Tâm giai tỷ tỷ, tỷ giận muội sao, Tâm giai không nói gì, đi đằng trước, Đình đình trước giờ luôn sợ bị khác giận, làm người khác không vui nhất là những người yêu thương cô:

Tâm giai tỷ!

Đình Đình khẽ nhún người, cùng nụ cười lém lỉnh, đáng yêu làmTâm giai không thể nào giận cô:

Muội ý! Chỉ thế là giỏi thôi!

Vậy tỉ cười rồi, muội biết tỷ mà!

Biết gì!

Muội biết, tỷ thương muội nhất trên đời!

Đúng là chỉ được cái mồm khéo nịnh thôi!

***

Hai người ngồi lại ghế trong khuôn viên:

Đình Đình!

Sao tỷ!

Muội có biết tỷ rất muốn được như muội không?

Như muội?

Muội xem, muội hồn nhiên, tươi tắn, vui tươi biết bao!

Còn một chút làm không suy nghĩ nữa đại tiểu thư ạ!

Tâm nhi thêm vào:

Ngươi lại ùa vào tỷ ấy nói xấu ta!

Chết nè!

Xin tha cho tôi!

Tâm giai nhìn Đình Đình như vậy không nhịn được cười!

Con nhỏ này!

Mình cũng muốn như nó không bận tâm, hay lo lắng gì, thở dài rồi lặng nhìn bầu trời bao la bên ngoài kia, Tâm giai mong ước một ngày cô sẽ được bay vào bầu trời bao la đó nhưng thiết nỗi nó quá xa vời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play