Tối hôm sau khi nhận
được điện thoại của Vương Hãn Đông, Ngũ Văn Hổ hẹn Vương Hãn Đông tới
phòng sauna của hộp đêm Đại Hào Hoa. Ngũ Văn Hổ vốn định mời Vương Hãn
Đông tới Tùng Hạc Lầu ăn cơm, nhưng tối hôm đó Vương Hãn Đông đã nhận
lời mời một bữa cơm khác, Vương Hãn Đông chỉ có một cái miệng, không thể nào phân đôi ra được, đây cũng là một trong những cái khó mà những kẻ
làm quan như Vương Hãn Đông và Ngũ Văn Hổ thường gặp phải, bởi vậy Ngũ
Văn Hổ chuyển bữa cơm thành đi tắm sauna.
Bữa tiệc của Vương Hãn
Đông vừa kết thúc, không dám chậm trễ giây phút nào, ông lập tức lái xe
tới hộp đêm Đại Hào Hoa. Lúc này Vương Hãn Đông đã không còn là Vương
Hãn Đông mà Ngũ Văn Hổ gặp lần đầu tiên nữa. Lần đó ông ta cố tình “thả
con săn sắt, bắt con cá rô”, lần này là đôi bên cùng lợi dụng lẫn nhau.
Cuộc nói chuyện hôm nay của ông với Ngũ Văn Hổ không có ưu thế tuyệt
đối, thậm chí trong việc điều động công tác của mình, ông còn cần tới sự giúp đỡ của Ngũ Văn Hổ, bởi vậy lần này gặp mặt này, ông không dám tỏ
ra coi thường. Ngày trước khi đi đàm phán công việc, Vương Hãn Đông
thường đưa theo Châu Lệ đi, một là tiện cho hai người bí mật hẹn hò, hai là nhờ Châu Lệ giúp đỡ Vương Hãn Đông tài liệu công việc, nhất cử lưỡng tiện. Hôm nay tình hình đặc biệt, bởi vậy Vương Hãn Đông dặn dò hai chị em Ngũ Lệ chuẩn bị, rất có thể hôm nay hai cô gái sẽ phải tới hộp đêm
Đại Hào Hoa phục vụ ông và Ngũ Văn Hổ, bởi vậy nếu đưa theo Châu Lệ đi
thì rõ ràng là không hợp lí lắm.
Vương Hãn Đông vừa tới hộp đêm
Đại Hào Hoa đã đi thẳng lên phòng chờ của khách quý mà Ngũ Văn Hổ đã đặt trước. Hai người trước khi đi tắm, có chuyện gì cần nói thì nên nói
hết, chuyện gì cần mặc cả cũng nên mặc cả xong xuôi, nếu không lát nữa
tắm xong, đầu óc của cả hai đều không tỉnh táo, sẽ khó làm việc.
Vương Hãn Đông vừa bước vào phòng nghỉ đã thấy Ngũ Văn Hổ trong đó. Nhìn dáng vẻ thấp thỏm không yên của ông ta, chắc là đã chờ ở đây một thời gian
dài, thậm chí còn có vẻ sốt ruột. Vương Hãn Đông vội vã bước tới, nắm
tay thật chặt, luôn miệng xin lỗi Ngũ Văn Hổ:
- Xin lỗi, thật là
xin lỗi. Chúng tôi đều là những người phàm phu tục tử, cả ngày quanh
quẩn với mấy chuyện cỏn con, cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Để giám đốc
Ngũ chờ lâu quá!
Ngũ Văn Hổ thấy Vương Hãn Đông tới, hai hàng
lông mày đang nhăn tít lập tức dãn ra. Ông ta vẫn sợ Vương Hãn Đông hôm
nay thất hẹn, định giở trò gì mới. Giờ chúng ta đang sống trong thời đại mà kế hoạch không nhanh bằng thay đổi, kì tích nào cũng có thể xuất
hiện. Ông thấy cuối cùng Vương Hãn Đông cũng đã tới, trái tim sắp nhảy
ra ngoài giờ yên vị trở về trong lồng ngực:
- Giám đốc Vương không cần khách sáo. Tôi cũng vừa tới không lâu, còn ngồi chưa ấm chỗ.
Vương Hãn Đông thấy Ngũ Văn Hổ nói dối thì cũng thuận theo đà, ngồi xuống đối diện với Ngũ Văn Hổ:
- Nếu mọi người đều vừa mới tới thì chúng ta tranh thủ thời gian đi vào chủ đề chính. Ông mang đơn xin vay vốn tới chưa?
- Thứ quan trọng như vậy làm sao mà quên được? Đây, ngay cả giấy chứng
nhận quyền sử dụng đất cũng làm xong rồi. Ông thấy trình độ làm thế nào?
Vương Hãn Đông nhận tập tài liệu trong tay Ngũ Văn Hổ. Trước tiên ông rút tờ
giấy chứng nhận quyền sử dụng đất giả trong đó ra xem kĩ:
- Làm tốt lắm, trông như thật vậy. Không ngờ bọn làm giả giấy tờ bây giờ lại có kĩ thuật cao như thế.
Ngũ Văn Hổ thấy Vương Hãn Đông khen ngợi, hòn đá trong lòng nhẹ nhàng được
đặt xuống, ông ta vốn sợ Vương Hãn Đông dùng tờ giấy chứng nhận giả này
để khó dễ cho mình, như vậy thì mọi chuyện sau đó đều gặp khó khăn. Mặc
dù Ngũ Văn Long có sức uy hiếp rất lớn với Vương Hãn Đông nhưng núi cao
còn có núi cao hơn, nếu Vương Hãn Đông tìm được một cái bệ còn chắc hơn
cả Ngũ Văn Long thì ngay cả Ngũ Văn Long ông ta cũng không coi vào đâu,
đừng nói tới một người buôn bán bất động sản như Ngũ Văn Hổ:
- Ông xem các tài liệu khác thế nào?
- Chỉ cần tờ giấy này lừa được người khác thì những tài liệu khác không
cần phải quan tâm, chúng ta chủ yếu là nắm được phương hướng, thế là
được rồi. Những chuyện cỏn con giao cho cấp dưới xử lí, không thì nuôi
bọn họ làm quái gì?
Phong độ lãnh đạo của Vương Hãn Đông quả thực khiến Ngũ Văn Hổ khâm phục:
- Cũng đúng! Cũng đúng!
- Vấn đề chúng ta cần bàn bạc là giả sử khoản vay vốn của ông được trên
tổng phê chuẩn, đơn vị bảo lãnh hợp pháp theo quy định, tôi đã tìm giúp
ông rồi, đơn vị này vốn có uy tín với ngân hàng chúng tôi, chỉ có điều… - Vương Hãn Đông cố tình nói được một nửa rồi dừng lại.
Ngũ Văn Hổ sốt ruột:
- Có điều cái gì?
- Chỉ có điều… phí bảo lãnh mà chúng ta thỏa thuận ban đầu thấp quá,
người ta không đồng ý, bởi vì sau khi xem xét tình hình vay vốn của ông, cho rằng vụ này nguy hiểm cao.
- Họ đòi bao nhiêu?
- Giá cuối cùng là 8% tổng số tiền vay.
Ngũ Văn Hổ vốn chắc chắn là tiền phí bảo lãnh chỉ có 6%, giờ nghe nói nâng lên thành 8% thì tỏ vẻ không vui:
- Lần trước chúng ta đã thỏa thuận là 6%, sao bây giờ lại là 8%? Ông cố tình lên giá phải không?
Vương Hãn Đông chậm rãi nói:
- Ông đừng sốt ruột, tôi còn chưa nói xong. Vốn dĩ người ta đòi 8%, nhưng tôi ở giữa làm công tác tư tưởng, mới miễn cưỡng đồng ý với giá 6%,
nhưng vẫn còn phải nghiên cứu thêm mới quyết định được, như vậy rất có
thể sẽ giúp ông tiết kiệm được 2%. Tôi dùng 2% này làm điều kiện trao
đổi, yêu cầu bí thư Ngũ Văn Long trong cuộc họp thường ủy của thị ủy,
phối hợp với Đảng ủy Cục Giao thông, điều tôi tới Cục Giao thông làm
việc. Ông nghe cho rõ, đây là điều kiện cần và đủ cho khoản vốn vay này.
Ngũ Văn Hổ nghe rất rõ ràng từng lời nói của Vương Hãn Đông. Các tế bào
trong đầu ông chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hoàn thành bốn phép tính:
2% của 300 triệu là 6 triệu. Vương Hãn Đông dùng cái giá 6 triệu để được điều vào Cục Giao thông, có phải ông ta uống nhầm thuốc chuột không?
Cái chức cục trưởng Cục Giao thông cũng chẳng đáng ngần ấy tiền. Có điều sự việc tới nước này, chỉ cần khoản vốn vay của mình được duyệt, những
việc khác kệ cha nó:
- Giám đốc Vương cứ yên tâm đi, việc nhỏ này tôi có thể thay mặt anh trai đồng ý với ông, lát nữa tôi sẽ về nói với anh tôi.
Vương Hãn Đông thấy Ngũ Văn Hổ đã đồng ý bèn thu dọn đống tài liệu xin vay vốn:
- Giám đốc Ngũ, giờ đi tắm được rồi chứ?
- Đi tắm thôi, đây là tiết mục đặc biệt của ngày hôm nay, sao tôi có thể quên được? Chúng ta đi luôn chứ?
Vương Hãn Đông nói:
- Chờ một lát, tôi gọi hai cục cưng của tôi tới.
- Hai cục cưng nào?
- Chờ lát nữa họ tới ông sẽ biết, hai người họ cũng không lạ lẫm gì với
ông. - Vương Hãn Đông nói xong bèn gọi điện thoại cho Ngũ Lệ, ra lệnh
cho hai cô lập tức tới hộp đêm Đại Hào Hoa.
Từ sau khi lừa được
Ngũ Lệ và Lục Lệ ở chỗ Ngũ Văn Hổ về, Vương Hãn Đông hứa sẽ cho hai chị
em mỗi người 1 vạn tệ hằng tháng. Hai chị em vô cùng vui mừng, từ giây
phút đó, hai cô rất nghe lời Vương Hãn Đông, luôn ngoan ngoãn như hai
chú cún con, đi theo ông. Hai chị em nhận được điện thoại của Vương Hãn
Đông, lập tức ra khỏi nhà, nhảy lên một chiếc taxi rồi đi thẳng tới hộp
đêm Đại Hào Hoa.
Mười phút sau, hai chị em Ngũ Lệ đã tới. Khi hai chị em xuất hiện trong phòng nghỉ của khách VIP, tâm trạng của Ngũ Văn
Hổ vô cùng phức tạp: Mấy ngày trước hai chị em chỉ là vũ khí để ông ta
đánh bại Vương Hãn Đông, vậy mà trong chớp mắt, vũ khí đã bị Vương Hãn
Đông tước mất; vốn dĩ hôm nay ông định chủ động tìm người tới phục vụ,
nhưng lại để Vương Hãn Đông từ khách biến thành chủ, cướp mất quyền chủ
động, cướp mất thể diện của ông. Ông thầm nghĩ, mặc dù mình có anh trai
làm bí thư thị ủy, nhưng trước mặt Vương Hãn Đông, ông vẫn không thể nào so sánh được.
Ngũ Văn Hổ còn đang trù trừ thì hai chị em Ngũ Lệ do thói quen nghề nghiệp, đã chủ động mỗi người cặp một tay khách, Ngũ Lệ hỏi:
- Bây giờ đi tắm trước hả?
Ngũ Văn Hổ cười với Ngũ Lệ:
- Cô không chờ được nữa hả?
Ông đi trước dẫn đường, ba người theo sau, vào phòng tắm VIP. Ngũ Văn Hổ
đặt trước hai phòng tắm, nhân viên đứng ở hai bên phòng tắm cúi lưng mở
cửa cho họ, mời vào. Trước khi bước vào, Vương Hãn Đông còn không quên
quay lại trêu đùa Ngũ Văn Hổ vài câu:
- Ông Ngũ, nhiệt độ của sauna đừng để cao quá, cẩn thận kẻo bị thương.
Vương Hãn Đông luôn rất tin tưởng vào chính sách “thuận tôi thì sống”: Bất cứ người nào nghe theo lời ông đều được ông đối xử rất tử tế. Hôm nay Ngũ
Văn Hổ tỏ ra ngoan ngoãn, ông bèn mượn hoa hiến Phật, nhường người đàn
bà mà Ngũ Văn Hổ từng bao cho ông ta sử dụng, coi như là phần thưởng cho Ngũ Văn Hổ. Việc này cũng giống như sau khi thuần dưỡng được một con
thú hoang, thưởng cho nó một món ăn ngon lành để cổ vũ nó.
Vương
Hãn Đông và Ngũ Lệ đi vào khu nghỉ ngơi bên ngoài phòng VIP, nhanh chóng cởi quần áo rồi hai người ôm nhau đi vào phòng xông hơi. Vương Hãn Đông đặt nhiệt độ xông hơi là 800C, cùng Ngũ Lệ ngồi trên một chiếc ghế băng dài, một lớp khói mỏng của hơi nước bao vây lấy cơ thể họ. Trong khoảng không gian mờ mờ ảo ảo, hai người cùng vuốt ve mọi bộ phận trên cơ thể
nhau. Nhu cầu sinh lí và tâm lí của hai người dần dần trỗi dậy. Vương
Hãn Đông để xác định người ngồi trước mặt mình là Ngũ Lệ, còn sờ vào
phía sau tai trái của cô, quả nhiên có một nốt ruồi, lần này thì ông đã
yên tâm, hôm nay ông có cơ hội đấu tay đôi với cô, để xem ai sẽ thắng
ai.
Vì muốn không khí trong phòng xông hơi vui vẻ hơn một chút, Vương Hãn Đông mở lời:
- Ngũ Lệ, em làm việc mấy năm rồi?
Vì giữ thể diện cho Ngũ Lệ nên Vương Hãn Đông cố tình nói “làm gái” thành
“làm việc”, khiến một chủ đề vốn dĩ rất nhạy cảm trở nên vô cùng bình
thường.
Ngũ Lệ hỏi ngược lại:
- Ông hỏi để làm gì? Ông là mẹ của em hả? Việc gì phải hỏi rõ thế!
- Sao tôi có thể là mẹ của em được?
- Chẳng phải người ta vẫn có câu nói: Tài chính là cha, ngân hàng là mẹ,
công thương thuế vụ hai con sói, giáo dục là con đỉa lớn. Ông là giám
đốc ngân hàng, có thể làm mẹ, nhưng không thể làm mẹ em! - Ngũ Lệ rất
đắc ý với câu nói của mình, bật cười.
- Xem em vui chưa kìa, em có thích cuộc sống hiện nay không?
- Thích thì cũng không phải. Có cách để nuôi sống bản thân thì làm gì có
người đàn bà nào muốn làm nghề này. Bọn em phải tranh thủ bây giờ vẫn
còn trẻ, dùng thân xác mình kiếm lấy vài đồng tiền, tới lúc hoa tàn thì
có muốn kiếm tiền cũng không được. Chờ sau khi có một khoản tiền nhất
định, bọn em sẽ không làm nữa. Bọn em không trộm không cướp, dù sao cũng còn hơn bọn tham quan.
Nghe Ngũ Lệ nói cô còn tốt hơn bọn tham
quan, mặc dù trên trán Vương Hãn Đông không có hai chữ “tham quan” nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, bởi vậy ông không còn hứng nói chuyện nữa.
Vương Hãn Đông ở trong phòng xông hơi 15 phút, cảm thấy ngực mình tưng tức,
bèn kéo Ngũ Lệ đi ra. Hai người vào phòng tắm nước lạnh để rửa sạch
mình, sau đó Ngũ Lệ giúp Vương Hãn Đông “xoa dầu”. Ngũ Lệ bảo Vương Hãn
Đông nằm xuống mặt đất, đổ sữa tắm lên người ông rồi dùng cơ thể lõa lồ
của mình để xoa bóp toàn thân cho Vương Hãn Đông. Hai chân Vương Hãn
Đông nửa khép nửa hở, cơ thể thả lỏng, lòng vui phơi phới hưởng thụ cảm
giác thoải mái này! Cơ thể mềm mại, mịn màng của Ngũ Lệ không ngừng
trượt qua trượt lại trên mọi bộ phận của Vương Hãn Đông, kích thích mạnh mẽ trung khu thần kinh trong đại não của ông. Sau vài phút xoa bóp,
Vương Hãn Đông không thể đè nén được dục vọng của mình nữa, lật người
lại nằm đè lên Ngũ Lệ…
Lần này Vương Hãn Đông đã chiến thắng hoàn toàn trong trận chiến giường chiếu, báo “mối thù” của lần trước.
***
Từ sau khi chiếm đoạt được Quỳnh Hoa ở căn nhà bên Mỹ Lô, tuần nào Từ Thẩm Bình cũng lấy cớ là dọn dẹp vệ sinh để đưa Quỳnh Hoa tới đó một lần.
Quỳnh Hoa thì sau khi thất tiết với Từ Thẩm Bình, cũng không còn ý định
từ chối nữa. Mỗi lần cơ thể Quỳnh Hoa bị đè xuống dưới người của Từ Thẩm Bình, thứ đầu tiên mà cô nghĩ tới là căn bệnh của thầy cô, Ngô Giải
Phóng. Từ Thẩm Bình cũng thực hiện đúng lời hứa với Quỳnh Hoa, đồng ý
trả toàn bộ chi phí thay thận cho Ngô Giải Phóng, Quỳnh Hoa cảm thấy vì
thầy cô, cô hy sinh như vậy cũng đáng. Rồi cô lại nghĩ, mình đã là người đàn bà của Từ Thẩm Bình, chỉ cần có lần thứ nhất thì mười lần hay một
trăm lần cũng chẳng có gì khác nhau. Vả lại cái cơ thể vô dụng của cô,
sau vài lần có kinh nghiệm tình dục, bắt đầu cảm thấy có khoái cảm, có
lúc bất giác còn nghĩ tới chuyện đó, cô căm hận bản thân vì chuyện này,
lúc nào cũng có một cảm giác nhục nhã giày vò trái tim cô.
Ngày
nào Quỳnh Hoa cũng ở nhà Từ Văn Tuấn làm hết công việc này tới công việc khác. Mỗi lần cô gặp Từ Thẩm Bình ở nhà đều cố ý tránh ánh mắt của anh
ta, cứ như thể làm vậy sẽ có thể giảm bớt được gánh nặng tâm lí cho cô
vậy. Hôm nay Từ Thẩm Bình rất vui, quyết định cho anh nhậm chức tổng
giám đốc Công ty Kiến thiết đường cao tốc đã có, việc phê chuẩn lần này
không gặp mấy trở ngại. Anh không biết đó là nhờ công lao của Thẩm Thái
Hồng. Người ta đều nói, thương con cái nhất là cha mẹ, Thẩm Thái Hồng
với địa vị là phu nhân bộ trưởng Bộ Tổ chức, đã ở đằng sau giúp Từ Thẩm
Bình lo lót cho những người ở hội đồng nhân dân. Việc này Từ Thẩm Bình
làm sao mà biết được? Bữa trưa lúc ăn cơm, Từ Thẩm Bình nói với Thẩm
Thái Hồng là chiều nay anh phải đưa Quỳnh Hoa sang Mỹ Lô làm vệ sinh.
Thẩm Thái Hồng nghe thấy vậy, tỏ ra nghi ngờ:
- Chẳng phải mấy ngày trước mới quét dọn sao? Lại làm cái gì hả? Bình thường con ít ở bên đó, việc gì phải sạch sẽ như thế?
Từ Thẩm Bình nói:
- Bây giờ cả thành phố đều là các công trình, ngày nào cũng đào đất, xây
nhà, bụi trong không khí nhiều vô kể, có ngày nào mà không vượt quá tiêu chuẩn cho phép? Một ngày không quét dọn, bụi đã bám đầy phòng.
Nghe con trai nói như vậy, Thẩm Thái Hồng nghĩ, Quỳnh Hoa không sang quét
dọn bên Mỹ Lô, buổi chiều ở nhà cũng chẳng phải làm gì, thuê ôsin về mà
không dùng thì thật là lãng phí, bởi vậy bà cũng không phản đối nữa.
Ăn cơm trưa xong, hai vợ chồng Từ Văn Tuấn về phòng nghỉ ngơi. Quỳnh Hoa
lén chui vào phòng khách, cô phải gọi điện cho Kim Hoa, hỏi thăm tình
hình của thầy cô xem hôm nay có chuyện gì không.
Ngô Giải Phóng
và Kim Hoa một tháng trước đã chuyển ra khỏi nhà nghỉ, tới thuê nhà một
người nông dân mà đồng nghiệp của Đại Xuân giới thiệu. Căn nhà đó có ba
gian, gian giữa là gian thờ, hai bên là phòng ngủ. Ở đó còn có một cái
bếp nhỏ và một cái nhà vệ sinh đơn giản. Tiền thuê nhà mỗi tháng là 600
tệ, đắt gấp hai lần so với mức 300 tệ mà họ dự tính trước đó, nhưng căn
nhà có tới ba gian nên cũng coi như là vẫn rẻ. Để thuận tiện cho việc
liên lạc, Quỳnh Hoa mua cho Kim Hoa một cái điện thoại di động. Đây là
món đồ hiện đại nhất với một người nông dân lần đầu lên thành phố.
Sau khi có 9 vạn tệ mà Quỳnh Hoa đưa cho Đại Xuân giữ, Đại Xuân thi thoảng
lại tới thăm chú Ngô Giải Phóng, nhân tiện mang cho ông một ít tiền để
ông dùng vào cuộc sống hằng ngày và tiến hành kiểm tra, lọc máu… Đại
Xuân không dám đưa hết tiền cho họ, sợ họ nghi ngờ rồi gây ra nhiều
phiền phức không cần thiết. Ngô Giải Phóng sau một tháng được tiến hành
lọc máu, các chỉ số sinh hóa đều khôi phục lại mức bình thường, nếu ông
phải tiến hành thay thận thì bây giờ đã có đủ điều kiện sức khỏe cần
thiết. Việc ăn uống của Ngô Giải Phóng do một tay Kim Hoa tận tâm lo
liệu: một ngày ba bữa cơm đầy đủ, có chay có mặn, sau bữa cơm còn có
chút hoa quả ăn tráng miệng. Cuộc sống của ông bây giờ sung sướng hơn
hồi ở quê hàng trăm lần. Ngô Giải Phóng không thể ngờ được rằng mình
trong họa có phúc: Vì ông lâm bệnh nặng mà được sống những ngày tháng
hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.
Lúc Quỳnh Hoa đang ở trong
phòng khách nói chuyện điện thoại với Kim Hoa thì Từ Thẩm Bình đi vào
giục Quỳnh Hoa mau dập điện thoại, nói anh ta ra ngoài xe chờ cô. Quỳnh
Hoa lúc này đã dám công khai sử dụng điện thoại nhà họ Từ là vì có một
lần vô tình nghe Thẩm Thái Hồng nói tiền điện thoại nhà họ Từ do thị ủy
thanh toán, Quỳnh Hoa đoán cho dù Thẩm Thái Hồng có phát hiện ra cô dùng điện thoại thì bà cũng sẽ không tính toán gì với cô.
Quỳnh Hoa
sợ Từ Thẩm Bình chờ trong xe lâu quá nên vội vàng dặn dò Kim Hoa vài câu rồi cúp điện thoại. Cô với Kim Hoa cũng không có nhiều chuyện phải nói, chỉ cần biết thầy cô vẫn bình an vô sự là cô yên tâm rồi. Cô đi ra khỏi nhà, leo lên chiếc xe của Từ Thẩm Bình.
Từ Thẩm Bình nhanh nhẹn
lái xe đưa Quỳnh Hoa tới căn nhà ở Mỹ Lô. Trong lúc lái xe, thi thoảng
Từ Thẩm Bình còn vui vẻ nhắc tới việc mình được làm tổng giám đốc Công
ty Kiến thiết đường cao tốc thành phố. Từ Thẩm Bình nghĩ, chỉ cần anh có được vị trí này, việc nhận hối lộ của các nhà thầu qua phương thức bán
tranh giả đã có cơ hội được thực hiện. Đây là kinh nghiệm mà anh học
được từ bố mình: Nếu chỉ nhận tiền mà không làm việc thì mình không chỉ
bị tổn thất “chữ tín trong thương nghiệp” mà còn có nguy cơ bị người
khác báo thù.
Bỗng dưng hôm nay anh ta muốn đưa Quỳnh Hoa tới Mỹ
Lô là vì muốn mượn thân thể của Quỳnh Hoa để giải tỏa cảm giác hưng phấn tột cùng, để chúc mừng sự thăng tiến của mình. Suy nghĩ này của anh ta
gần giống như suy nghĩ của một người điên. Từ Thẩm Bình dẫn Quỳnh Hoa
vào nhà, hai người còn không kịp đi tắm, Từ Thẩm Bình đã bế Quỳnh Hoa
lên giường, vội vã lột sạch quần áo của cô ra. Lần này Quỳnh Hoa không
còn tỏ ra bị động như những lần trước mà chủ động phối hợp với Từ Thẩm
Bình, điều này vừa khiến Từ Thẩm Bình được đáp ứng đầy đủ về mặt dục
vọng, mà lại cảm thấy vô cùng bất ngờ. Nguyên nhân thực sự khiến Quỳnh
Hoa tỏ ra khác thường là điều mà Từ Thẩm Bình không thể nào đoán được.
Ngoài việc hôm nay Quỳnh Hoa bị sự thúc giục của bản năng, nguyên nhân
quan trọng hơn là hôm nay cô phải xòe bài với Từ Thẩm Bình, trước khi
xòe bài, cô cố gắng để Từ Thẩm Bình có tâm trạng tốt nhất.
Nửa
tiếng đồng hồ sau, Từ Thẩm Bình như một con chó giãy chết, nằm ngửa trên giường. Quỳnh Hoa ngồi dậy vào nhà vệ sinh, cô dùng nước nóng và xà
phòng cọ sạch từng thớ thịt trên thân thể, cô muốn gột rửa sạch sẽ mùi
của Từ Thẩm Bình và những thứ bẩn thỉu anh để lại trên người cô. Sau đó
cô quay vào phòng, nhanh chóng mặc quần áo, đề phòng Từ Thẩm Bình lại có ý định “đánh hiệp hai”.
Quỳnh Hoa đã mặc quần áo xong mà Từ Thẩm Bình vẫn còn lười biếng nằm trên giường, không chịu dậy. Quỳnh Hoa quay người đi vào nhà bếp, đun một ấm cà phê Braxin. Cô đặt hai tách cà phê
vào khay rồi mang vào phòng ngủ. Từ Thẩm Bình thấy Quỳnh Hoa hôm nay có
phong thái như một bà chủ trong gia đình, những nghi hoặc ban nãy trở
thành sự kinh ngạc. Khi Quỳnh Hoa đưa cà phê cho anh, anh máy móc nói:
- Cảm ơn.
Ngày trước Quỳnh Hoa đã từng phục vụ Từ Thẩm Bình không biết bao nhiêu lần,
nhưng Từ Thẩm Bình chỉ coi đó là chuyện đương nhiên, chưa bao giờ nói
một nửa chữ “cảm ơn”. Hôm nay là lần đầu tiên Quỳnh Hoa nghe Từ Thẩm
Bình nói với mình tiếng này, nhưng trong lòng cô không hề thấy ấm áp hơn chút nào.
Quỳnh Hoa cũng cầm một tách cà phê rồi ngồi bên mép
giường. Từ Thẩm Bình vẫn trần truồng nằm trên giường. Quỳnh Hoa kéo cái
chăn lên che kín thân dưới của anh ta, che đi cái phần mà cô kinh hãi và buồn nôn nhất. Cô thấy Từ Thẩm Bình đã dần dần bình tĩnh hơn, bèn nhẹ
nhàng nói:
- Tổng giám đốc Từ, trước khi tới đây, tôi đã nói
chuyện với chị tôi. Các chỉ số sinh hóa của thầy tôi bây giờ bình thường rồi, bác sĩ nói có thể chuẩn bị tiến hành thay thận được. Vấn đề chủ
yếu của nhà tôi bây giờ là tiền. Ngày trước anh đã hứa với tôi, tiền
thay thận cho thầy tôi…
Quỳnh Hoa còn chưa nói xong, Từ Thẩm Bình đã hiểu, hôm nay Quỳnh Hoa chủ động phối hợp với anh trong chuyện gối
chăn, chăm sóc cho anh chu đáo là vì muốn làm một bước đệm cho yêu cầu
của mình:
- Em không cần phải nói nữa. Chỉ cần sau này mỗi lần em đều có biểu hiện tốt như hôm nay thì những việc tôi từng hứa với em
chắc chắn sẽ thực hiện bằng được. Bố em thay thận tổng cộng cần bao
nhiêu tiền?
- Bác sĩ nói ít nhất cũng phải bốn mươi vạn.
Từ Thẩm Bình đưa tách cà phê không cho Quỳnh Hoa:
- Tôi cũng phải dậy thôi, chiều nay công ty vẫn còn nhiều việc chờ tôi xử lí. Thế này vậy, ở đây tôi có hai mươi vạn tiền mặt, em cầm lấy trước,
hai mươi vạn còn lại mấy ngày nữa tôi đưa cho em.
Quỳnh Hoa nhặt
quần áo mà vừa nãy Từ Thẩm Bình ném bừa trên mặt đất lên đưa cho anh, Từ Thẩm Bình nhận quần áo mặc vào. Anh mở cái tủ ở đầu giường, từ một cái
két bảo hiểm được giấu khéo léo trong đó, lấy ra hai xấp tiền 100 tệ có
dấu niêm phong của ngân hàng, mỗi xấp là 10 vạn tệ:
- Chỗ này là
20 vạn, em cầm lấy. Lát nữa tôi phải đi làm, em ở lại dọn dẹp vệ sinh
rồi tự đón xe về nhà. Bây giờ cướp giật ngoài đường đáng sợ lắm, đừng để bọn chúng cướp mất tiền.
Nói xong anh hôn Quỳnh Hoa rồi sờ soạng lên người cô một vòng rồi mới lái xe bỏ đi.
Quỳnh Hoa làm theo lời dặn dò của Từ Thẩm Bình, dọn dẹp sạch sẽ căn nhà. Sau
khi làm xong mọi việc, cô lại quay về phòng, sắp xếp lại cái giường đã
bị Từ Thẩm Bình làm cho xô lệch. Cô cầm 20 vạn tệ trên giường lên, tìm
một cái túi ni lông bọc lại. Cô cầm cái túi nằng nặng đứng trước giường, đôi mắt nhìn chăm chú vào cái giường, rồi hai khóe mắt bắt đầu ươn ướt, những giọt nước mắt câm lặng từ từ chảy ra. Quỳnh Hoa không hiểu, những giọt nước mắt của mình là do vui mừng, đau đớn hay tủi nhục. Lúc này,
thời gian dường như ngưng đọng, Quỳnh Hoa để mặc cho nước mắt chảy tràn
trên mặt, rơi cả xuống đất. Không biết bao lâu đã trôi qua, Quỳnh Hoa
ngừng khóc, cố gắng tìm ra lí do gì đó để giải tỏa nỗi đau đớn trong
lòng. Chỉ có hai lí do để cô an ủi tâm hồn đang bị tổn thương tới cùng
cực: thứ nhất là cô đã có số tiền này, mạng sống của thầy cô đã có hi
vọng giữ được; thứ hai là số tiền mà cô đang cầm trên tay là dùng thân
thể của cô để “kiếm” được, khác hoàn toàn với số tiền mà lần trước cô
“lấy” của nhà họ Từ (tới lúc này Quỳnh Hoa vẫn không chịu dùng chữ
“trộm”).
Quỳnh Hoa chỉ có trình độ văn hóa tiểu học, cô chỉ biết
liên hệ 20 vạn tệ có trong tay với căn bệnh của thầy cô. Còn về bản chất đồng tiền, cô không thể nào nhận ra có cái gì khác biệt.
***
Tổng giám đốc Từ Thẩm Bình của Công ty Kiến thiết đường cao tốc vừa mới bước vào phòng tổng giám đốc của mình ở Cục Giao thông, ngồi còn chưa ấm chỗ thì chủ tịch hội đồng quản trị Chương Kiến Quốc đã gọi điện thoại nói
là có việc khẩn cấp muốn gặp anh. Từ Thẩm Bình không dám chậm trễ, vội
vàng chạy sang phòng làm việc của cục trưởng kiêm chủ tịch hội đồng quản trị ngay gần đó.
Chương Kiến Quốc vội vàng tìm Từ Thẩm Bình nói
chuyện là vì muốn bàn bạc với anh về danh sách các cổ đông đã được chọn, đồng thời nêu ra yêu cầu là tiền vốn của các cổ đông phải nhanh chóng
được chuyển tới. Cuộc họp cổ đông lâm thời lần thứ nhất vừa mới kết
thúc, Chương Kiến Quốc đã tích cực làm việc, đó là vì Vương Hãn Đông
cũng đã mấy lần gọi điện hối thúc ông. Vương Hãn Đông nói: Bây giờ thời
gian ông ta còn ở Ngân hàng Viêm Hoàng không nhiều nữa, nếu không tranh
thủ thời gian, kế hoạch bảo lãnh vay vốn của họ rất có khả năng bị phá
sản. Còn một nguyên nhân quan trọng khác khiến Chương Kiến Quốc tích cực khác thường là vì thị ủy và ủy ban nhân dân thành phố rất coi trọng
công trình đường cao tốc này. Đầu năm, ủy ban thành phố từng liệt kê
việc xây dựng công trình đường cao tốc là một trong mười việc lớn của
thành phố trong năm mà thành phố công khai hứa sẽ hoàn thành trong năm
nay, bởi vậy công trình này không những là vấn đề phát triển kinh tế của giao thông thành phố mà còn là công trình thể hiện thành tích của thành phố. Công trình thành tích thì đương nhiên thuộc về phạm trù chính trị. Công tác kinh tế một khi đã dính liền với chính trị thì ai làm hỏng đều sẽ phải gánh vác trách nhiệm to lớn. Do việc này có mối liên quan mật
thiết tới chiếc mũ ô sa trên đầu mình nên Chương Kiến Quốc cho dù có to
gan lớn mật đến đâu cũng không dám coi nhẹ.
Chương Kiến Quốc ra
hiệu cho Từ Thẩm Bình ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của ông. Từ Thẩm Bình không hiểu vì sao Chương Kiến Quốc lại gọi mình gấp
như vậy:
- Cục trưởng Chương, có chuyện gì quan trọng cần tôi xử lí sao?
- Công trình đường cao tốc là công trình trọng điểm của thành phố, bất cứ những việc gì liên quan tới công trình này đều cần phải tranh thủ thời
gian làm thật nhanh. Chủ tịch Mao từng nói: “Bắt mà không chặt, cũng
bằng không bắt”. Giờ đại hội cổ đông lâm thời đã họp rồi, việc đầu tiên
là nhanh chóng xác định số cổ phần của các cổ đông. Nếu tổng số cổ phần
đặt mua vượt quá cổ phần bán thì phân phối theo tỉ lệ. Các cổ đông tham
gia lần này hoặc ít hoặc nhiều đều có vài mối quan hệ, đắc tội với ai
cũng không được. Những người này thính mũi lắm, không biết đánh được hơi ở đâu mà nói là Công ty Kiến thiết đường cao tốc sắp tới rất có thể
phát hành cổ phiếu, mọi người đều thông qua mọi mối quan hệ để tìm tới
đây, hi vọng mua được thêm một ít cổ phần. Bây giờ chẳng có ai là ngốc
cả, chỉ cần cổ phiếu của công ty lên sàn thì giá cổ phiếu lập tức tăng
lên chóng mặt.
Từ Thẩm Bình nghiêm túc lắng nghe chỉ đạo của cấp trên:
- Công việc phân phối cổ phần cho các cổ đông tôi đang tiến hành rồi,
muộn nhất là trưa mai sẽ có phương án cụ thể. Việc này cần phải cân bằng các mối quan hệ.
Chương Kiến Quốc nói tiếp:
- Việc thứ
hai là vấn đề tiền vốn. Tiền vốn góp đầy đủ thì công trình có thể triển
khai toàn diện. Tiền vốn mà sở tài chính thành phố cho công ty có thể
dùng tạm để chi phí cho giai đoạn giải phóng mặt bằng, như vậy có thể
bắt tay vào làm việc trước, ít nhất thì cũng để cho thành phố và tỉnh
thấy chúng ta đã làm việc. Tiền vốn góp của các cổ đông phải yêu cầu
được chuyển tới trong một lần, không được kéo dài. Các cổ đông có vấn đề về tiền vốn thì bảo họ vay vốn ngân hàng. Bên ngân hàng thì tôi đã nói
chuyện với giám đốc Vương của Ngân hàng Viêm Hoàng rồi, không có gì khó
khăn đâu. Giám đốc Vương tỏ ý rất ủng hộ công trình trọng điểm của quốc
gia, việc vay vốn ngân hàng sẽ được ưu tiên nhiều.
Người nói
người nghe, kẻ tung người hứng. Chương Kiến Quốc đã nói như vậy, Từ Thẩm Bình cuối cùng cũng hiểu được ý ông ta. Đường cao tốc đã có khoản vốn
đệm của Sở Tài chính thành phố, tiền vốn của các cổ đông chậm vài ngày
thì đã làm sao? Việc gì mà phải gấp gáp như vậy? Từ sau khi Thường Di
Nhân từ chức ở Cục Giao thông, Từ Thẩm Bình có nghe được rất nhiều lời
đồn đại trong nội bộ Cục Giao thông. Khi đó anh cũng thấy khó hiểu,
Thường Di Nhân và Chương Kiến Quốc có mối quan hệ vô cùng thân mật, sao
cô nói đi là đi ngay được? Sau đó nghe nói Thường Di Nhân vào làm cho
một công ty bảo lãnh đầu tư, hơn nữa còn làm chủ tịch hội đồng quản trị. Lúc này Từ Thẩm Bình mới hiểu ra nguyên do. Bây giờ Chương Kiến Quốc ép các cổ đông phải tới Ngân hàng Viêm Hoàng vay vốn, nếu liên tưởng tới
mối quan hệ riêng tư không rõ ràng giữa Chương Kiến Quốc với Vương Hãn
Đông thì việc này không còn khó hiểu nữa. Nhưng Từ Thẩm Bình vẫn giả vờ
không hiểu:
- Vốn góp của các cổ đông phải nhanh chóng đến đủ.
Chỉ cần công trình khởi công thì tiền vốn sau đó cần rất lớn, không thể
để vấn đề vốn góp làm chậm tiến độ công trình được. Điểm này xin cục
trưởng cứ yên tâm, tôi sẽ đốc thúc họ góp vốn đầy đủ hết trong một lần.
Chương Kiến Quốc rất hài lòng với câu trả lời của Từ Thẩm Bình, ông lại nói:
- Việc thứ ba là việc gọi thầu của công trình này phải nhanh chóng tiến
hành. Cậu là tổng giám đốc của công ty, việc gọi thầu, mở thầu và đánh
giá thầu đều phải đích thân phụ trách. Ngoài công trình đường cao tốc,
các việc khác trong cục cậu cũng không thể không quản lí. Việc gọi thầu
đã giao cho cậu rồi thì cậu cứ theo luật pháp của nhà nước mà làm, tôi
cũng không có thời gian để hỏi nhiều thêm về vấn đề này.
Từ Thẩm
Bình lúc này mới hoàn toàn hiểu hết ý đồ của Chương Kiến Quốc trong buổi nói chuyện ngày hôm nay, ông ta đang tiến hành việc phân chia lợi ích
với anh: Chương Kiến Quốc được tiền ở công ty bảo lãnh, còn phần béo bở
trong việc gọi thầu nhường lại cho anh. Chương Kiến Quốc đã vạch ra một
đường giới hạn rất rõ ràng giữa ông ta và anh, nước sông không phạm tới
nước giếng, có tiền mọi người cùng kiếm. Từ Thẩm Bình cũng không cảm
thấy có gì không hài lòng với việc phân chia lợi ích này, chỉ có điều từ nay về sau anh phải có cái nhìn khác về Chương Kiến Quốc. Bây giờ hình
ảnh Chương Kiến Quốc trong lòng anh đã thông minh hơn Chương Kiến Quốc
của ngày trước rất nhiều.
Từ Thẩm Bình nghe Chương Kiến Quốc dặn
dò mọi việc xong xuôi, quay về nghiêm túc chấp hành. Từ Thẩm Bình vừa
rời khỏi phòng làm việc, Chương Kiến Quốc lập tức gọi điện cho Vương Hãn Đông, bảo ông ta chuẩn bị việc cho các cổ đông vay vốn.
***
Từ Thẩm Bình về tới phòng mình, vừa ngồi xuống không lâu thì nhận được
điện thoại của một người lạ. Người kia nói mình là ông chủ của một công
ty xây dựng, do một người bạn giới thiệu nên được biết phòng tranh của
tổng giám đốc Từ chuyên bán tranh thật của những người nổi tiếng, ông ta muốn mua một bức, bởi vậy muốn tới thăm trước, mong tổng giám đốc Từ
bớt chút thời gian…
Vốn tính thận trọng, Từ Thẩm Bình hỏi rõ họ
tên của người bạn kia, người này đúng là một thời gian trước đã từng mua mấy bức tranh ở chỗ Nhan Lệ, bởi vậy anh đồng ý tối nay gặp người đó
tại phòng tranh “Vườn nghệ thuật”. Sau khi đã hẹn giờ, Từ Thẩm Bình gọi
điện thoại thông báo cho Nhan Lệ, ăn cơm tối xong hãy ngoan ngoãn ngồi ở phòng tranh chờ anh, đừng có tới quán bar chơi bời nữa, bảy rưỡi tối
nay có việc cần làm.
Nhan Lệ vô cùng vui vẻ chấp hành mệnh lệnh
này của Từ Thẩm Bình, hôm nay cô lại có thêm cơ hội để hẹn hò với Từ
Thẩm Bình. Từ sau khi Từ Thẩm Bình chiếm đoạt được Quỳnh Hoa, số lần anh hẹn hò với Nhan Lệ đang từ một tuần bốn lần giảm xuống còn một tuần ba
lần, sau đó lại giảm xuống mỗi tuần còn một, hai lần. Nhan Lệ vốn quen
với thói trăng hoa, làm sao có thể hài lòng với mấy lời lả lơi cợt ghẹo ở quán bar, nhưng nếu bảo cô thực sự đi tìm một người nào khác để “giải
khuây” thì hiện giờ cô vẫn chưa có cái gan đó. Cô sợ ngộ nhỡ để Từ Thẩm
Bình phát hiện ra, hình thức phạt nhẹ nhất là quét cô ra khỏi cửa. Nếu
cô bị đuổi đi thì biết tìm đâu ra một người đàn ông như Từ Thẩm Bình
nữa?
Bảy rưỡi tối, Từ Thẩm Bình đến phòng tranh rất đúng giờ,
nhưng ông chủ kinh doanh đất đai đó còn đến sớm hơn anh. Nhan Lệ đã pha
trà cho ông ta, đang ngồi nói với ông ta mọi chuyện trên trời dưới đất.
Từ Thẩm Bình biết trong đầu Nhan Lệ, ngoài những câu chuyện rẻ tiền ra
thì chẳng còn gì hơn. Anh thấy khuôn mặt cười rung rinh của ông chủ đó,
chẳng cần hỏi cũng biết hai người vừa nói chuyện gì với nhau. Hai người
thấy Từ Thẩm Bình tới vội vàng đứng lên chào. Ông chủ đất đai chủ động
giới thiệu:
- Tôi họ Hoàng, chính là người lúc chiều đã gọi điện thoại cho anh. Anh là tổng giám đốc Từ hả?
Nhìn dáng vóc của ông chủ này đâu giống với người có tế bào nghệ thuật? Từ Thẩm Bình không khách sáo, xua tay:
- Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống rồi nói.
Từ Thẩm Bình và ông chủ Hoàng ngồi xuống, Nhan Lệ rót một chén trà cho Từ
Thẩm Bình. Từ Thẩm Bình nhấc chén trà lên uống một ngụm:
- Ông
chủ Hoàng, ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi! Ở đây không có người ngoài. Cô ấy là giám đốc Nhan của phòng tranh này, nhìn hai người có vẻ đã quen nhau rồi, chắc tôi không cần giới thiệu nữa.
Anh nói
xong quay sang lườm Nhan Lệ một cái. Giây phút ánh mắt Nhan Lệ chạm phải ánh mắt Từ Thẩm Bình, cô như bị điện giật, vội vàng quay đầu đi.
Ông chủ Hoàng vô tư nói:
- Vừa nãy chúng tôi nói chuyện hợp nhau lắm, cứ như quen nhau đã lâu vậy, chắc vì tôi có duyên tiền kiếp với cô ấy.
Từ Thẩm Bình nghe nói vậy, cau mày:
- Hôm nay ông tới để bàn chuyện làm ăn, hai người có duyên hay không thì
sau này hãy nói. Việc làm ăn hôm nay cũng phải nhờ vào chữ “duyên”, nếu
tôi và ông không có duyên thì việc làm ăn cũng không thành. Chẳng phải
ông định mua tranh sao? Tới một lúc lâu, chắc cũng đã xem tranh rồi chứ! - Anh chỉ một vòng mấy bức tranh treo trên tường, lại hỏi. - Ông thích
bức tranh nào?
Ông chủ Hoàng đúng là đã tới một lúc lâu, nhưng
ông ta chỉ mải nhìn Nhan Lệ mà không kịp xem qua một bức tranh nào. Thấy Từ Thẩm Bình hỏi vậy, ông ta chỉ chỉ bừa một bức:
- Bức tranh ở giữa đó. Tôi muốn mua một bức tranh khoảng tầm mười vạn tệ.
Đi khắp các phòng tranh ở Trung Quốc cũng không tìm thấy ai mua tranh như
ông chủ Hoàng. Từ Thẩm Bình thấy mình gặp phải một gã ngốc chính hiệu,
không biết nên trả lời như thế nào. Ông chủ Hoàng rõ ràng là một người
thô lỗ, làm sao có thể học được cách nói chuyện nho nhã của người nghệ
sĩ?
Nhan Lệ không biết gì nên chỉ giở mấy chiêu mà người buôn bán hay dùng:
- Ông chủ Hoàng đúng là có mắt nhìn! Bức tranh này là bức tranh đẹp nhất
của phòng tranh chúng tôi. Hơn nữa ông cũng rất hiểu về thị trường hội
họa, giá thấp nhất của bức tranh này vừa vặn mười vạn tệ, thiếu một xu
cũng không bán. Xem ra hôm nay chúng ta đúng là có duyên thật. Chúng tôi sẽ bán bức tranh này với giá mười vạn tệ cho ông.
Nhan Lệ đi tới bên tường, tháo bức tranh treo ở giữa xuống rồi cuộn lại, đặt vào hộp.
Từ Thẩm Bình thấy việc đã như vậy, không nói gì nữa, chỉ ngồi yên nhìn
Nhan Lệ và ông chủ Hoàng tay giao tranh, tay giao tiền. Ông chủ Hoàng
lấy tiền từ chiếc cặp mang theo bên mình đưa cho Nhan Lệ:
- Đây là mười vạn, cô đếm lại xem sao.
Nhan Lệ nhận tiền rồi đếm lại. Cô đếm tiền rất cẩn thận, khiến Từ Thẩm Bình nhìn thấy cũng phải bực mình vì lâu.
Từ Thẩm Bình thấy vụ giao dịch đã kết thúc, bèn đứng lên trước:
- Ông chủ Hoàng, ông mua được tranh, giám đốc Nhan cũng bán được tranh,
mọi người đều vui vẻ. Chúng ta đi thôi! Ông định đi đâu? Tôi có xe, nhân tiện đưa ông đi một đoạn.
Ông chủ Hoàng là một người thô lỗ, không biết kiểu cách nhưng cũng không lạ gì mấy kiểu nói xã giao thế này:
- Vậy thì phiền tổng giám đốc Từ rồi, giúp tôi tiết kiệm được mấy chục tệ tiền taxi.
Ông ta vui vẻ cầm tranh lên rồi đi theo Từ Thẩm Bình. Trước khi đi tới cửa, ông ta còn quay đầu lại nhìn Nhan Lệ một cái.
Từ Thẩm Bình lái xe đi trên con đường rộng rãi của thành phố, ông chủ Hoàng ngồi ở ghế lái phụ. Từ Thẩm Bình hỏi:
- Ông chủ Hoàng, ông làm bên xây dựng, mua tranh là để sưu tầm hay để đầu tư?
Ông chủ Hoàng cười đau khổ:
- Tôi là người kinh doanh thô lỗ, có hiểu gì về tranh đâu, làm gì có
chuyện sưu tầm hay đầu tư? Bức tranh này mua là để tặng cho tổng giám
đốc Từ, hi vọng anh giúp đỡ tôi trong công trình đường cao tốc, không
còn ý gì khác cả.
Từ Thẩm Bình nói:
- Tất cả các công
trình kiến thiết của dự án đường cao tốc lần này đều tổ chức đấu thầu,
những việc này được tiến hành công khai, cạnh tranh công bằng, không thể giở trò được. Tấm lòng của ông thì tôi xin nhận, nhưng bức tranh này
tôi không nhận được.
Xe đi tới ngã tư đường, đúng lúc gặp đèn đỏ, Từ Thẩm Bình bèn dừng xe lại. Ông chủ Hoàng nhân cơ hội đó nhét bức
tranh vào lòng Từ Thẩm Bình rồi mở cửa xe bước xuống. Lúc chuẩn bị đi,
ông ta còn không ngừng nói:
- Cảm ơn anh Từ đã tiễn tôi một đoạn. Không làm phiền anh nữa, đoạn đường còn lại tôi ngồi taxi về.
Từ Thẩm Bình kinh ngạc tới không kịp phản ứng trước hành động của ông chủ
Hoàng, còn chưa kịp định thần lại thì ông ta đã biến mất không để lại
dấu vết. Từ Thẩm Bình đành đóng cửa xe rồi lái xe quay về phòng tranh.
Lúc này Nhan Lệ vừa mới đếm xong số tiền mười vạn tệ một lần nữa. Số
tiền không nhiều không ít, vừa đúng mười vạn tệ đặt ngay ngắn trên bàn.
Nhan Lệ thấy Từ Thẩm Bình cầm bức tranh mà ông chủ Hoàng vừa mua về,
kinh ngạc hỏi:
- Sao anh lại mang tranh về?
Từ Thẩm Bình đưa bức tranh cho Nhan Lệ:
- Treo bức tranh này vào chỗ cũ. Ông chủ Hoàng đúng là đồ nhà quê, ra
khỏi cửa nghĩ lại, chê bức tranh đắt quá không lấy nữa. Loại người thô
lỗ này chúng ta không tính toán làm gì, mai trả tiền lại cho ông ta. Lát nữa anh sẽ mang mười vạn này về.
Nhan Lệ càng ngạc nhiên hơn:
- Ông chủ Hoàng đâu? Sao ông ta không tự tới đây lấy tiền?
- Ông ta sợ em. Em là chủ phòng tranh, ngộ nhỡ em không chịu trả tiền thì chẳng phải hai người sẽ nảy sinh mâu thuẫn sao?
Nhan Lệ chỉ biết ăn với chơi, hoàn toàn không biết mình chỉ là một con rối
cho Từ Thẩm Bình giật dây, mặc dù trên danh nghĩa là giám đốc phòng
tranh nhưng bất quá cô chỉ là một trợ lí ở đây, cô âm thầm đoán được
tranh chỉ là công cụ để Từ Thẩm Bình nhận hối lộ, nhưng cô là người đàn
bà biết điều, những ngày tháng ở chốn trăng hoa dạy cô biết tiến biết
lùi, việc gì không liên quan tới mình thì tốt nhất là không quan tâm,
chỉ cần tiền lương hàng tháng tới tay cô đều đặn thì mặc kệ việc buôn
bán của phòng tranh ra sao! Hôm nay ông chủ Hoàng trả tranh lại, việc
buôn bán của đôi bên đều chẳng có chút tổn thất nào, chỉ có Giả Tác
Nhân, người làm tranh giả là mất đi một món hời.
Nhan Lệ nghĩ lại nguyên nhân Từ Thẩm Bình vừa nói cũng không phải là không có lí, nên
không hỏi nhiều nữa, đưa cho Từ Thẩm Bình mười vạn tệ ban nãy. Từ Thẩm
Bình cầm tiền rồi ra về.
Từ Thẩm Bình về tới nhà mới hơn chín giờ tối, cả nhà vẫn còn chưa đi ngủ. Nghe thấy tiếng còi xe ngoài cổng,
Quỳnh Hoa vội chạy ra mở cổng cho Từ Thẩm Bình. Từ Thẩm Bình đỗ xe trong sân xong bèn gọi Quỳnh Hoa vào trong xe, đưa mười vạn cho cô:
- Đây là mười vạn, mười vạn còn lại mấy ngày nữa anh đưa em nốt.
Quỳnh Hoa nhận tiền, nhỏ giọng cảm ơn Từ Thẩm Bình:
- Tôi thay mặt cả nhà, cảm ơn tổng giám đốc Từ!
Từ Thẩm Bình mỉm cười đểu cáng:
- Em chỉ nói một câu cảm ơn là xong rồi hả?
Nói rồi anh ta ôm chặt lấy Quỳnh Hoa, hôn điên cuồng lên khắp mặt và người cô…
***
Mấy tháng nay, công việc của hai vợ chồng Từ Văn Tuấn cũng vô cùng thuận
lợi. Từ Văn Tuấn lại dùng chữ tín của mình để “kinh doanh” được thêm vài vụ nữa, kết quả là bên cạnh cái hộp giấy lớn dưới gầm giường hai vợ
chồng ông lại có thêm một cái hộp giấy nữa. Từ Thẩm Bình gần đây cũng
bắt đầu có thu nhập từ việc bán tranh ở phòng tranh, mấy lần cũng mang
tiền về nhà, không những đã bù được hơn sáu mươi vạn anh lấy đi khi mua
căn nhà ở Mỹ Lô mà còn kiếm thêm được hai mấy vạn nữa, tất cả số tiền
này đều được Thẩm Thái Hồng cất vào cái hòm giấy thứ hai.
Mấy
tuần trước khi Quỳnh Hoa vào phòng quét dọn cho Thẩm Thái Hồng, phát
hiện ra có thêm một hòm giấy nữa. Trong lòng cô lập tức hiểu ra bí mật
trong chiếc hòm giấy, nhưng vì Thẩm Thái Hồng đứng bên cạnh quan sát như thể đang quan sát chiến thuật chơi bóng của một vận động viên bóng rổ
nên cô không dám làm gì, chỉ chờ sau này có cơ hội vào thăm dò xem sao.
Cũng may Thẩm Thái Hồng không biết cô lén đánh thêm một chiếc chìa khóa
phòng ngủ của bà ta, cô nghĩ ngày mai chờ họ đi làm hết, cô vào xem cũng không muộn.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, cả nhà họ Từ đã đi làm
hết. Quỳnh Hoa bèn đóng chặt cửa trong cửa ngoài, bặm môi mở cửa phòng
Thẩm Thái Hồng một lần nữa. Cô lôi cái hòm giấy to dưới gầm giường ra,
phát hiện trong đó đã có thêm mấy cái túi giấy nhỏ nữa, khiến cái thùng
giấy đầy ắp những túi. Quỳnh Hoa tìm giấy và bút, ghi lại ngày tháng hôm đó, sau đó lần lượt lấy tiền trong các túi ra, đếm số tiền trong đó,
bên trong toàn là xấp tiền 1 vạn tệ, chỉ cần ghi lại họ tên và số tiền
trong mỗi túi là được. Quỳnh Hoa lần trước đã lấy 9 vạn tệ trong thùng
tiền này nên khi viết lại, cô nhớ trừ số tiền đó đi để đảm bảo là việc
thống kê của mình chính xác. Quỳnh Hoa đếm hết số tiền trong hòm giấy
thứ nhất lại lôi hòm giấy thứ hai ra đếm lại một lần nữa, ghi đầy đủ tên tuổi và số tiền vào sổ, không sót chữ nào. Giờ đây Quỳnh Hoa ngoài công việc ôsin nhà họ Từ, còn kiêm luôn cả kế toán cho nhà họ.
Từ
ngày hôm đó, cách mấy ngày Quỳnh Hoa lại vào phòng Thẩm Thái Hồng kiểm
tra số tiền trong hòm giấy một lần. Nếu có sự thay đổi thì cô sẽ ghi lại ngày tháng và sự thay đổi vào trong sổ tay. Động cơ để Quỳnh Hoa làm
như vậy lúc đầu là vì hiếu kì, nhưng sau đó là vì mưu kế. Ôsin không
phải là người trong xã hội thượng lưu, các ôsin đều có căn bệnh chung là thăm dò, thậm chí là theo dõi các bí mật của nhà chủ. Lúc đầu, Quỳnh
Hoa chỉ muốn tìm hiểu nhà họ Từ vì sao lại giàu có như vậy, giàu có đến
mức nào, nhưng sau việc đó, cô suy nghĩ kĩ hơn, tại sao tiền của nhà họ
Từ không gửi vào ngân hàng mà lại giấu dưới gầm giường? Mặc dù tỉ lệ lãi suất của ngân hàng rất thấp, nhưng ít thì cũng là tiền! Gửi tiền vào
ngân hàng đương nhiên là tốt hơn để tiền ở nhà. Quỳnh Hoa không hiểu thế nào là lạm phát. Lãi suất thấp của ngân hàng hiện nay rồi trừ đi tiền
thuế lợi tức không thể nào đuổi kịp tốc độ lạm phát. Tiền lãi gửi ở ngân hàng trên thực tế là con số âm, nhân dân gửi tiền vào ngân hàng, tiền
càng ngày càng ít, gửi càng lâu thì tổn thất càng nhiều.
Quỳnh
Hoa lại suy nghĩ kĩ càng một hồi nữa, người nhà họ Từ ai cũng thông
minh, đảm đang, chắc chắn không thể không hiểu đạo lí gửi tiền ngân hàng lấy lãi, vậy cách giải thích duy nhất còn hợp lí đó là nhà họ Từ không
phải không muốn gửi tiền vào ngân hàng mà là không dám gửi. Nguyên nhân
duy nhất khiến họ không dám gửi tiền ngân hàng là vì những đồng tiền này có lai lịch không rõ ràng, tiền của họ là “tiền đen”. Quỳnh Hoa nghĩ ra lí do này cũng hiểu ngay nguyên nhân khiến Vương Hãn Đông phát cho cô
tiền lương và cả tiền thưởng cao như vậy: Giám đốc Vương muốn nắm thóp
của nhà họ Từ. Điều Quỳnh Hoa không hiểu là giám đốc Vương và nhà họ Từ
bề ngoài có vẻ rất thân thiết, tại sao lại còn phải giở trò này ra?
Quỳnh Hoa không hiểu biết nhiều về chốn quan trường, quan trường như
chiến trường, những trò đấu đá nhau ở chốn này, làm sao cô hiểu được?
Quỳnh Hoa từ sau khi lên giường với Từ Thẩm Bình, làm ôsin lên giường, vì lời hứa của Từ Thẩm Bình đối với cô nên tiền chữa bệnh cho thầy đã có, từ
đó cô lên giường để “kiếm” tiền, không còn cần phải lén lút “lấy” tiền
dưới gầm giường nữa. Quỳnh Hoa ghi lại tiền của nhà họ Từ vì cô cho rằng nó là một vũ khí để cô đấu với họ, chỉ cần Từ Thẩm Bình không thực hiện đúng lời hứa của mình, vậy thì hãy chờ mà xem! Dù sao Quỳnh Hoa cũng là một cô gái xuất thân từ nông thôn, cô không dày dặn kinh nghiệm như
Vương Hãn Đông, những vũ khí có sức sát thương lớn như vậy không thích
hợp cho cô sử dụng. Nếu có một ngày nào đó cô dám dùng quyển sổ này để
uy hiếp nhà họ Từ, vậy thì chính là đang tự đào huyệt để chôn mình.
***
Vào buổi chiều hôm sau khi Từ Thẩm Bình lại đưa cho Quỳnh Hoa mười vạn tệ,
Quỳnh Hoa đang ở trong phòng bếp làm bữa tối thì Thẩm Thái Hồng về. Việc đầu tiên mà Thẩm Thái Hồng làm khi về nhà là: Thay giày ngoài cửa, sau
đó đi đôi dép lê đi quan sát tình hình vệ sinh ở phòng khách và phòng
ngủ, khi đi ngang cửa phòng của Quỳnh Hoa, nhân tiện liếc qua đó một
cái, sau đó bước vào phòng bếp, kiểm tra việc chuẩn bị cơm tối, cuối
cùng về phòng mình ở trên lầu. Hôm nay Thẩm Thái Hồng sau khi kiểm tra
phòng bếp xong, không hề có ý bỏ đi. Tối qua Từ Thẩm Bình về nhà khá
sớm, khi đó bà với Từ Văn Tuấn còn chưa ngủ. Bà nghe rõ có tiếng còi xe
của Từ Thẩm Bình và tiếng Quỳnh Hoa ra mở cửa, nhưng nửa tiếng đồng hồ
sau mới nghe thấy tiếng Từ Thẩm Bình lên lầu, bà đoán có chuyện gì đó mờ ám xảy ra. Mối quan hệ không rõ ràng giữa Từ Thẩm Bình với Nhan Lệ là
do một lần Từ Thẩm Bình nhắc tới chuyện ở phòng tranh, lỡ miệng nói ra,
Thẩm Thái Hồng không tính toán nhiều. Bà nghĩ con trai mình còn nhỏ,
đang vào lúc khí huyết phương cương, không để cho anh có con đường phát
tiết nhu cầu của mình một cách bình thường sẽ có hại cho sức khỏe, thà
rằng cứ để anh học ở Nhan Lệ một vài kinh nghiệm, để sau này kết hôn
không thành một gã ngốc. Vả lại hai người còn có những mối quan hệ giao
dịch bí mật, họ có tinh thần hợp tác thì mới có thể hoàn thành tốt công
việc. Mối quan hệ thân mật giữa chủ tịch hội đồng quản trị và tổng giám
đốc phòng tranh sẽ có lợi cho sự phát triển của nó. Bởi vậy bà mắt nhắm
mắt mở trước mối quan hệ giữa Từ Thẩm Bình và Nhan Lệ. Tối qua Từ Thẩm
Bình với Quỳnh Hoa nam thanh nữ tú ở ngoài vườn với nhau suốt nửa tiếng
đồng hồ. Quỳnh Hoa là một con “yêu tinh” xinh đẹp, xinh đẹp tới nỗi ngay cả bà cũng phải ghen tức, ánh mắt con trai bà gần đây khi nhìn Quỳnh
Hoa cũng tỏ ra say mê, bà cho rằng hành vi của hai người tối hôm qua đều rất đáng nghi, bà không thể coi nhẹ việc này được, cần phải điều tra
sâu hơn. Thẩm Thái Hồng cho rằng Từ Thẩm Bình có một Nhan Lệ để chơi đã
là đủ lắm rồi, chơi gái không thể thành nghiện được! Con trai mình là
cán bộ cấp phó cục, không thể tạo scandal với ôsin trong nhà. Đó cũng là tấm lòng và sự quan tâm của người mẹ đối với con trai mình.
Thẩm Thái Hồng biết Quỳnh Hoa rất sợ mình nên lựa chọn cô làm “đối tượng” để điều tra, như vậy sẽ dễ dàng hơn. Nếu không hỏi ra chuyện gì từ Quỳnh
Hoa thì cùng Từ Văn Tuấn “thẩm vấn” con trai mình cũng chưa muộn. Bà hỏi Quỳnh Hoa:
- Tối hôm qua, tổng giám đốc Từ về nhà một lúc lâu mà tôi không thấy bóng dáng nó đâu. Cô đi mở cửa cho nó, có phải hai người làm gì trong vườn không?
Quỳnh Hoa đang xào rau, câu hỏi của
Thẩm Thái Hồng đột ngột quá khiến cô không có chút chuẩn bị nào về tâm
lí. Cũng may cô thông minh lanh lợi, bèn đảo nhanh rau trong nồi, tắt
bếp ga đi rồi mới quay đầu lại nói với Thẩm Thái Hồng:
- Tối qua
sau khi tổng giám đốc Từ về nhà, anh ấy nói xe bẩn quá, phải dùng vòi
nước để rửa qua xe, bao giờ có thời gian mới đi rửa sạch sẽ được. Cháu
nói dùng vòi nước rửa xe gây tiếng động lớn, sẽ ảnh hưởng tới sự nghỉ
ngơi của ông bà, khuyên anh ấy dùng giẻ ướt để lau. Anh ấy thấy cháu nói có lí nên dùng giẻ ướt. Cháu thấy một mình anh ấy rửa khổ quá, lại lâu, cháu làm ôsin, giúp đỡ anh ấy cũng là nên làm, bởi vậy giúp anh ấy cùng rửa.
Câu chuyện Quỳnh Hoa kể có đầu có cuối, quả thật có thể lừa được Thẩm Thái Hồng. Thẩm Thái Hồng đã có được đáp án “thật sự” buổi
tối hôm qua, cũng không cần phải hỏi nhiều Từ Thẩm Bình làm gì. Bà đã
hết hứng thú ở lại trong phòng bếp nên quay người đi lên lầu. Quỳnh Hoa
hôm nay thật khác thường, trước mặt Thẩm Thái Hồng mà cô luôn sợ hãi lại có thể bịa ra được một câu chuyện như thật mà không hề đỏ mặt. Hôm nay
cô đã chiếm thế chủ động khi nói chuyện với Thẩm Thái Hồng. Sự thực này
có thể chứng minh được rằng, chỉ mấy tháng làm ôsin nhưng Quỳnh Hoa đã
tự học được môn “xã hội đương đại học”, thu được những tiến bộ đáng kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT