Phòng khách đắm chìm vào bóng tối, trong góc phát ra tiếng kêu âm trầm.
Chu Linh Linh chạy bước nhỏ đi xuyên qua hành lang.
Hành lang vẫn dài hẹp như trước, quầng trắng mờ mờ bao phủ, video quay mãi
không đến điểm cuối, cô đứng nhìn xung quanh, hình ảnh xoẹt qua căn
phòng vệ sinh cách đó bốn gian.
Khác biệt với những cánh cửa màu
trắng, trên bề mặt nó in một thứ hoa văn, nói giống phù chú không bằng
bảo rằng bị người vẽ bậy lên trên, huyết sắc trông như dây đằng cuốn
khúc duỗi thân phát ra ánh sáng âm u nhợt nhạt.
Chu Linh Linh nuốt nước miếng lầm bầm, “Mình chỉ xem tí thôi.”
Cô dường như hạ quyết tâm vào đó, bước nhanh đến cửa, tay vịn lên then
chốt, giọng nói có vẻ run rẩy, cô lặp lại thêm lần nữa, “Chỉ xem một
tí!”
Lạch cạch — Cánh cửa mở ra dễ dàng, bốn phía vách tường treo tám ngọn nến. Căn phòng quả thực vắng vẻ, chỉ có mỗi cây sài đao tùy ý
ném ở dưới đất, phản chiếu màu sắc ảm đạm dơ bẩn.
Chu Linh Linh
sửng sờ đứng đần ở đó, vội vàng giơ tay đóng cửa, không ngờ chỉ mới xoay người, một cơ thể gầy guộc bỗng dưng xuất hiện trong màn hình —
Đằng sau cô, không biết từ khi nào xuất hiện một người!
Chu Linh Linh hét chói tai, cô không ngừng lui về phía sau, thẳng đến khi
tạo thành một khoảng cách an toàn mới dừng lại, camera theo đó cũng
chiếu rõ hình ảnh người đang đứng trước cửa.
Hắn gầy đến mức như
cây củi bọc một tầng da, trên cổ dường như quấn một miếng lụa, miệng hắn rất to, khi cười rộ lên, hai bên sườn mặt như rách toạt nửa gương mặt,
giọng hắn bập bẹ, như mang theo dao, chói tai đáng sợ, hắn nói, “Cảm ơn
cô.”
Tiếng sấm rầm vang bên ngoài, một tia sét trắng chiếu cả một vùng phòng khách.
“Anh là anh trai Anna đúng không?” Giọng Chu Linh Linh run rẩy, một lát sau
mới rõ ràng hơn, “Em là bạn Anna! Em em… lên tìm Anna đây.”
Cô
vừa dứt lời, đã điên cuồng chạy đi mất, màn hình rung lắc, thật lâu sau
mới bình tĩnh trở lại, ào ào phóng về phòng Hoàng An Na.
Hoàng An Na vừa gội đầu xong, đang ngồi ở mép giường lau tóc. Thấy Chu Linh Linh cũng hơi giật mình, “Cậu làm gì mà chạy nhanh như vậy?”
Hoàng An Na dừng động tác, quan tâm hỏi, “Cậu sao thế? Gặp phải cái gì?”
Chu Linh Linh oán trách than, “Cậu còn gạt tôi rằng mẹ và em trai không ở nhà, hại tôi đụng phải.”
Hoàng An Na tỏ vẻ kỳ lạ, “Cậu đang nói gì thế? Bà ấy mới gọi cho tôi nói đêm
nay không về, em trai tôi tạm thời ở nhà thầy giáo.”
“Cậu gạt
người.” Chu Linh Linh dường như bị dọa, im lặng vài giây, sau đó cao
giọng giận dỗi, “Người phụ nữ tóc dài váy trắng không phải mẹ cậu sao?
Cậu không muốn cho tôi ở lại thì thôi! Sao lại dùng mấy cách như thế
này!”
“Mẹ tôi đâu thích mặc váy trắng bao giờ?” Sắc mặt Hoàng An
Na trở nên có chút quái quái, cô thấp giọng hỏi, “Có phải cậu vào căn
phòng đầu tiên hay không?”
Chu Linh Linh liền nói, “Đâu có, tại tôi thấy cửa mở…”
“Không có thì tốt.” Hoàng An Na thở phào, thấp giọng nói, “Người ở căn phòng
đó là bà vợ cả của dượng, ông ấy không cho ai vào đó cả… Có đôi khi cửa
sẽ tự mở, người cậu thấy bên trong có lẽ chỉ là ảnh treo thôi.”Chu Linh
Linh trầm mặc hồi lâu, dường như cảm thấy an ủi với lời giải thích này,
cô thấp giọng, “Thì ra là thế.” Một lát sau, cô lại nhẹ nhàng hỏi, “Tôi
còn gặp anh trai cậu. Ảnh bị bệnh chưa khỏi à? Sao nhìn ốm yếu như thế…
Lúc đi cũng chả có tiếng động, tôi còn tưởng mình gặp quỷ, làm tôi sốc
muốn chết.”
Sắc mặt Hoàng An Na trở nên khó coi trừng cô, “Chu Linh Linh cậu điên rồi sao! Năm ngoái anh tôi qua đời rồi!”
Chu Linh Linh cả giận nói, “Cậu đừng lừa tôi! Tôi chưa nghe cậu kể đến bao giờ!”
“Bởi vì…” Hoàng An Na dời mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt, “Anh ấy tự sát
chết. Dượng cảm thấy mất mặt, không tổ chức lễ tang, cũng không nói với
bất kỳ ai.”
Chu Linh Linh đứng yên không nhúc nhích, một lúc sau
mới lung lay ngồi xuống, giống như bị ai dọa, không lâu sau đã nhảy
dựng, “Tôi phải về!” Giọng cô sắc bén như một lưỡi dao, khiến video phát ra tạp âm, “Tôi phải trở về!”
Hoàng An Na duỗi tay túm lấy cô,
“Đã muộn rồi, bên ngoài sấm đánh ầm ầm sắp chuyển mưa, gần đây cũng
không có xe. Đêm nay cậu ngủ lại đi, đợi tới mai hãy…”
Chu Linh
Linh lập tức hất tay cô ra, gấp rút vội vàng cầm ba lô rồi chạy ra bên
ngoài, gần ra cửa, cô bỗng nhiên quay đầu, sâu kín hỏi, “Anna, cậu có
biết nhà này bị quỷ nháo không?”
Không đợi Hoàng An Na trả lời,
cô đã phóng đi mất. Màn hình không ngừng lắc lư, khiến cảnh vật chung
quanh trở nên nhòe mờ. Mãi đến khi chạy đến huyền quan*.
(*) khu vực tính từ cửa chính đến phòng khách.
Cô im bặt dừng bước, màn hình tốt cuộc đình chỉ đong đưa, tia chớp chói
lóa xé rách một mảnh bóng tối chính sảnh, khiến bóng người đứng ở huyền
quan càng thêm hư ảo bất kham, giống như TV khi mất sóng, bông tuyết
chớp động tạo thành hình người.
Hắn tiến đến chỗ Chu Linh Linh, cánh tay rủ xuống lắc lư lắc lư, khiến sài đao đang cầm lúc ẩn lúc hiện.
Chu Linh Linh thét chói tai quay đầu muốn chạy, nhưng dù quay đầu sang
hướng nào, vĩnh viễn xuất hiện bóng người đứng ở cửa sổ, đằng sau là sấm sét ầm ầm, hắn vẫn không ngừng tiến gần về chỗ cậu —
Sài đao
chậm rãi giơ cao, sau đó nhanh chóng hạ xuống, tiếp theo máu tươi hòa
với tiếng hét thất thanh bắn ra rồi dần dần mỏng manh. Chu Linh Linh cứ
thế ngã xuống, hình ảnh cuối cùng chính là tên ác ma cao cao tại thượng
cúi đầu.
Mãi khi đoạn video phát xong, cả hai không ai nói lời
nào. Sau đó di động vì pin không đủ nên tự động tắt nguồn, nó lẻ loi nằm giữa ánh trăng soi, giống như oan hồn vùi đầu khóc nức nở.
“Thì
ra Chu Linh Linh bị…” Tùng Võ mở miệng trước, giọng hắn trở nên nghẹn
ngào, giữa hành lang âm u tĩnh mịch ồ sạp như tiếng trống reo hò, “Bị
anh trai Hoàng An Na chém chết? Thế có phải cả nhà Hoàng An Na cũng…”
A Viên thấp giọng đáp, “Đúng, đều bị Hoàng An Chính giết chết.” Cậu biết
nhiều chuyện hơn Tùng Võ, sau khi xem xong cũng biết đại khái, có lẽ sau khi Hoàng An Chính chết, Hoàng Vinh Cường sợ bị lệ quỷ nháo, cho nên
mới dùng máu vẽ phù văn lên đó để trấn áp… Chẳng ngờ lòi ra một Chu Linh Linh, dễ dàng giải phóng tên ác ma này, dẫn đến thảm kịch hàng loạt về
sau. Đúng là nhân quả báo ứng, Hoàng Vinh Cường bị trừng phạt là đáng
tội, nhưng còn những người không liên quan khác thì sao?
Tùng Võ cảm thấy choáng váng, hắn sợ hãi hỏi, “Phải chăng tên kia vẫn còn ở đây?”
A Viên lắc lắc đầu, lại cảm thấy bản thân khẳng định quá mức, do dự hồi
lâu mới nói, “Tôi không chắc lắm, nhưng cậu cũng thấy rồi đó, có lẽ Lưu
Trăn sẽ kìm chân hắn lại.” Lưu Trăn hung lệ hơn Hoàng An Na nhiều, dù
sao trực giác A Viên mách bảo Hoàng An Chính sẽ không xuất hiện, nhưng
mà —
Tùng Võ đột nhiên chộp lấy cổ tay cậu, hắn nắm thật chặt, A
Viên dường như nghe thấy tiếng xương vang côm cốp, Tùng Võ sáp lại, hơi
thở dán ngay sau vành tai, biểu lộ sợ hãi phóng đại, “Anh có nghe thấy
tiếng bước chân không?”
A Viên không khỏi run rẩy, cậu nghe. Có
tiếng bước chân đáng bước lên cầu thang, người tới có lẽ đang mang giày
da, đế giày đạp trên đất, tiếng giày nặng nề mà thong thả.
Cộp — cộp — cộp —
Không nhanh không chậm, giống như giày vò lòng người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT