* Kinh trập thủy lôi: hiện tưởng xảy ra vào ngày kinh trập, khi các loài động vật ngủ đông bị đánh thức (kinh trập) bởi sấm đầu mùa (thủy lôi).
Ngày Triển Chiêu cưới Hiểu Vân định vào hai sáu tháng hai. Tuy bọn họ muốn
mau chóng cử hành hôn lễ, nhưng dù muốn mau cũng phải chờ thêm cả tháng. Cho dù bọn họ không định đãi tiệc lớn, nhưng chuyện đại sự trong đời,
không thể nóng vội qua loa. Cần thứ gì, trình tự thế nào, đều không thể
thiếu, mà việc chuẩn bị luôn cần có thời gian. Còn nữa, nhà cũ cần phải
tu sửa lại, cũng tốn không ít thời gian.
Lần này, Triển Chiêu
cùng Hiểu Vân đều bận bịu nhiều việc, nhưng bọn họ làm mà vẫn vui tới
bất diệc nhạc hồ. Có điều, bởi vì Triển Chiêu trên người có công vụ, nên chuyện “nhà” của họ, Hiểu Vân phải tốn nhiều công sức hơn. Gần như mỗi
ngày đều phải tới nhà mới trông một hai canh giờ, có lúc là Tiểu Thúy đi cùng, có lúc là Văn Hồng Ngọc đi cùng.
Cát Thu Nương qua mấy
ngày nữa sẽ bị chém đầu, theo lý Văn Hồng Ngọc cũng tới lúc rời khỏi
kinh thành, mục đích nàng tới đây cũng vì ả. Ngày đó nàng đã thương
lượng với Bao đại nhân, việc trừng phạt Cát Thu Nương sẽ do Bao đại nhân theo luật thẩm tra xử án, còn Bạo vũ lê hoa châm hại người kia, sẽ do
Văn Hồng Ngọc mang về Đường môn tự xử lý. Tới nay, Bạo vũ lê hoa châm đã được nàng giao cho Đường Thực tiêu hủy, vốn dĩ bọn họ đã định về Thục,
nhưng hôn sự của Hiểu Vân sắp tới, liền ở lại đợi uống xong rượu mừng
mới đi.
Nói tới đây, có một người cần phải nhắc tới, là đầu sỏ bày ra vụ án của Địch Thanh - Hoắc Thiên Báo.
Qua năm không lâu, ước chừng vào tháng giêng, Khai Phong phủ đột nhiên xuất hiện một nữ tử, khiến người ta kinh ngạc đó là, người đó là muội muội
của Hoắc Thiên Báo, Hoắc Thiên Yến. Từ miệng nàng mới biết, thì ra Hoắc
Thiên Báo mưu đồ làm phản, sau khi mưu kế bại lộ, Tây Hạ quyết không
tha, đào vong vào biên cảnh Đại Tống. Hoắc Thiên Yến vẫn đi theo Hoắc
Thiên Báo, huynh muội hai người không có nhà để về, lang bạt kỳ hồ qua
ngày. Hoắc Thiên Báo ghi hận trong lòng, lẻn vào kinh thành muốn ám sát
Địch Thanh cho hả giận.
Hoắc Thiên Yến là nữ tử bản tính thuần
lương, Tây Hạ tấn công Tống quốc, hai nước giao chiến là quốc sự, nàng
không có quyền lực, chỉ có thể vâng theo Lang chủ, đền đáp quốc gia, bởi vậy mới theo Hoắc Thiên Báo vào Đại Tống, giúp đỡ Hoắc Thiên Báo thực
hiện mưu kế. Nhưng sau khi ý đồ hành thích vua của Hoắc Thiên Báo bại
lộ, nàng không muốn thấy ca ca tạo sát nghiệt, vì thế tới Khai Phong phủ chủ động đầu thú, báo cho Bao đại nhân biết, Hoắc Thiên Báo sắp ám sát
Địch Thanh.
Bao đại nhân sau khi nhận được tin, liền lệnh cho
Triển Chiêu bí mật canh giữ gần tướng quân phủ, Địch Thanh ra ngoài cũng âm thầm đi theo. Hai ngày sau, Hoắc Thiên Báo quả thật xuất hiện. Triển Chiêu liên thủ cùng Địch Thanh, rất nhanh chế phục hắn, đưa hắn về Khai Phong phủ. Hoắc Thiên Báo bị bỏ tù, Hoắc Thiên Yến trong lòng áy náy,
tự xin vào tù, muốn cùng huynh trưởng đồng sinh đồng tử. Bao đại nhân
tuy rằng đáp ứng yêu cầu của nàng, đưa nàng vào nhà lao, nhưng vì trong
vụ án Địch Thanh, nàng vẫn chưa đả thương người, lại chủ động đầu thú,
cung cấp manh mối quan trọng. Bao đại nhân không định trị tội nàng, chỉ
để nàng ở lại trong lao. Thứ nhất, muốn khiển trách nhẹ, thứ hai, muốn
giảm bớt cảm giác day dứt vì phản bội huynh trưởng của nàng.
Các
nghi phạm liên can đều đã bắt được, án Địch Thanh mới thật sự kết thúc.
Hoắc Thiên Báo, Cát Thu Nương cùng Sa Thiên Lý giết người ác ý, mưu đồ
gây rối, theo tội mà phạt, bị phán tử tội, quyết định ba ngày sau xử
trảm. Còn Hoắc Thiên Yến, sau khi ba người bị trảm quyết sẽ được thả.
Bao đại nhân cũng đã sắp xếp cho nàng, đến lúc đó sẽ có người tới đón
nàng đi. Có điều, không biết khi đó, nàng có muốn đi hay không.
Nàng từng là quận chúa Tây Hạ, mà Địch Thanh là tướng quân Tống triều, thân
phận của nàng rất khó xử. Huống chi, nàng phản bội huynh trưởng, tội
nghiệt nặng nề, cũng là vì hắn. Đến lúc đó, huynh trưởng qua đời, mà
nàng còn lại một mình, nàng làm sao có thể đối mặt với hắn? Cho dù hai
người lưỡng tình tương duyệt, nhưng ân oán tình cừu trong đó, yêu hận
đan xen, bọn họ sao có thể ở chung? Kế hoạch của Bao đại nhân và Địch
Thanh không sai, nhưng kết quả chưa chắc đã như người mong muốn.
Bi xuân thương thu, cũng chỉ là nhất thời, huống chi không phải chuyện của mình. Sau khi cảm khái, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, huống chi,
Khai Phong phủ sắp có chuyện vui.
Mấy ngày nay, chỉ cần rãnh rỗi, Văn Hồng Ngọc đều đi cùng Hiểu Vân, giúp nàng suy tính chuẩn bị đồ
cưới, bận bịu như chính mình kết hôn vậy. Còn Hiểu Vân thật sự đã nghiện trang trí “phòng cưới”, mặc dù nhiều thứ không có, không thể tạo ra một căn phòng theo ý muốn của nàng, điều kiện ở đây có hạn.
Ví dụ,
nàng muốn một cái toilet có thể tự xả nước, nhưng muốn chuẩn bị một hố
chứa chất thải, công trình lại quá lớn, tốn nhiều thời gian. Hơn nữa,
thoát nước là vấn đề rất lớn, nếu nàng thật sự làm, chỉ sợ sẽ gây ô
nhiễm nguồn nước địa phương, đành phải thôi. Có điều, nàng vẫn muốn làm
một phòng tắm đơn giản tiện lợi. Chỉ là đặt một cái thùng tắm bằng gỗ ở
góc tường, phía dưới để trống một khoảng, miệng hỏ hướng ra ngoài phòng, như vậy là có thể trực tiếp nhóm lửa bên ngoài, đun nóng nước trong
thùng là có thể dùng. Như vậy sẽ tránh được số lần bưng nước ra vào. Sau khi bàn bạc với thợ mộc, họ nói có thể làm, vì thế bắt đầu thi công.
Đương nhiên, việc này Hiểu Vân phải trực tiếp giám sát, nếu không kết
quả có thể sẽ lệch lạc.
Mỗi ngày lui tới trông coi, thậm chí ngẫu nhiên còn động thủ giúp đỡ, ngày qua ngày thật sự là mệt người. Nhưng
Hiểu Vân tuy mệt mà vui vẻ. Nhìn ngôi nhà kia biến hóa từng chút một,
nàng rất thỏa mãn, cảm giác có thành tựu cũng dần lớn lên. Vì thế, mỗi
ngày chạy qua chạy lại giữa Khai Phong phủ với phố Chu Tước, nàng không
cảm thấy mệt mỏi.
Một ngày kia, Hiểu Vân tới tiệm vải mua vải
trang trí trong nhà, chọn một hai canh giờ mới xong, những thứ chọn được nàng đều rất thích. Lụa mỏng sắc vàng, còn có vải mềm điểm khói xanh.
Màu sắc không ấm không lạnh, dùng làm màn hoặc mành che, cho dù mùa đông hay mùa hè cũng rất thích hợp. Sạch sẽ thuần sắc, không có trang trí
hay hoa văn gì, thanh nhã tự nhiên, cũng là phong cách của Triển Chiêu.
Tưởng tượng thấy trong phòng treo màn trướng màu này, Hiểu Vân cảm thấy rất
hài lòng, đối với hai cuộn vải càng nhìn càng yêu thích không muốn buông tay, ôm suốt con đường từ hàng vải về Khai Phong phủ, Văn Hồng Ngọc nói ôm giúp nàng, nàng cũng không chịu, khiến Văn Hồng Ngọc xem thường nói
"Nhìn cô hay chưa kìa!"
Hiểu Vân chỉ khẽ hừ một tiếng, tiếp tục sung sướng. Hai người nói nói cười cười, chậm rãi trở về.
Nhưng mà, thời tiết không tốt. Lão thiên gia trở mặt thất thường, một chút
cũng không thể thương lượng. Thời tiết một khắc trước còn đẹp, chốc lát
sau bắt đầu trở nên âm u. Gió tây nam mãnh liệt thổi tới, mang theo mây
đen, nhanh chóng ép tới phương bắc, một tầng lại một tầng, bầu trời
nhanh chóng bị một tầng mây rất dày bao phủ. Mây đen áp đỉnh, thỉnh
thoảng lại có chớp nhoáng lên, như thần kiếm phá vỡ tầng mây, rất nhanh
lại bị mây đen che mất. Sấm động vang trời, từ xa tới gần, từng đợt nổ
vang. Cơn mưa lớn sắp tới.
Hiểu Vân và Văn Hồng Ngọc thấy sắc
trời không ổn, vội vàng chạy về, cuối cùng trước khi cơn mưa ập xuống,
kịp về tới Khai Phong phủ. Các nàng chân trước vừa bước lên bậc thềm cửa lớn phủ nha, từng hạt mưa lớn bắt đầu dội xuống, rơi trên mái ngói kêu
lộp bộp.
Nhìn bên ngoài mưa lớn, Văn Hồng Ngọc nói: “May quá, may mà chúng ta chạy nhanh, bằng không ướt sũng rồi."
Hiểu Vân nhìn Văn Hồng Ngọc, vừa thở hồng hộc vừa gật đầu. Vừa rồi sợ gặp
mưa, chạy quá nhanh, động tới vết thương. Hơn nữa, chạy nhanh như vậy,
hơi thở cũng không thông thuận, giống như có cái gì đó tắc trong cổ
họng, rất khó chịu."Hồng Ngọc..." Hiểu Vân há miệng muốn nói cho Văn
Hồng Ngọc biết mình rất khó chịu, nhưng không phát ra tiếng. Chỉ thấy
Văn Hồng Ngọc vẻ mặt lo lắng nhìn mình, nói gì đó, nhưng không nghe thấy gì. Nàng định bước tới gần nghe cho rõ, nhưng thân thể không nghe sai
khiến, chỉ cảm thấy chân nhẹ bẫng, đầu lại nặng nề, tầm mắt trở nên mơ
hồ. Sau đó, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.
Hiểu Vân đột
nhiên ngất xỉu khiến Văn Hồng Ngọc sợ hãi, may mắn chỉ chốc lát sau đã
tỉnh. Nhưng Công Tôn Sách sau khi biết việc này, liền tức giận mắng cho
Hiểu Vân một trận.
"Biết rõ thân thể mình còn chưa bình phục hẳn, còn mỗi ngày không biết tiết chế chạy ra ngoài. Nay thì hay rồi, mệt
tới té xỉu, nếu lỡ có chuyện gì thì biết phải làm sao? Mấy ngày tới con
chớ có ra ngoài, chuyện bên ngoài ta sẽ dặn người khác đi làm, con an
tâm tĩnh dưỡng trong phòng, chờ ngày làm tân nương là được!"
"Cha... Con biết sau rồi, con sẽ chú ý, cam đoan không xảy ra chuyện đó nữa.”
Hiểu Vân thấy Công Tôn Sách nổi giận, liền cười cười giải thích. Cửa lớn không ra, cửa nhỏ không vào, ngày tháng biết bao nhàm chán, nàng không
thích. Công Tôn Sách thương con gái, cũng mềm lòng, nàng vừa làm nũng
một chút, nếu không có chuyện gì quan trọng, ông đều theo ý nàng.
Có điều, lúc này Hiểu Vân tính nhầm rồi. Công Tôn Sách lập tức nghiêm mặt, một chút cũng không chịu thỏa hiệp. Hiểu Vân biết Công Tôn Sách đã giận thật sự, vì thế không nói thêm nữa, đồng ý ngoan ngoãn ở trong phòng.
Dù sao mọi thứ cũng đã ổn thỏa, hơn nữa thật sự nàng cũng mệt mỏi, tranh thủ mấy ngày tới nghỉ ngơi vậy. Công Tôn Sách thấy Hiểu Vân nghe lời,
lúc này mới yên tâm rời khỏi.
Hiểu Vân nằm ở trên giường, suy
nghĩ lung tung mấy việc, Tiểu Thúy đẩy cửa bước vào, trên tay còn bưng
mấy thứ. Hiểu Vân nhìn thấy liền nhíu mày: “Thúy nhi, em nhầm à, thuốc
buổi sáng đã uống rồi."
"Tiểu thư, đây không phải thuốc, là nhân
sâm, mấy ngày trước Bạch đại nhân mang đến, nói là nhân sâm này mới lấy
được hồi đầu năm, để tiểu thư dùng bổ thân thể rất tốt. Nấu cả một buổi
chiều, giờ mới xong.” Tiểu Thúy cười cười đi tới, cũng không cho Hiểu
Vân ngồi dậy, trực tiếp bưng tới đầu giường.
Hiểu Vân nhìn vào
cái bát phủ men sứ màu xanh, có ánh vàng kim, hơi nóng lượn lờ, tỏa ra
mùi hương nồng đậm. Nhân sâm vào thời này không giống ở hiện đại có thể
mua dễ như mua khoai lang. Ở thời này, nhân sâm đều mọc hoang, không hề
có người chăm sóc, thật sự rất quý giá.
Nhìn cây nhân sâm no đủ
mượt mà bên trong chén canh mà đánh giá, dù thế nào cũng phải hơn hai
mươi lượng bạc. Bạch Ngọc Đường đối với nàng thật tốt, lúc nàng bị
thương, thứ nào tốt cũng vội tìm tới cho nàng. Thiên Sơn tuyết liên,
nhung hươu vvv, phàm là những thứ hắn biết, hắn đều mua về cho nàng,
cũng không cho nàng nói cảm ơn. Mấy ngày trước bởi vì Bạch lão gia có
chuyện, hắn vội vã xin Hoàng thượng cho nghỉ trở về Kim Hoa, có thể thấy tình hình rất khẩn cấp. Nhưng mà, cho dù thế, hắn cũng không quên giao
phó người khác đưa nhân sâm cho nàng. Bạch Ngọc Đường đối tới nàng tốt
như vậy, nhưng nàng không biết làm thế nào để cảm tạ, chỉ có thể húp
sạch chén canh kia, cũng coi như không cô phụ tâm ý của hắn.
Lúc
Triển Chiêu trở lại Khai Phong phủ đã là chiều muộn. Nghe nói Hiểu Vân
té xỉu, ngay cả cơm cũng không ăn, chạy thẳng tới phòng Hiểu Vân. Lúc
này Hiểu Vân đang mơ mơ màng màng ngủ. Tới đây lâu ngày, nàng đã sớm
dưỡng được thói quen ngủ sớm dậy sớm. Lúc này khác với hiện đại, buổi
chiều không có chuyện gì làm, sau khi trời tối mọi người đều đi ngủ,
phải biết dù là một ngọn đèn cũng là tiền.
Triển Chiêu gõ cửa,
không có người trả lời, thấy cửa phòng khép hờ, liền nhẹ tay đẩy cửa đi
vào. Vào trong phòng thấy Hiểu Vân tựa vào đầu giường, mắt nửa nhắm,
thật ra còn chưa ngủ, nhưng hắn vào phòng nàng lại không hề nhận ra. Mãi tới khi Triển Chiêu đi tới trước giường, đưa tay đắp lại chăn cho nàng, nàng mới chậm rãi mở mắt, mơ hồ gọi một tiếng "Triển đại ca."
Triển Chiêu cười khẽ, trong mắt lộ vẻ sủng nịch. Mấy ngày qua nàng thật sự
vất vả. Triển Chiêu nhẹ nàng đỡ nàng dậy, muốn nàng nằm xuống ngủ với tư thế thoải mái hơn. Hiểu Vân ngược lại tỉnh táo hơn nhiều, ngồi lên kéo
hắn nói chuyện cùng nàng. Lần này Triển Chiêu ở lại trong cung mấy ngày, nàng đều không gặp được hắn.
"Triển đại ca, sao hôm nay huynh lại trở về?"
"Sao, ta về không tốt à?” Triển Chiêu từ trong mắt nàng nhìn thấy niềm vui sướng, lại nhịn không được muốn chọc nàng.
Hiểu Vân bĩu môi, cười mà không đáp.
Triển Chiêu đứng dậy, thắp một ngọn nến bên giường, ánh nến chiếu trên khuôn
mặt tinh tế của Hiểu Vân. Sắc mặt có chút tái nhợt, thần sắc khó nén
được vẻ mệt mỏi, khiến Triển Chiêu đau lòng không thôi, không khỏi lại
dặn dò nàng mấy câu, mấy ngày tới đừng tiếp tục vất vả nữa. Hiểu Vân tất nhiên rất nghe lời mà gật đầu. Hiểu Vân muốn nói thêm mấy chuyện với
Triển Chiêu, nhưng Triển Chiêu sợ nàng mệt, kiên trì bắt nàng nghỉ ngơi
sớm, nàng cũng đành phải nằm xuống. Cuối cùng, Triển Chiêu mới nhớ ra,
mình sắp phải ra khỏi thành một chuyến, hai ngày sau mới trở về, vì vậy
báo với Hiểu Vân một câu rồi mới rời đi.
Bên ngoài vẫn mưa sa gió lộng, sấm vang chớp giật. Tuy rằng hôm nay chính là kinh trập, có điều
thời tiết như vậy cũng không phải bình thường.
Trong “chú giải
bảy mươi hai tiết và vụ” viết: “Tháng hai, vạn vật thức tỉnh, bị kinh
động bởi sấm, gọi là Kinh trập. Là côn trùng vì bị kinh động mà tỉnh
giấc.” Đại thi nhân Đào Uyên Minh thời Tấn có thơ "Xuân ngắn gặp phải
lúc trời mưa, sấm đầu mùa vang vọngphương đông, côn trùng ngủ đông đều
kinh động, cỏ cây cũng chậm rãi đâm chồi." Chính là nói về tiết kinh
trập này.
Nhưng trên thực tế, côn trùng không nghe được tiếng
sấm, lúc xuân về, thời tiết chuyển ấm mới là nguyên nhân chúng chấm dứt
ngủ đông, là nguyên nhân “bị kinh động mà tỉnh giấc”. Thời gian sấm mùa
xuân xuất hiện ở các nơi trên đất Trung Quốc không giống nhau, phía nam
rất sớm, phương bắc muộn hơn rất nhiều. Cách nói “kinh trập thủy lôi” kỳ thực chỉ phù hợp với khí hậu khu vực Giang Nam. Đầu tháng hai, Khai
Phong phủ có sét đánh là hiếm thấy.
Hiểu Vân nghĩ một hồi, mơ mơ màng màng không biết ngủ mất khi nào. Mà cảm giác ngủ một giấc này thật sự rất lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT