"Ấy, Công Tôn tiên sinh, sao ngài lại đến đây, ngài đây là…” Muốn đi nơi nào? Lý Quý đang cho ngựa ăn, thấy Công Tôn Sách vội vội vàng vàng đi về phía này liền lên tiếng tiếp đón, nhưng bị vẻ mặt nghiêm trọng của Công Tôn Sách dọa, đang muốn hỏi ông định đi đâu lại nuốt trở về.

Công Tôn Sách dừng lại trước mặt Lý Quý hỏi: “A Quý, ngươi có nhìn thấy Triển hộ vệ không?"

"Triển đại nhân?" Lí Quý nơm nớp lo sợ nhìn Công Tôn Sách, có chút khiếp đảm. Ngày thường, Công Tôn tiên sinh luôn mặt mũi hiền lành, hòa hòa khí khí, khuôn mặt tươi cười. Hôm nay xảy ra chuyện lớn gì mà biểu hiện lại đáng sợ như vậy. Nhất là khi nhắc tới mấy chữ “Triển hộ vệ”, có cảm giác như ông ấy đang nghiến răng nghiến lợi. Công Tôn Tiên Sinh cùng Triển đại nhân là cánh tay trái bờ vai phải của Bao đại nhân, một văn một võ ở bên cạnh giúp đại nhân không ít việc, hai người trước giờ ở chung cũng vô cùng hòa thuận, hôm nay Công Tôn Tiên Sinh nhắc tới Triển đại nhân sao lại như có chút tức giận vậy?

"Tiểu nhân vừa rồi thấy Triển đại nhân đi về hướng giáo trường, đúng rồi, còn cả Bạch đại nhân đi cùng nữa.” Lý Quý trong lòng nghi vấn, lại cảm thấy tò mò, nhưng Công Tôn Sách như vậy, hắn cũng không dám hỏi nhiều, đành phải thành thật trả lời, cuối cùng, còn nói ra cả Bạch Ngọc Đường.

"Đa tạ." Công Tôn Sách gật đầu, không nói gì thêm, xoay người đi về hướng giáo trường.

Lý Quý nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của Công Tôn Sách, có chút suy nghĩ rồi gật đầu: “Ừ, xem ra Công Tôn Tiên Sinh hôm nay đang tức giận, hơn nữa có liên quan đến Triển đại nhân!" Dứt lời, xoay người ôm chút cỏ khô, tiếp tục cho ngựa ăn.

Công Tôn Sách sải bước đi rất nhanh, vẻ mặt cứng đờ như đao khắc, trong đầu lại giống như phiên giang đảo hải, trong cơn giận dữ. Chuyện này cũng không thể nói ông quá bảo thủ, hoặc không hiểu chuyện. Là phụ thân của Hiểu Vân, nữ nhi còn chưa xuất giá đã bị người… bị người kia làm như vậy, ông sao có thể chịu được, sao có thể không tức giận. Huống chi đối phương lại là người ông vô cùng thưởng thức, vô cùng tín nhiệm? Tuy nói ông đã đồng ý hôn sự của bọn họ, hai người không lâu nữa sẽ thành hôn. Nhưng bọn họ dù sao cũng chưa bái đường hành lễ, Triển Chiêu đối xử với nàng như vậy, ngươi nói người làm phụ thân như ông, sao có thể bình tĩnh được, sao có thể không tức giận chứ?

Triển Chiêu à Triển Chiêu, tuy rằng ta đã đồng ý hôn sự của hai người các ngươi. Nhưng ngươi phải dùng tam môi lục sính, kiệu tám người khiêng đưa nàng đi một vòng qua phủ Khai Phong, sau đó vào cửa bái đường đã, nữ nhi này vẫn còn là nữ nhi của ta đấy, không phải thê tử của Triển Chiêu ngươi, cùng lắm cũng chỉ là hôn thê, ngươi lại không chút để ý, tùy tùy tiện tiện làm ra việc như vậy. Chuyện này thật sự không thỏa đáng. Huống chi, trên người Hiểu Vân còn mang thương tích đấy! Không chỉ có vậy, còn để lại ấn ký rõ ràng như vậy, sao, còn sợ người ta không biết à? Danh dự của nữ nhi vô cùng quan trọng, cứ như vậy bị ngươi phá hỏng rồi! Ngươi đây là coi trọng Hiểu Vân, quý trọng Hiểu Vân sao? Uống phí ta tin tưởng ngươi, yên tâm giao Hiểu Vân cho ngươi, ngươi, ngươi thật sự làm cho ta thật vọng, khiến cho ta tức giận!

Giờ phút này Công Tôn Sách thật sự là tức tới váng đầu. Hiển nhiên lúc này ông đã hoàn toàn quên lúc đầu mình bày kế để Hiểu Vân đi theo Triển Chiêu tới huyện Hoa Đình. Cô nam quả nữ hai người, từ kinh thành đi tới huyện Hoa Đình, một đường đi tới bốn năm ngày, chẳng lẽ là hành vi hợp lễ? Sau khi trải qua chuyện đó, nếu Triển Chiêu không trúng ý Hiểu Vân, vậy còn ai muốn nàng nữa? May mà hai người bọn họ vừa lý nhau, bằng không thật không xong rồi. Nếu nói tới danh dự của Hiểu Vân, đem nó ra mạo hiểm trước, chí là người làm phụ thân như ông đấy. Nay ông tức giận với Triển Chiêu, chẳng phải chính là “chỉ cho châu quan phóng hóa, không cho dân chúng đốt đèn” à?

Triển Chiêu vừa từ giáo trường đi ra chưa được mấy bước, thấy Công Tôn Sách vội vã đi về hướng này. Nhưng thấy vẻ mặt tiêu điều của ông, bước đi lại gấp gáp xông thẳng tới, một chút cũng không giống bộ dáng không nhanh không chậm thường ngày, đã biết lúc này ông đang tức giận vô cùng. Xem ra, ông ấy tới đây để khởi binh vấn tội.

"Nhạc phụ đại nhân!" Triển Chiêu bước mấy bước tới trước mặt Công Tôn Sách, cung kính chắp tay thi lễ.

Công Tôn Sách ban đầu vô cùng phiền não, chỉ lo đi đường, không chú ý phía trước có người. Triển Chiêu đột nhiên xuất hiện khiến ông giật mình. Một lát sau mới tỉnh táo lại, cao thấp đánh giá Triển Chiêu một hồi, thấy trên tay hắn có vết thương còn đang đổ máu. Như bình thường ông sẽ kéo hắn đi băng bó vết thương, nhưng lần này ông chỉ nhìn lướt qua cánh tay hắn, hoàn toàn xem nhẹ vết thương, lạnh lùng nói một câu.

"Ngươi đi theo ta.” Nói xong liền xoay người trở về.

"Vâng, nhạc phụ đại nhân!" Cho dù giọng điệu của Công Tôn Sách rất không tốt, nhưng Triển Chiêu hoàn toàn không để ý, vẫn đáp lễ trả lời, rồi im lặng đi theo sau.

Công Tôn Sách đi ở phía trước, khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Triển Chiêu một cái. Hừ! Xú tiểu tử, đừng tưởng rằng kêu thêm mấy tiếng nhạc phụ đại nhân, ta sẽ tha thứ cho ngươi. Hôn lễ vẫn phải làm, nhưng món nợ này nhất định cũng phải trả.

Hai người đi dọc đường đều không nói gì, chỉ lẳng lặng đi tới, đến một chỗ yên tĩnh liền dừng lại. Công Tôn Sách xoay người, đang định nói chuyện, Triển Chiêu đã vén vạt áo, quỳ xuống trước mặt ông.

"Nhạc phụ đại nhân, Triển Chiêu làm sai, xin nhạc phụ đại nhân trách phạt."

Công Tôn Sách nhìn Triển Chiêu quỳ thẳng tắp quỳ trước mặt mình, vẻ mặt thản nhiên nhìn mình, lời trách cứ liền nghẹn trong cổ họng, không thể nói ra.

Có đôi khi kỳ quái như vậy, nếu Triển Chiêu có chút thái độ ngang ngược, ông tất nhiên sẽ mắng hắn một trận. Nhưng Triển Chiêu vừa lên tiếng đã thừa nhận sai lầm, còn quỳ xuống mặc ông trách phạt, ông ngược lại không đành lòng.

Công Tôn Sách run rẩy một hồi lâu, mới thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:

"Thôi thôi, việc đã đến nước này, ván đã đóng thuyền, có trách phạt ngươi cũng không làm gì được nữa. Huống chi, nha đầu Hiểu Vân kia trong lòng cũng hướng về ngươi. Ta thấy vẫn nên chọn ngày, cho các ngươi sớm thành hôn mới tốt. Nếu lỡ như… lỡ như châu thai ám kết, đối với ngươi và nó đều không tốt."

Triển Chiêu nhíu mi, trong mắt hiện lên một tia thống khổ mà phức tạp, nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất: “Triển Chiêu cũng đang có ý này, hết thảy xin nhạc phụ đại nhân an bài."

Công Tôn Sách gật đầu, vừa vuốt râu vừa nhìn hắn nói: “Triển hộ vệ, ngươi còn chưa làm cha, có lẽ ngươi không biết cảm nhận của một người cha. Ngươi cũng biết, con gái với cha mẹ, chính là cục thịt ở đầu quả tim, là trân châu trên tay chỉ sợ nâng niu không kịp. Hiểu Vân là con gái duy nhất của ta, mười mấy năm qua sống nương tựa lẫn nhau, ta yêu thương nó, càng không cho phép bất cứ ai tổn thương đến nó, ngươi hiểu không?"

Triển Chiêu ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn Công Tôn Sách, gằn từng tiếng kiên định trả lời. "Triển Chiêu hiểu được, nhạc phụ đại nhân xin yên tâm. Triển Chiêu thề với trời, ta sẽ coi nàng là trân bảo, sẽ dùng cả đời yêu thương bảo vệ nàng, không để nàng chịu bất cứ thương tổn gì, làm cho nàng hạnh phúc."

"Triển đại ca..." Hiểu Vân che miệng, ngăn lại tiếng nức nở trong miệng. Nước mắt tràn mi, thật không ngờ, hắn trong tình huống này, còn có thể, có thể hứa hẹn như vậy. Hiểu Vân, ngươi thật quá hạnh phúc, gặp được nam tử như vậy, thật quá hạnh phúc!"Hiểu Vân?" Triển Chiêu xoay người, nhìn thấy một chéo áo nơi góc tường, vô cùng quen thuộc, là bộ quần áo Hiểu Vân thường mặc. Quả nhiên là nàng. Triển Chiêu đứng dậy, thoải mái nở nụ cười, chậm rãi đi qua.

Hiểu Vân từ góc tường đi ra, đón nhận chính là Triển Chiêu với ánh mắt ôn nhu và nụ cười trong suốt. Ánh mắt trong trẻo mà thâm quý kia, nụ cười ấm áp như gió xuân kia, đong đầy trong mắt nàng. Nàng chạy tới, ôm lấy cổ hắn. "Triển đại ca..."

Triển Chiêu không ngờ Hiểu Vân lại có hành động này, nhất thời tay chân luống cuống. Nhìn Công Tôn Sách đứng một bên, tay không biết đặt vào đâu. Trong lòng cười khổ, tiểu cô nương này, không để ý nơi này có người ngoài, cha nàng đang nhìn đấy. Triển Chiêu nắm lấy bả vai nàng, muốn kéo nàng ra, không nghĩ Hiểu Vân ôm rất chặt, kéo thế nào cũng không ra, mà Triển Chiêu lại không dám dùng sức, sợ động tới vết thương của nàng, đành phải mặc kệ nàng ôm, xấu hổ nhìn Công Tôn Sách, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Công Tôn Sách cười khổ lắc đầu, khoát tay áo xoay người rời đi.

Người ta nói nữ nhi hướng ngoại, vô cùng đúng. Xem nữ nhi của ông đi, sinh dưỡng nàng mười sáu năm, nay có lang quân như ý, trong mắt không còn cha già là ông nữa. Như ở chỗ không người ôm lấy nam nhân khác, hoàn toàn xem nhẹ ông, mệt cho ông vừa rồi còn vì chuyện của nàng, muốn tìm Triển Chiêu tính sổ, ông thật sự là quá thương tâm! Xem tình hình này, việc đêm qua e là trách nhiệm hai bên đều có. Ôi… Lão già như ta cứ tự động tránh đi thôi, miễn chọc cho các ngươi xấu hổ.

Hiểu Vân ôm lấy Triển Chiêu, chỉ lo khóc lóc buồn bực, cũng không biết Công Tôn Sách đã đi rồi. Triển Chiêu cũng không nói gì, chỉ ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lưng nàng, để mặc nàng khóc. Mãi đến khi nàng khóc tới mệt, khóc tới quần áo của hắn đều ẩm ướt, mới dần yên tĩnh lại.

Triển Chiêu kéo nàng ra, nhìn nàng khóc tới mắt mũi đều đỏ rực, vừa thấy buồn cười, vừa thấy đau lòng. Đưa tay lau nước mắt còn lại trên khóe mắt nàng, vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhẹ giọng nói: “Được rồi, mọi thứ đều qua rồi, không sao, đừng khóc."

Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, có chút khổ không thể nói. Lần này thật sự là hiểu lầm nghiêm trọng, nói với người khác, người ta e là cũng không tin: “Triển đại ca, kỳ thật đêm qua ta..."

Triển Chiêu đưa ngón tay đặt lên miệng nàng, lắc đầu ngăn cản nàng nói tiếp: “Chuyện tối hôm qua đều đã qua, chúng ta hãy quên nó đi."

Hiểu Vân nhìn ánh mắt của Triển Chiêu, khổ sở bên trong khiến nàng chua xót muốn chết, trong lòng mắng Triệu Trinh trăm ngàn lần. Sau đó, cầm tay Triển Chiêu vội vàng nói: "Triển đại ca, huynh hãy nghe ta nói, sự tình không phải như huynh nghĩ, ta thật sự không bị… Không tin huynh xem này!"

Nói xong, Hiểu Vân mở cổ áo của mình ra, lộ toàn bộ cần cổ cho Triển Chiêu thấy. Triển Chiêu vừa nhìn đã ngẩn người. Cần cổ trơn bóng, ngoại trừ một điểm phiếm hồng, không có gì khác.

"Đây, đây là chuyện gì?” Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Hiểu Vân, vẻ mặt không dám tin. Lúc trước rõ ràng nhìn thấy ở ngay trên gáy dưới lỗ tai, Bạch Ngọc Đường có nhìn thấy, Công Tôn Tiên Sinh cũng nhìn thấy, vì sao hiện giờ chẳng có gì?

Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, thở dài một hơi, cười vô cùng bất đắc dĩ. Trò lừa gạt của Triệu Trinh, thật sự là rước lấy không ít hiểu lầm và phiền toái. Có điều, hắn cũng là một người không tệ, tuy rằng không cam lòng muốn trả thù, nhưng chung quy vẫn rất quân tử. Đến cả “dấu hôn” bọn họ vẫn nghĩ do hắn ác ý tạo ra, cũng là dùng thuốc màu vẽ lên, bị nàng chà xát mấy cái bắt đầu phai màu, sau đó dùng nước rửa một chút là biến mất. Lúc nàng đi tìm Triển Chiêu, vô tình thấy phẩm đỏ trên tay mình mới phát hiện ra.

"Triển đại ca, huynh từ từ nghe ta kể đã...."

Nghe xong Hiểu Vân kể lại, Triển Chiêu vừa mừng vừa sợ, vừa thấy buồn cười, vừa thấy bất đắc dĩ. Thì ra, để Hiểu Vân ở lại Chỉ Lan Các, cũng vì muốn hắn hiểu lầm. Hoàng thượng này lại có hành động kiểu đó, thật sự không biết phải nói thế nào.

"Hoàng đế thật sự là hơi quá đáng, nháo ra chuyện này, còn hại huynh bị cha ta cùng Ngũ ca hiểu lầm, để ta đi giải thích cho bọn họ, không thể để huynh chịu nỗi oan này.” Hiểu Vân cảm thấy có lỗi với Triển Chiêu, nhất là khi nhìn thấy vết thương trên tay hắn, càng cảm thấy áy nay, quay người định tìm người làm sáng tỏ hiểu lầm, không ngờ lại bị Triển Chiêu giữ chặt.

"Hiểu Vân, không cần đi."

"Vì sao? Huynh không làm sao, huynh xem thái độ của Ngũ ca với huynh đi, hắn còn chém huynh một đao như vậy, không thể để hắn tiếp tục hiểu lầm huynh.” Hiểu Vân tức giận bất bình than thở.

Triển Chiêu thấy nàng bảo vệ mình như vậy, trong lòng vui vẻ nở nụ cười, đưa tay véo mũi nàng, cười nói: “Hiểu Vân, ta không cần. Hơn nữa, việc này liên quan đến Hoàng Thượng, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Huống chi Hoàng Thượng đã chấp nhận hôn sự của chúng ta, không phải sao? Một khi đã vậy, đến đây chấm dứt đi, được không?"

Hiểu Vân nghĩ một chút, tuy cảm thấy lời của Triển Chiêu có lý, nhưng vẫn cảm thấy có chút không cam lòng. “Vậy, huynh sẽ phải chịu “nỗi oan” này đó, đối với huynh không công bằng."

Hiểu Vân miệng nói, vẻ mặt không phục khiến Triển Chiêu buồn cười, không nhịn được muốn trêu chọc nàng. “Nỗi oan này, để ta gánh đi! Đâm lao phải theo lao, cũng có thể xem là một chuyện tốt. Hơn nữa, việc này sớm hay muộn cũng sẽ đến, nhanh thôi."

Hiểu Vân ngẩn người, suy nghĩ một chút, lúc này mới hiểu Triển Chiêu muốn nói gì. Tuy rằng mạnh miệng cười nhạo Triển Chiêu nói rồi đỏ mặt, bản thân mình không phải cũng mặt mũi nóng bừng sao?

Triển Chiêu thấy bộ dáng xinh đẹp của nàng, trong lòng lại một trận nhộn nhạo, nhịn không được cúi đầu, tới gần hưởng thụ hương thơm.

Hoa mai kiều diễm, chính lúc này ra sức khoe nhụy hoa, tản ra hương thơm. Ở một góc quang đãng bình thường ít người qua lại, giờ phút này, xuân ý miên man.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play