Rất lâu rất lâu trước đây, Lâm Tiểu Khởi có lẽ cho tới bây giờ không nghĩ qua sẽ có một ngày như vậy, có lẽ nghĩ tới, nhưng bởi vì bóng ma quá khứ cậu cũng không cho là mình có thể chân chính nhận được hạnh phúc, cho dù là dưới đáy lòng có một chút mong đợi cũng chưa bao giờ dám biểu hiện ra, cho đến giờ phút này cậu mới chân chính cảm nhận được hạnh phúc: "Em nguyện ý."

Cẩn thận đeo chiếc nhẫn đeo lên tay cậu, Nguyên Uyên thành kính mà thận trọng ở trên ngón tay cậu rơi xuống một nụ hôn, thời khắc vui vẻ trong cuộc đời anh không nhiều lắm, khoảnh khắc lần này hẳn có ý nghĩa kỷ niệm, tâm nguyện nhiều năm rốt cục thực hiện, Nguyên Uyên trong lòng ngược lại đặc biệt bình tĩnh, anh biết cuộc sống hạnh phúc của anh chỉ là bắt đầu.

Kết quả là trước khi Chu Chu đính hôn Nguyên Uyên thành công cầu hôn, Ngô bá lệ tuôn đầy mặt vui mừng hớn hở vì bọn họ chuẩn bị hôn lễ, trong lòng yên lặng nghĩ tiểu chủ nhân ông từng chút một nhìn lớn lên rốt cục cũng muốn lập gia đình rồi, cái này thật sự là so với bất cứ cái gì đều vui vẻ hơn!

Liền tại ngày đó Chu Chu đính hôn Nguyên Uyên và Lâm Tiểu Khởi mang theo Bồng Hao lần đầu tiên quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt mọi người, cứ như vậy mấy loại lời đồn và suy đoán về bọn họ kia tất cả đầu tự sụp đỏ, mặc dù là tiệc đính hôn của Chu Chu, nhưng một nhà ba người này lại đoạt đủ ánh mắt, ánh mắt ai oán của Chu Chu không dám nhìn về phía Nguyên Uyên bên kia, không thể làm gì khác hơn là lấy ra "Ánh mắt giết người" để nhìn thẳng Lâm Tiểu Khởi, nhưng Vi Ny bên cạnh y lại là vô tâm vô phế, vui vẻ ôm Bồng Hao không buông tay, còn muốn để Bồng Hao làm hoa đồng lúc bọn họ kết hôn.

Tham gia tiệc đính hôn lần này còn có Tống Minh vẫn luôn theo đuổi Lâm Tiểu Khởi, Tống phu nhân phát hiện ý đồ của Tống Minh ở thành phố Hải Lam, bà quyết không thể chịu đựng tiền đồ của con trai bị một người đàn ông phá hủy, nhưng mặc dù bà tính cưỡng chế yêu cầu Tống Minh trở về thành phố Tử Hà kết hôn với Lâm Tiểu Vi, Tống Minh nhưng làm sao cũng không nguyện ý trở về, vẫn như cũ ở chỗ này dây dưa Lâm Tiểu Khởi.

Nhìn thấy trên tiệc đính hôn Lâm Tiểu Khởi một mình, Tống Minh bưng một chén rượu đỏ đi tới, vừa muốn mở miệng liền nhìn thấy chiếc nhẫn chói mắt trên ngón tay cậu, sau đó tự giễu nói: "Không nghĩ tới Nguyên Uyên nhanh như vậy đã xuống tay rồi." Lần trước lúc nhìn thấy cậu còn chưa có chiếc nhẫn này, xem ra Nguyên Uyên mặc dù nói rất có tự tin trong lòng cũngkhông phải đi.

Theo ánh mắt của hắn Lâm Tiểu Khởi nhìn một chút chiếc nhẫn trên tay, xán lạn cười một tiếng, "Chúng tôi quen biết nhiều năm như vậy, mặc dù thời gian ở chung một chỗ không lâu nhưng cảm giác lại giống như là vợ chồng sống chung nhiều năm vậy, cũng không thể nói là nhanh hay không."

Cậu nói như vậy thứ nhất là thật sự đối với tình cảm của mình và Nguyên Uyên có cảm khái, mà cũng là mượn việc này xóa bỏ ý niệm trong đầu Tống Minh, chỉ hy vọng vị đại thiếu gia này đừng tiếp tục tùy tùy tiện tiện nói mấy chuyện làm cho cậu nhức đầu.

Nhưng nguyện vọng tốt đẹp này của cậu quả nhiên không thể trở thành sự thật, Tống Minh chẳng những không có bị lời của cậu xóa đi tính tích cực, ngược lại càng tỏa càng mạnh: "Tôi biết mà, các cậu từ nhỏ đã quen biết, chẳng lẽ sẽ không cảm thấy mệt mỏi? Kết hôn không phải là đều có cái gọi là thất niên chi dương? Vậy các cậu sẽ có bao năm chi dương đây? Tôi tính toán một chút được rồi."

Hắn vẫn là thật sự xòe đầu ngón tay ra tính, chuyện Nguyên Uyên sống ở Lâm gia không phải là bí mật, Tống Minh ở Lâm gia lăn lộn lâu như vậy đối với chuyện này đương nhiên hết sức quan tâm, đã sớm ở Lâm gia hỏi thăm nhất thanh nhị sở, cho dù mấy vị chủ nhân Lâm gia không nói gì, còn có vị quản gia không tiết tháo kia, chỉ cần Tống Minh ít nhiều cho chút lợi ích hắn cái gì cũng nói, vì vậy Tống Minh ngay cả Nguyên Uyên cụ thể mấy năm tới Lâm gia kia đều biết.

Sắc mặt Lâm Tiểu Khởi đã rất không dễ nhìn, nhưng Tống Minh sau khi tính xong còn ra vẻ kinh ngạc nói: "Uây, hóa ra các cậu đều quen biết 20 năm rồi, gần 3 cái thất niên chi dương rồi."

Đây quả thực là nhắc nhở rõ ràng Lâm Tiểu Khởi bọn họ sau khi kết hôn sẽ trải qua không hạnh phúc!

Lâm Tiểu Khởi đang muốn nói chuyện liền bị Nguyên Uyên đi tới giành trước: "Việc này không nhọc Tống tiên sinh quan tâm, Tống tiên sinh có rảnh rỗi vẫn là suy nghĩ một chút hôn sự của mình đi, ngày thích hợp kết hôn gần kề, Tống phu nhân từ lâu đã làm xong tính toán cùng tiểu thư Lâm gia đám hỏi rồi, Tống tiên sinh làm hiếu tử cũng không muốn để cho Tống phu nhân lo lắng đi."

Tống Minh nghe lời này thế nhưng không cách nào phản bác, chẳng lẽ hắn phải nói mình chỉ thích nam nhân không muốn kết hôn với nữ nhân? Lời này lén lút nói một chút mà tôi, nhưng muốn thật sự đàng hoàng dưới loại trường hợp này nói ra cũng là quăng mặt mũi Tống gia bọn họ, sợ rằng qua không được bao lâu sẽ có người lắm mồm truyền tới chỗ mẹ hắn.

Hmm! Tống Minh cầm lấy chén rượu thở phì phò rời đi!

Lâm Tiểu Khởi bất đắc dĩ hướng Nguyên Uyên xòe xoe tay, cậu cũng không biết mình điểm nào được vị đại thiếu gia này coi trọng, phải biết rằng lúc ở nước Mễ Thang Tống Minh còn không có biểu hiện rõ ràng như vậy, có lẽ...... Là bởi vì không chiếm được chỗ tốt?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng dù sao cũng là ở bữa tiệc đính hôn của Chu Chu và Vi Ny, hai vị này đều là bạn tốt của cậu, may là mới vừa rồi chỉ là nói vài câu, không gây ra chuyện lớn gì, bằng không cậu làm sao đối mặt với bạn tốt của mình và Chu mẹ.

Tiệc đính hôn của Chu Chu chẳng những mời rất nhiều hiển quý của thành phố Hải Lam, hơn nữa còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng thế gia ở nơi khác từng hợp tác với Chu gia, vốn là người Chu gia biết quan hệ của Lâm Tiểu Khởi và Lâm gia không định mời Lâm gia, Chu gia bọn họ cùng Lâm gia cũng không có quan hệ hợp tác gì, còn chưa bắt đầu đã kết thúc, nhưng Tống gia nói cho cùng cùng bọn họ cũng không có mấy ân oán này, vì vậy ngay cả Tống Minh đều không biết hôm nay tới còn có mẹ mình và Lâm Tiểu Vi.

Tống Minh mới vừa bị Nguyên Uyên chê cười một phen, tìm chỗ không có ai khó chịu uống rượu, thình lình bị nữ nhân trước mắt đột nhiên xuất hiện dọa sợ tới phun ra ngoài.

"Cô sao lại ở đây?" Hắn nhíu mày nhìn Lâm Tiểu Vi, mặc dù nữ nhân này vẫn luôn quấn hắn nhưng hắn cũng biết cô ta cũng không thích mình, chỉ là vì lợi ích của gia tộc mà thôi.

Lâm Tiểu Vi thấy Tống Minh nhìn thấy mình rất không bình tĩnh, cô ta cũng không để ý: "Anh cho rằng tôi muốn đến a, còn không phải là Tống phu nhân nói tôi dù sao cũng phải đính hôn với anh, như thê nào cũng phải xuất hiện nhiều chút nhận thức vài người."

Cô ta kỳ thực mới không muốn tới yến hội của Chu gia, cảnh tượng mấy tháng trước cùng Lâm Mộ Du cùng nhau từ nơi này bị Chu phu nhân không chút khách khí đuổi ra ngoài vẫn ở trong kí ức quanh quẩn, bất quá cô ta là lấy người gia tộc làm trọng, Lâm Mộ Thành đem trách nhiệm nặng nề với Tống gia giao cho cô ta, cô ta liền phải gánh phần trách nhiệm này.

Tống Minh thế mới biết hóa ra mẹ cũng tới tiệc đính hôn của Chu gia, hắn không biết bởi vì Tống phu nhân lo lắng hắn tiếp tục trốn tránh chính mình, dứt khoát lần này liền nói với hắn, Tống phu nhân ở nhà mẹ để chính là người cường thế, nói một không hai, đương nhiên không thể nào để cho con trai mình thật sự theo đuổi một nam nhân, cho dù khoa học kỹ thuật hiện tại có thể làm cho nam nhân sinh con bà ta vẫn lo lắng đứa nhỏ nam nhân sinh ra sẽ có bệnh tật gì hay không, nhìn thế nào cũng không thích hợp bằng cưới phụ nữ.

Lâm Tiểu Vi đi qua sau khi báo cáo với bà ta, Tống phu nhân lạnh lùng chờ con trai đi nhận lỗi với bà, chỉ tiếc bà ta không đợi được đứa con trai phản nghịch kia, đã sau khi Tống Minh gặp qua Lâm Tiểu Vi lại lần nữa ở dưới mí mắt Tống phu nhân chạy trốn.

Tống phu nhân giận tím mặt, chỉ cảm thấy đứa con trai này của mình càng ngày càng gây thất vọng, trước kia lúc ở nước ngoài trở về còn ở ở bên cạnh mình hiếu thuận mấy ngày, nhưng hiện tại ngay cả gặp đều không gặp, thật là đáng giận!

Mà Lâm Tiểu Vi sau khi đem tình huống của Tống Minh báo cáo cho Tống phu nhân cũng không muốn tiếp tục ở bên cạnh bà ta gặp xui xẻo, cô ta lặng lẽ chuồn ra ngoài hăm hở tiến lên về phía mục tiêu, đối với Tống gia cô ta biết một loại trách nhiệm, đương nhiên cô ta thích vẫn là Nguyên Uyên, lâu như vậy tới giờ vì chuyện gia tộc bận tới hôn thiên ám địa, cô ta ngay cả thời gian ra ngoài để giải sầu cũng không có, đừng nói chi là tìm một cơ hội cùng Nguyên Uyên vô tình gặp, nghĩ tới lời đồn về Nguyên Uyên và Lâm Tiểu Khởi, Lâm Tiểu Vi cắn cắn môi, cô ta không cam lòng, dựa vào cái gì Nguyên Uyên thích là nam nhân!

Lâm Tiểu Khởi trải qua một đoạn thời gian ở công ty bận rộn cũng biết không ít người trên thương trường, bây giờ trên tiệc đính hôn này lại gặp được một vài khuôn mặt quen thuộc, cũng liền đi lên phía trước cùng bọn họ chào hỏi, những người này mặc dù cũng có nhìn ở trên phần Nguyên Uyên ý tứ cùng Lâm Tiểu Khởi giao hảo, nhưng công ty game online toàn tức của Lâm Tiểu Khởi rất nhanh liền chiếm cứ thị trường quốc nội, được không ít khen ngợi, hiện tại người có ý tiến quân vào sản nghiệp này không ít, bọn họ rất nhanh thấy được lợi nhuận bên trong, lúc cùng Lâm Tiểu Khởi tán gẫu nụ cười càng thêm rõ ràng chút.

Lâm Tiểu Vi nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi đập vào mắt nhìn thấy cậu được mấy nhân sĩ thương giới quen mặt vây ở giữa nói chuyện, cô ta nhìn kỹ một chút mấy người kia cũng bất quá là đi theo cha ở trên tiệc rượu gặp qua mà thôi, người gặp mặt nhiều nhất bất quá khen cô ta một câu kiểu "Con bé lớn lên àng ngày càng xinh đẹp", đứa em trai gây thất vọng kia của mình lại càng là không tham dự vào mấy chuyện trong nhà này, hiện tại nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi lại cùng những người này cười cười nói nói trong lòng sao có thể không tức.

Nhưng tôi luyện của cô ta trải qua trong khoảng thời gian này ở bên cạnh Tống phu nhân tốt xấu gì cũng hiểu chuyện chút, sẽ không giống như trước kia gào gào thét thét, cũng biết cô ta có thể không cần vây quanh Lâm Mộ Du di chuyển, chỉ cần cô ta có thể rời khỏi Lâm gia mặc kệ Lâm Mộ Du tính toán cái gì, Lâm gia hiện tại hết thảy đều dựa vào Tống gia rót tiền và Lâm Mộ Thành chống đỡ nổi.

Cô ta chỉ là nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lâm Tiểu Khởi, sau đó dùng thanh âm nhẹ nhàng lại có thể để cho những người này đều nghe được kêu một tiếng "Anh", sau đó mặt mỉm cười mong đợi nhìn cậu.

Lâm Tiểu Khởi vừa nhìn thấy cô ta liền trực giác không tốt, xem ra lần trước giáo huấn Chu gia cho còn chưa đủ, đứa em gái cùng cha khác mẹ này của cậu còn dám xuất hiện ở nơi này, nhưng mà trường hợp này cậu vốn không tốt tiếp tục biểu thị công khai mấy lời kiểu như mình không phải là người Lâm gia, không thể làm gì khác hơn là khẽ gật đầu.

Nhưng Lâm Tiểu Vi cũng không nguyện ý như vậy bỏ qua cho cậu, thanh âm nũng nịu tiếp tục ồn ào vang lên: "Lâu rồi không gặp anh, làm phiền anh cùng mấy chú bác nói chuyện thật là xấu hổ."

Ngoài miệng nói xin lỗi nhưng không có một chút hành động, không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, người cùng Lâm Tiểu Khởi tán gẫu rất nhanh nhận ra đây là con gái của Lâm Mộ Thành, nhưng con gái của Lâm Mộ Thành quản Lâm Tiểu Khởi gọi anh đã đáng suy nghĩ rồi, bọn họ chỉ biết là Lâm Mộ Thành có một có một đứa con gái, con gái lớn mặc dù ở công ty giúp đỡ làm việc, nhưng con trai út còn đang đi học, nghe nói rất không đứng đắn sạch sẽ, nhưng thế nào Lâm Tiểu Vi hiện tại lại gọi Lâm Tiểu Khởi là anh chứ?

Lâm Tiểu Vi mong đợi chính là để cho mọi người đều biết Lâm Tiểu Khởi là người Lâm gia bọn họ, cậu không phải luôn miệng nói mình cùng Lâm gia không có quan hệ ư, vậy liền đem tầng quan hệ này xé mở, để cho mọi người biết Lâm Tiểu Khởi là một người vong ân phụ nghĩa không để ý gia tộc, Lâm gia dưỡng dục anh ta anh ta lại không biết tri ân đồ báo.

Nhưng cô ta lại quên mất Lâm Tiểu Khởi cùng mẹ cậu đã sớm rời khỏi Lâm gia, cho dù Lâm Tiểu Khởi không muốn nhận trở về Lâm gia người ngoài cũng chỉ sẽ nói là Lâm Mộ Thành tìm tiểu tam ghẻ lạnh mẹ con Lâm Tiểu Khởi, đặc biệt là mấy nam nhân danh môn thế gia này ai không có ở bên ngoài dưỡng mấy nữ nhân, nếu như những nữ nhân này đều có thể đăng đường nhập thất vậy chính thất trong nhà tự xử như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play