Ngồi một mình trong phòng Đình Đình lại nghĩ lại những chuyện xưa, trong tâm trí những chuyện đó như vừa mới xảy ra:

Có phải không?

Đúng!

Sau này đừng để ta lo như vậy nữa!

Ta!

Sau này đừng có tự ý làm vậy nữa!

Hứa với ta đi!

Ta!

Lại nhoẻn miệng cười vì những kí ức đó mãi mãi là những kỉ niệm vui:

Đình Đình lại đây đi!

Tấn sinh!

Đi nào ta đưa nàng ra chỗ này.

Đi đâu!

Suỵt!

Đi thì biết!

Thấy sao?

Đẹp lắm!

Nhưng…

Đừng nhưng nhị gì sất , ngồi đi, kéo Đình Đình ngồi xuống:

Nàng nghĩ gì vậy?

Ta nghĩ gì chàng biết sao?

Hừm! Ta không biết!

Nhưng!

Nhưng nàng có thể nói với ta, nói với ta được không?

Ta!

Đình Đình!

Nàng!

Nghĩ đến đây những giọt nước mắt của Đình Đình ứa ra không ngừng, đang ngồi như vậy:

Cộc! Cộc!

Là Vinh Thành:

Ta vào được không?

Ừm!

Đình Đình!

Thấy Đình Đình buồn buồn:

Sao vậy?

Không vui sao?

Không! Không có gì?

Cố lau đi giọt nước mắt:

Bặp!

Làm gì vậy?

Đình Đình!

Đừng quên chúng ta là bằng hữu tốt, bằng hữu tốt của nhau nàng còn nhớ chứ?

Bằng hữu!

Phải rồi! Chúng ta từng là bằng hữu tốt của nhau mà!

Không chỉ từng mà chúng ta sẽ mãi mãi như vậy, mãi là bằng hữu tốt!

Có được không?

Ta!

Được chứ?

Vậy nên có chuyện gì buồn thì cũng đừng giấu huynh biết không?

Ừm!

Vậy mới đúng chứ!

Lại nhoẻn miệng cười một nụ cười nhẹ nhàng nó khiến lòng Đình Đình thanh thản đi phần nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play