Buổi tối Bồng Hao lén lút gọi Lâm Tiểu Khởi vào phòng mình, thần thần bí bí hỏi cậu: "Ba ba Viên Viên sao lại trở nên thật kỳ quái? Ba ấy lúc nhìn con...... Chính là giống như nhìn thấy bánh ngọt vậy, nhưng con lại không thể ăn." Bồng Hao vừa ngượng ngùng lại ảo não xoay xoay cổ.

Kể từ sau khi biết Bồng Hao là con trai ruột của mình biểu hiện của Nguyên Uyên đương nhiên khác với thường ngày, không chỉ ánh mắt nhìn về phía nhóc sáng tới tỏa sáng, dính ở trên người bé ném như nào cũng không được, hôm nay số lần ôm bé cũng đặc biệt nhiều, mặc dù Bồng Hao cho rằng mình đã là tiểu đại nhân rồi không cần cả ngày ôm ôm nữa, nhưng cảm giác được ba ba Viên Viên rất tốt, bé rất rõ ràng cảm nhận được ba ba Viên Viên lúc đối đãi với bé tiểu tâm dực dực giống như bé cầm lấy món đồ chơi thật vất vả xin ba ba mua được.

Biểu hiện của Nguyên Uyên đương nhiên một tia không kém rơi vào trong mắt Lâm Tiểu Khởi, Lâm Tiểu Khởi thông cảm tâm tình mới vừa nhận con trai của anh không có nói thêm cái gì, nhưng đối mặt với chất vấn của con trai cậu nhất định phải nghiêm túc trả lời.

Trước kia cậu đã từng nói với con trai phải giữ bí mật sự thật mình có hai ba ba, cũng không có nói với bé ba ba khác là ai, con trai cũng đặc biệt hiểu chuyện mà không hỏi, nhưng hiện tại nếu cậu và Nguyên Uyên đều nói thông suốt chuyện này rồi cũng rất cần thiết nói với con trai.

Bồng Hao dần dần lớn lên, không còn là đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, bởi vì Bồng Hao thiếu hụt một phần tình cha khác, Lâm Tiểu Khởi vẫn đều rất áy náy, cậu lúc có Bồng Hao nằm vào thời khắc mờ mịt nhất của nhân sinh, sinh dưỡng con trai cũng hoàn toàn là dựa theo bản năng đi làm, lại bởi vì công việc bận rộn không có cho Bồng Hao gia đình và yêu thương đầy đủ, hiện tại cũng là lúc để cho Bồng Hao biết thân thế của mình.

Lâm Tiểu Khởi ngồi xổm xuống tầm mắt song song với Bồng Hao, nghiêm túc lại không mất đi ôn nhu: "Con vẫn luôn biết con kỳ thực có hai ba ba đúng không?"

Bồng Hao u mê gật đầu.

"Vậy con có muốn biết ba ba khác của con là ai không?"

Mắt Bồng Hao sáng lên một chút, sau đó cúi đầu, đợi thật lâu cũng không có nói chuyện, liền lúc tay phải Lâm Tiểu Khởi muốn duỗi tới trên đầu bé an ủi bé, Bồng Hao chợt nhào vào trong ngực Lâm Tiểu Khởi, nghẹn nghẹn ngào ngào khóc lên.

Từ ngày đó cậu biết trong bụng có vật nhỏ này bọn họ liền sống dựa vào nhau, Bồng Hao bồi cậu từ nước Yến Mạch đến nước Mễ Thang, lại từ nước Mễ Thang trở lại nước Yến Mạch, năm năm một luân hồi, trong luân hồi này bọn họ là người thân cận nhất.

Chuyện đã qua từng màn một hiện lên trước mắt cậu, có cục thịt nhỏ vừa sinh ra nhiều nếp nhăn oa oa khóc lớn, còn có biểu hiện phấn khích của bé lúc mở miệng bi bô tập nói, có hoang mang không dám nói chuyện lúc của bé lúc cậu bận việc của mình sợ hãi mà chạy vào trong phòng làm việc của mình, cũng có lúc bé ở trong nhà trẻ đánh nhau với người khác...... Lâm Tiểu Khởi chỉ cảm thấy tâm đều muốn bị bé khóc làm vỡ rồi, bảo bối nhỏ này chính là sinh mệnh của mình!

Đợi bé rốt cục dừng khóc Lâm Tiểu Khởi lau khô nước mắt cho bé, một lớn một nhỏ đồng thời sưng đỏ vành mắt nhìn chằm chằm đối phương.

"Ba ấy là ai vậy?"

Lâm Tiểu Khởi hồi lâu mới kịp phản ứng Bồng Hao nói chính là vấn đề mình vừa mới hỏi bé, cậu phát hiện lúc Bồng Hao nói những lời này ngữ khí cũng không thân thiện, giống như là bé cũng không mong đợi người cha khác này vậy.

Do dự một chút, Lâm Tiểu Khởi nhìn vào mắt bé: "Ba ba Viên Viên chính là ba ba khác của con."

Bồng Hao há hốc mồm, cũng không nói gì, sau đó bò tới trên giường kéo chăn ra chôn mình vào, vừa che mắt mình vừa nói: "Ba ba ngủ ngon, con muốn đi ngủ rồi."

Ngay cả nụ hôn ngủ ngon đều quên.

Hùng hài tử này!

Tốc độ của Bồng Hao quá nhanh, Lâm Tiểu Khởi còn bảo trì tư thế ngồi xổm trên mặt đất, sống dựa vào nhau đâu rồi, nhanh như vậy liền bỏ lại cha ngươi tự mình đi gặp Chu công rồi!

"Ngủ ngon." Cứng ngắc năm phút Lâm Tiểu Khởi mới vịn bàn đứng lên, lúc này vẫn là muốn để cho bé một mình yên tĩnh đi, đứa nhỏ này tính khí bất định, mặc dù sau khi trở về nước dưới đồng hành của Nguyên Uyên từ bỏ rất nhiều thói xấu, nhưng không có nghĩa bé không phải hùng hài tử.

Lâm Tiểu Khởi mở cửa thư phòng ra, Nguyên Uyên vùi đầu công tác phát hiện động tĩnh quay đầu lại nhìn cậu, khóe mắt cậu vẫn mang theo phiếm hồng cùng Bồng Hao cùng nhau rơi lệ, Nguyên Uyên đứng lên đẩy ghế ra đi tới.

"Vừa mới nói gì với con?" Nguyên Uyên dùng ngón tay nhẹ nhàng quét qua khóe mắt cậu hỏi, vợ và con trai nói chuyện tới khóc, khiến gia trưởng kiêu ngạo anh đây trong lòng rất không dễ chịu.

Lâm Tiểu Khởi thản nhiên nói: "Em nói với nó anh chính là cha nó, tiểu tử thối này còn giận dỗi, không thốt không kêu liền chui vào chăn ngủ, ngày mai anh anh dỗ nó một chút."

Trong lòng cậu không nghĩ nhiều, cho rằng đứa nhỏ này nhất thời tiếp thu không được giận dỗi, buổi tối ngủ một giấc ngày mai liền tốt rồi, chuyện như vậy không phải chưa từng phát sinh, trước khi về nước có một lần cậu bởi vì nguyên nhân công việc không thể theo hẹn dẫn bé đi ra ngoài picnic, tiểu tử này giống như bây giờ, không phát giận cũng không nói chuyện, nhốt mình trong phòng một buổi tối liền tốt, hôm sau vui vẻ như thường.

Nguyên Uyên trong lòng kinh hãi, anh vốn cho rằng Lâm Tiểu Khởi đối với chuyện này tuyệt đối giữ kín như bưng không thể nào nói cho người khác biết, càng sẽ không để cho Bồng Hao nhìn ra chật vật của mình, anh sớm đã dưới đáy lòng xếp ra xong mấy kế hoạch, hoặc là chờ Bồng Hao sau khi trưởng thành lại nói với bé thân thế của mình, hoặc là cả đời không nói để cho chuyện này trở thành một bí mật, mặc dù anh rất muốn nhận con trai về, nhưng đối với bí mật Lâm Tiểu Khởi không muốn công khai anh vẫn là muốn lấy Lâm Tiểu Khởi làm chủ, đâu nghĩ tới Lâm Tiểu Khởi lại chủ động nói ra.

"Bồng Hao...... Nó có phải không thể tiếp thu không?" Nguyên Uyên thấp thỏm hỏi, dù sao anh trong thời gian nhiều năm như vậy đều không có bên cạnh cha con bọn họ, yêu thích trước kia anh đối với Bồng Hao cao hứng bao nhiêu hiện tại liền có bấy nhiêu khổ sở, đứa nhỏ nhỏ như vậy nhất định là bởi vì thiếu hụt tình thương của người thân biểu hiện ra với anh cực kỳ nhiệt tình, mà không phải thân thiết liên quan tới máu mủ anh vẫn cho rằng.

Lâm Tiểu Khởi cũng theo thấp thỏm của Nguyên Uyên mà lo sợ bất an, chuyện này nói cho cùng là lỗi của cậu, kể từ sau khi Bồng Hao ra đời cậu vẫn luôn tự trách không thể cho bé một gia đình đầy đủ, nếu như Bồng Hao thật sự chịu tổn thương cậu khó thoát khỏi tội kia.

Nhưng vẫn là trấn an Nguyên Uyên: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã như vậy, tính tính em cũng đoán không thấu, thuận theo tự nhiên được rồi, nó rất thích anh, lúc chưa biết anh là cha nó đều coi anh thành cha ruột, bây giờ biết rồi trong lòng khẳng định vụng trộm vui mừng đấy."

Mặc dù Lâm Tiểu Khởi nói muốn để cho Bồng Hao tự mình yên tĩnh một chút, nhưng trước khi ngủ Nguyên Uyên vẫn là đi tới phòng Bồng Hao, hơn nữa qua hồi lâu mới ra ngoài, Lâm Tiểu Khởi không biết bọn họ nói cái gì, chỉ là Nguyên Uyên quay về phòng ngủ chân mày cũng không có mở ra.

Lâm Tiểu Khởi cho rằng Bồng Hao cứ như vậy thích Nguyên Uyên, sau khi biết Nguyên Uyên là cha nhóc nhất định cao hứng trong mơ đều sẽ cười trộm, nhưng lần này cậu đã đoán sai, Bồng Hao từ bắt đầu sáng hôm sau ngồi bên bàn ăn ăn cơm liền không để ý Nguyên Uyên nữa, Nguyên Uyên nói chuyện với bé bé cũng làm bộ như không nghe thấy, Lâm Tiểu Khởi vừa muốn hỏi bé mấy câu đã bị Nguyên Uyên kéo lại, Nguyên Uyên lắc lắc đầu với cậu, tối qua anh nói với Bồng Hao trốn ở trong chăn rất nhiều lời trong lòng, đứa nhỏ này đều không nói tiếng nào.

Hôm nay Nguyên Uyên cũng lần đầu tiên cùng Lâm Tiểu Khởi cùng nhau đưa Bồng Hao tới nhà trẻ mới đi làm, anh thiếu Bồng Hao tình cha năm năm muốn từng chút từng chút đền bù, Bồng Hao không để ý anh đây rất bình thường, chỉ cần hai cha con bọn họ đều ở bên cạnh mình, Bồng Hao luôn sẽ tiếp nhận anh.

Nguyên Uyên sau khi đi làm Lâm Tiểu Khởi trước tiên đi tới khác sạn Vi Ny ở, Vi Ny ở thành phố Hải Lam tất cả hành trình cơ hồ đều do Chu Chu cùng đi, Lâm Tiểu Khởi đứa bạn chính chủ này ngược lại biến thành trang trí.

Tối hôm qua Vi Ny gọi điện thoại nói cha mẹ cô giục cô trở về, kể từ sau khi Vi Ny xảy ra chuyện kia người trong nhà liền không quá yên tâm cô, cô sau khi về nước càng là mỗi ngày phải gọi mấy cuộc điện thoại bảo đảm anh toàn của cô, Vi Ny đi theo Chu Chu chơi khắp thành phố Hải Lam sau đó hai người lại chuyển mục tiêu về phía thành phố Tử Hà, đáng tiếc cha mẹ Vi Ny lại không đồng ý cô tiếp tục chơi, bọn họ ở nước Mễ Thang đã sắp xếp mấy nhà môn đăng hộ đối để cho cô đi xem mặt, chỉ chờ cô trở về liền chọn một để đính hôn, hôm nay Lâm Tiểu Khởi coi như là vì cô thực hiện.

Gõ cửa một cái mở cửa liền nhìn thấy Chu Chu trong phòng ánh mắt né tránh, Lâm Tiểu Khởi chân mày cau lại: "Sáng sớm đã ở đây, còn không dám nhìn vào mắt tớ, cậu làm việc trái với lương tâm gì hả!"

Chu Chu lúng túng che giấu chính mình: "Đừng vu oan người, tớ sáng sớm đã tới còn chưa ăn điểm tâm, cùng đi đi."

Vi Ny lại chế nhạo nói: "Tiểu Khởi Tiểu Khởi, tớ muốn nói với cậu một chuyện cực kỳ buồn cười, vừa nãy......"

"Không được nói!" Chu Chu cắt đứt lời cô, "Chúng ta đi ăn cơm, hiện tại, lập tức, tức khắc!"

Y càng như vậy Vi Ny cười càng lợi hại, Lâm Tiểu Khởi cũng càng tò mò xảy ra chuyện gì có thể làm cho Chu Chu lúng túng như thế, phải biết hàng này cho tới bây giờ đều là da mặt dày, từ lúc sinh ra đã không biết mất thể diện là cái gì.

"Được rồi được rồi, tôi không nói, tâm tình anh tôi hiểu mà." Vi Ny trấn an nói với Chu Chu, một cái chớp mắt lại triệt để bán y.

Hóa ra sáng nay lúc Chu Chu đến tìm Vi Ny cô vừa tỉnh ngủ, Vi Ny mấy ngày qua vẫn luôn ở chung một chỗ với y vui đùa liền cũng khá phóng túng, bảo Chu Chu tùy tiện sau đó cô liền tới phòng tắm tắm rửa, ai biết lại quên mang theo quần áo cần thay, Vi Ny không thể làm gì khác hơn là kêu Chu Chu cầm quần áo qua giúp cô, Chu Chu trong khoảng thời gian này bởi vì áp lực xem mắt đã thật lâu không có ra ngoài tiết hỏa rồi, lúc đưa quần áo trong lúc vô tình nhìn thấy làn da Vi Ny trắng như tuyết bóng loáng vậy mà chảy ra hai dòng máu mũi xinh đẹp, bị Vi Ny nhìn thấy liền không chút lưu tình đả kích y dục cầu bất mãn, Chu Chu sống lớn tuổi như vậy còn chưa từng làm chuyện mất mặt như thế, trên mặt một hồi xanh một hồi đỏ.

Có lẽ y thật nên tìm tình nhân rồi, Chu Chu ở nhà giả bộ làm con trai ngoan lâu như vậy nghĩ tới chờ Vi Ny rời đi nhất định phải đem hỏa không tiết lâu như vậy tất cả đều phát tiết ra ngoài.

Lâm Tiểu Khởi nghe lời của Vi Ny buồn cười lại không dám cười, nếu cậu thật sự bật cười Chu Chu khẳng định lập tức trở mặt liền đi, người này nặng nhất mặt mũi, Lâm Tiểu Khởi kìm nén vai đứng thẳng hồi lâu, tâm tình vốn u ám cũng biến tốt rồi.

Sắc mặt Chu Chu bất thiện nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nếu không phải để cho Vi Ny đưa tiễn y xoay người liền đi, hai hàng này đều không thể có chút ánh mắt sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play