe thấy chưa?

Con điên rồi!

Phải con điên rồi, chàng chết rồi, con cũng không muốn sống nữa, hãy để con chết đi, để con sang bên kia gặp chàng.

Tâm giai con!

Im đi! Tiện nữ!

Ông chủ Trần Tâm đã ra tay đánh cô, cái đánh mà trước giờ ông chưa bao giờ ra

tay:

Cho dù phụ thân có đánh con thì cũng không thể nào, con rất yêu chàng:

Im đi! Người đâu mau rốt vào, không cho nó ra ngoài dù là một bước:

Lão gia! Phụ thân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play