Thường An Tại lướt qua cậu đi thẳng về phía trước, A Viên vô tình nhìn
thấy anh, gương mặt từ nhân trung trở xuống bị chia thành hai nửa, một
nửa trắng bệch như tờ giấy mỉm cười đầy quỷ dị, nửa còn lại ẩn nấp trong bóng tối, mơ hồ xuất hiện dáng vẻ lãnh tỉnh.
A Viên do dự một hồi, nhưng vẫn đuổi theo sát anh.
Khi Thường An Tại chạm lên tấm gương, mặt kính khắp căn phòng bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.
Âm thanh lách cách truyền từ đỉnh trần nhà xuống, theo những miếng kính
rơi, tiếng oan quỷ than khóc thảm thiết vang vọng qua khe hở.
Vô
số bàn tay trắng bệch thò ra muốn bắt A Viên đằng sau Thường An Tại,
nhưng vừa chạm vào cậu thì lập tức hóa thành ma trơi lấp lánh, bay lên
rồi tiêu tán mất, âm thanh kêu gào của bọn oan quỷ không ngừng luân
chuyển, bọn chúng khóc thút thít, lải nhải, và cả oán độc nguyền rủa.
Thẳng đến khi Thường An Tại hoàn toàn tiến vào gương, cũng là lúc âm thanh im bặt, những tấm gương sụp đổ, sau đó vỡ thành bột mịn.
A Viên rốt cuộc nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, cả một phần rộng lớn
đằng sau chìm vào bóng tối vô tận, xuất hiện huỳnh hỏa thiêu trụi tất
cả, ngẫu nhiên xuất hiện quang thể u bạch len lỏi, chúng nó kéo cái đuôi hẹp dài như sao chổi, không ngừng va chạm vào nhau.
Nhất thời, A Viên tưởng như mình đã lạc vào không gian vũ trụ bao la chứa hàng tỉ
sao trời, cho đến khi chân chính thấy rõ bộ dáng chúng nó — gương mặt
trắng bệch, ngũ quan xuất huyết.
Là vô số oan hồn tìm cách giãy giụa rời khỏi ngôi nhà quỷ quái.
A Viên không dám nhìn nữa, vội bước vào trong gương. Ngay lúc đấy, tấm
gương bỗng nổi lên gợn sóng, vòng tròn nối đuôi vòng tròn, khi cậu tiến
bước chân cuối cùng vào, nó từ từ bốc hơi rồi hòa vào không khí.
Bên kia gương là một căn phòng gác mái phong bế tứ phía, vừa bước vào, mùi
hư thối mốc meo lập tức xông vào gian mũi. Cửa kính pha lê mang từng vệt nước vẩn đục như sương mù, chắc hẳn ban đầu căn gác được dùng để làm
nơi ngắm cảnh, ba mặt tường trồng rất nhiều cây cối, nhưng giờ đã sớm
khô héo không còn sức sống, thứ còn lại chỉ toàn mạng nhện dày đặc.
Giữa căn gác có một ao nuôi cá nhỏ, nước trong ao chưa khô, hai lá sen trôi
lềnh bềnh, nước chảy ục ục, thậm chí còn xuất hiện một chú cá chép đang
tuần tra xung quanh.
A Viên phủi phủi mạng nhện dính đầy trên
tóc, lúc đi qua ao nhịn không được ngó thêm hai vòng, khi cậu ngẩng đầu
tìm Thường An Tại, mới phát hiện ra căn gác mái dường như nhiều thêm một cái giường, giường sắt nằm sát cánh cửa thủy tinh, trên đó dán đầy bùa
chú màu vàng, trên giường còn xuất hiện một người.
Bụi bặm dơ bẩn bao phủ từ đầu đến chân khó mà nhận ra là ai, chỉ còn gương mặt khô
quắt trông có vẻ kinh hãi trừng trừng đằng trước.
Đó là một lão già ốm như đống xương khô.
A Viên nhìn ông ta, nghĩ nếu mình tiến lên, không chừng sẽ bị cái người
đó bóp chết, cậu đành phải tránh né nhích sang bên cạnh Thường An Tại,
thấp giọng hỏi, “Đây là ai?”
Thường An Tại đáp, “Là ngọn nguồn tội ác, Hoàng Vinh Cường.”
A Viên khó tin hỏi, “Không phải ông ta bị đứa con mình chém chết rồi ư? Vì sao lại xuất hiện ở đây?”
“Khi đó ông ta chưa chết. Hoàng Vinh Cường lấy máu của Hoàng An Kỳ vẽ loạn
lên người, tạm thời giấu được Hoàng An Chính tiến vào nơi này. Đáng
tiếc, dù đã trốn vào đây cũng không thoát nổi cái chết. Nhục thể ông ta
trương phình sinh giòi, nhưng linh hồn sợ hãi vẫn dính chặt vào đó. Bây
giờ đã biến thành hoạt tử nhân*, chỉ biết trốn ở đây chứ không dám ra
ngoài.”
(*) xác sống.A Viên lẩm bẩm, “Ngay cả lúc chết rồi cũng chỉ biết trốn…”
“Ông ta quá tham lam, nhưng lại không đủ can đảm đối mặt với hậu quả tham
lam của mình. Đặc biệt là đứa con lớn được nuôi dưỡng trở thành ác ma và hai mẹ con bị dùng làm tế phẩm.” Thường An Tại hơi dừng lại, “Căn phòng kính bên đó là do ông ta cố tình nhờ người bố trí để cản trở lệ quỷ. Ai ngờ đâu, gương chắn quỷ đồng thời cũng vây hồn. Ông ta chắn được hai lệ quỷ dưới lầu, nhưng vây khốn càng nhiều oan hồn chết ở đây, ông ta
không dám ra, ngày ngày đêm đêm nghe tiếng chúng nó kêu rên, cuối cùng
sống sờ sờ bị hù chết.”
“Nói như vậy…” A Viên nhớ lại tờ báo tìm thấy ở tầng hai, “…. Xem như đã tìm được nguồn gốc tội ác rồi sao?”
Thường An Tại nói, “Đúng thế, chính là ông ta.”
A Viên choáng váng, “Giờ phải làm thế nào?” Mới hỏi xong, A Viên chợt nhớ Thường An Tại trước mắt đã không còn là người, còn cậu chính là kẻ chết thay được chọn.
Trên thực tế, A Viên không dám nghĩ đến những
chuyện mà Thường An Tại phải trải qua khi mất tích. Đặc biệt là lúc nhìn thấy Tùng Võ và Vu Lệ chết thảm thế nào, sau đó phát hiện chuyện Thường An Tại vẫn bị vây trong ngôi nhà suốt mấy năm trời, ngày đêm đối diện
với biết bao oan hồn lẫn bóng tối vô tận, cậu không tin nổi Thường An
Tại đã dùng cách gì để gắng chịu bấy lâu nay… Chỉ để tìm cách trốn ra
ngoài nhìn mặt cậu lần cuối?
Cảm xúc hỗn loạn càn quấy nội tâm, A Viên thấy lòng thật đau, đau đớn như cán sắt đè ép trái tim, đến mức áp bức cậu phải thỏa hiệp, nói với Thường An Tại, cậu cam tâm tình nguyện
trở thành kẻ chết thay.
May mà lý trí vẫn còn, máu trên đầu lưỡi
mang theo từng tia tê dại, môi không biết từ lúc nào đã bị cắn nát. A
Viên hơi mím lại, “Ca, anh bảo oán khí quấn mình. Nhưng không phải anh
là huyết mạch duy nhất của chúng nó ư, vì sao lại nhẫn tâm… khiến anh
như vậy.”
Thường An Tại cúi đầu nhìn cậu, giống như bị mê hoặc,
đột nhiên vươn tay. A Viên lùi về phía sau tránh nhưng không thành, cằm
bị đối phương dùng bốn ngón mạnh mẽ giam chặt, ngón cái lạnh lẽo chậm
rãi lướt qua môi cậu, một vệt máu nhỏ dính trên màu da tay trắng bệch,
giống như tảng băng chấm một điểm chu sa.
“Chúng nó không phải
anh. Em nghĩ chúng nó còn giữ nổi lý trí sao?” Thường An Tại thu tay,
giơ ngón cái lên môi mút nhẹ vệt máu, hưởng thụ giống như nhấm nháp vị
ngọt kẹo đường, tuấn mâu khẽ híp, con ngươi nhiễm màu tối tăm hơi lóe,
giống như tinh quang xuất hiện giữa biển sâu.
A Viên mở to mắt
nhìn Thường An Tại, lúc thì cảm thấy anh hành động thật quá kỳ cục, lúc
thì tim đập nhanh khó mà khống chế, một hồi lâu sau, cậu mới nghe rõ
tiếng đối phương nói.
Thường An Tại nói, “Bảo chúng nó là lệ quỷ, không bằng nói là oán khí tàn lưu mà người người sống để lại. Oán niệm
tựa như virus, không ngừng tiến vào ăn mòn cơ thể người sống. Em tính
thử xem, những ai năm đó từng tiến vào nơi này, bây giờ còn mấy người
sống?”
Thường An Tại vừa nói ra, A Viên mới cảm thấy sợ hãi. Khi
đó cậu còn nhỏ, lúc về sốt cao không dứt, mà ông bà ngoại cậu không bao
lâu sau lần lượt qua đời, đến nỗi chuyện trong thôn, về sau chỉ nghe ba
mẹ ngẫu nhiên nhắc qua, nghe đâu xảy ra dịch bệnh khiến rất nhiều người
chết.
Người bên ngoài cứ tưởng ngoài ý muốn, nào biết còn có cớ
sự này. Về phần vì sao cậu có thể bình yên vô sự sống sót, đó cũng nhờ
công Thường An Tại chăm lo bảo vệ.
Thường An Tại khẽ thở dài, “Sở dĩ anh kéo dài hơi tàn sống lâu được như vậy, chắc bởi vì huyết mạch
chảy trong người. Nhưng anh bị nhiễm oán khí đã nhiều năm, chung quy vẫn trở thành bộ dạng nửa người nửa quỷ.”
“Ca.” A Viên buồn bã nắm
lấy tay Thường An Tại, năm ngón tay đan vào nhau, cố gắng dùng độ ấm
trung hòa nhiệt độ băng lãnh của đối phương, “Chúng nó mà anh gọi trước
đây, chẳng lẽ chính là oán khí một nhà Hoàng Vinh Cường?”
“Rất
nhiều không đếm xuể.” Thường An Tại xòe bàn tay, mười ngón đan xen,
hưởng thụ hơi ấm duy nhất của mình, “Ngôi nhà có quá nhiều người chết,
có cả không chết ở đây. Dù thân thể đã tiêu vong, linh hồn cũng vãng
sinh, nhưng oán khí vẫn lưu lại chỗ này. Oán khí sinh ra từ người, ít
nhiều cất giấu tham dục. Theo oán khí ngày càng chồng chất, tham dục
cũng theo thế tích góp. Đến bây giờ chúng không còn thỏa mãn hình dạng
vô hình nữa, mà bắt đầu chờ đợi người chết mới, hi vọng có thể chiếm
được hình dạng con người, trọng cấu cả thế giới. Những thứ mà em đã bán, chính là oán khí ở nơi đây.”
A Viên không ngờ bên trong cất chứa nhiều nhân quả như thế, nghe xong, một luồng khí lạnh chậm rãi bao phủ
tâm hồn, “Cho nên anh bảo chính em dẫn bọn họ tới, là ý…”
Thường An Tại trầm mặc một hồi, anh nói, “Giấc mộng về sau không phải anh làm, cho nên anh không biết em đã mơ thấy gì.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT