Lúc Tiểu Liên tìm được Triển Chiêu, Triển Chiêu đang tuần tra tới khu
vực Tinh Chẩn Lâu. Thấy một cung nữ hoang mang rối loạn, vẻ mặt lo lắng
chạy về phía mình, không khỏi nghi hoặc. Sau khi dặn thị vệ đi cùng tiếp tục tuần tra, liền đi về phía Tiểu Liên.
"Xảy ra chuyện gì mà kinh hoảng như vậy."
Tiểu Liên chạy nguyên một mạch không ít đường, lúc tìm được Triển Chiêu đã
thở không ra hơi: “Nô tỳ Tiểu Liên, bái kiến, Triển, Triển đại nhân,
thuốc, thuốc của Công Tôn cô nương, có, có mang theo không?"
Cho
dù Triển Chiêu nghe được hết câu của Tiểu Liên, cũng không hiểu được.
Thuốc của Hiểu Vân? Thuốc gì? Hơn nữa, Hiểu Vân không phải đêm qua đã
trở về Khai Phong phủ sao? Chẳng lẽ nàng không trở về? Triển Chiêu giật
mình, có chút bất an.
"Tiểu Liên, ngươi nói cái gì?"
Tiểu
Liên vỗ ngực, vất vả lắm mới thở được thông suốt: “Công Tôn cô nương tái phát cơn đau, bảo nô tì tới chỗ Triển đại nhân lấy thuốc."
Triển Chiêu cả kinh, chân mày đều nhướng lên, Hiểu Vân thật sự còn ở trong
cung! Tái phát cơn đau? Là vết thương sao? Lấy thuốc ở chỗ hắn? Hắn có
thuốc gì cho nàng? Chẳng lẽ...
"Nàng đang ở đâu?"
"Chỉ Lan Các."
Tiểu Liên vừa dứt lời, Triển Chiêu không nói thêm một câu, thi triển khinh công bay về hướng tiểu viện Tiểu Liên vừa nói.
Chỉ Lan Các, Chỉ Lan Các! Đó là nơi phi tần ở hậu cung sinh sống, Trương
quý phi khi còn là Trương mỹ nhân đã sống ở đó. Vì sao, vì sao Hiểu Vân
lại ở đó? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Trần công công rõ ràng nói, Thái
Hậu triệu kiến nàng, sau đó sẽ đưa nàng về Khai Phong phủ, vì sao nàng
vẫn còn ở trong cung, lại còn ở Chỉ Lan Các?
Từng chút từng chút
nghi vấn không ngừng hiện lên trong đầu Triển Chiêu. Có một đáp án, vô
cùng sinh động mà hắn không dám nghĩ tới. Không đâu, Hoàng Thượng sẽ
không làm như vậy, không đâu!
Triển Chiêu nắm chặt hai đấm, xuất
ra mười thành công lực, thi triển khinh công chạy như điên. Chỉ kịp nhìn thấy trên tường cao ngói dày của hoàng cung, một cái bóng màu đỏ bay
qua các nóc nhà, còn chưa kịp nhìn rõ đã đi mất.
Cách mục tiêu
ngày càng gần, Triển Chiêu lại cảm thấy bối rối. Xa xa, hắn nhìn thấy
bảng hiệu bên dưới mái hiên viết mấy chữ “Chỉ Lan Các”. Nữ tử đứng dưới
mái hiên đang kiễng chân ngóng nhìn kia, chính là Hiểu Vân. Vẻ mặt nàng
vô cùng lo lắng, sau khi thấy hắn xuất hiện thì hiện lên kinh hỉ.
Triển Chiêu vừa từ nóc nhà nhảy xuống, Hiểu Vân liền chạy tới kéo tay hắn, vẻ mặt vui vẻ: “Triển đại ca, huynh đến rồi!"
Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, ngây ra một lúc, rồi mới mở miệng nói: “Hiểu Vân, nàng không sao? Cung nữ Tiểu Liên nói nàng..."
Hiểu Vân lắc đầu, cười trả lời. "Ừ, ta không sao. Vừa rồi ta lừa Tiểu Liên
thôi. Một mình ta ở đây, không thể tự mình xuất cung, lại không ai có
thể đưa ta ra khỏi cung, ta liền lừa nàng nói cơn đau tái phát, chỉ có
thuốc của Đường phu nhân mới giảm bớt được cơn đau của ta, bảo nàng đi
tìm huynh. Nếu ta không làm như vậy, còn không biết sẽ phải ở lại đây
đến lúc nào nữa. May quá huynh đến rồi."
Triển Chiêu nhìn vẻ mặt
hồn nhiên tươi cười của Hiểu Vân, cảm thấy trong lòng đau xót, mũi cũng
cay cay. Cánh tay dài duỗi ra, ôm nàng vào trong ngực: “Không sao là tốt rồi.” Cho dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, giờ phút này, hắn lại
không thể nào hỏi ra miệng.
Hiểu Vân ngửa đầu nhìn Triển Chiêu,
cảm thấy hắn có chút là lạ, không xảy ra chuyện gì chứ? “Triển đại ca,
làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Biểu hiện của huynh quá nghiêm túc
rồi."
Triển Chiêu kéo đôi tay Hiểu Vân đang vuốt chân mày mình
xuống, thuận tay sửa sang lại vạt áo của Hiểu Vân, lắc đầu nói: “Không
có việc gì, chỉ cần nàng không sao là tốt rồi."
"Thật sự không có việc gì chứ?” Hiểu Vân không tin hỏi lại.
Triển Chiêu thấy nàng hồ nghi nhìn mình, liền cười cười, vươn tay dí một chút vào trán nàng: “Tất nhiên là thật, ta có khi nào lừa gạt nàng chưa?"
"Ừ..." Hiểu Vân tuy rằng nửa tin nửa ngờ, có điều Triển Chiêu quả thật chưa
từng lừa nàng, sự thành thật của hắn, nàng tuyệt đối tin tưởng. “Vậy
chúng ta khi nào có thể trở về?"
"Giờ chúng ta có thể đi rồi.” Triển Chiêu dắt tay nàng đi ra ngoài.
Hiểu Vân đi theo phía sau Triển Chiêu, có chút kinh ngạc. Không từ mà biệt
như vậy, có phải có chút thất lễ không. Còn nữa, lúc này Triển Chiêu
không cần trực trong cung sao?
"Triển đại ca, hôm nay huynh không cần trực sao? Còn nữa, ta trở về như vậy, có cần báo với người nào đó
trong cung một câu không? Không từ mà biệt, đối với Thái Hậu nương nương không tốt lắm, Thái hậu nương nương rất tốt với ta.” Nếu nàng hiểu lầm
Triệu Trinh, kỳ thật hắn không phải cố ý “giam” nàng ở nơi này, vậy nàng đi không từ biệt, chẳng phải thất lễ rất lớn sao? Hơn nữa, còn liên lụy tới Triển Chiêu nữa. Nàng không hiểu quy củ trong cung, chỉ sợ gây ra
phiền toái, nhất là Triển Chiêu, dù sao hắn làm việc cho Hoàng Thượng,
nếu gây ra chuyện gì không đúng, sẽ không tốt lắm.
Triển Chiêu dừng bước một chút, không quay lại, chỉ lắc đầu: Ta đưa nàng về trước, ở chỗ Thái Hậu nương nương, ta sẽ nói sau."
"Như vậy cũng được à?" Hiểu Vân vẫn cảm thấy có chút không ổn. Nếu Triển
Chiêu hôm nay có phiên trực, vậy hắn xuất cung về Khai Phong phủ, chẳng
phải là hành vi tự tiện rời khỏi vị trí công tác sao? “Hay là huynh đưa
ta ra khỏi cung, ta tự về cũng được. Nếu bị người khác nhìn thấy huynh
rời khỏi vị trí trong lúc trực, vậy sẽ rất phiền toái."
Triển Chiêu dừng bước, xoay người lại nhìn Hiểu Vân, "Hiểu Vân, hiện tại nàng quan trọng hơn."
Hiểu Vân bị ánh mắt thâm tình của Triển Chiêu làm hoang mang, cảm thấy lúc
này Triển Chiêu có chút kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ kỳ quái ở
chỗ nào, đành phải gật đầu: “Được”.
Lộ trình ra khỏi cung vô cùng thuận lợi, đi dọc một đường cũng không có ai ngăn cản bọn họ. Chức vị
của Triển Chiêu thật rất thuận tiện, cho dù đi qua mấy cửa quan trọng,
chỉ cần Triển Chiêu đưa ra yêu bài, liền được đi qua.
Lúc hai
người trở lại Khai Phong phủ, đúng lúc gặp Bạch Ngọc Đường đang định ra
ngoài, ba người gặp nhau ở cửa. Bạch Ngọc Đường nhìn thấy hai người bọn
họ, đang định chào hỏi, lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, hung hăng trừng
mắt nhìn Triển Chiêu: “Triển Chiêu, không ngờ ngươi vậy mà..."
Hiểu Vân không hiểu sao Bạch Ngọc Đường lại bất thình lình nổi giận: “Ngũ
ca, huynh làm sao vậy?” Triển Chiêu vừa mới trở về, hắn có chọc gì ngươi đâu, vừa thấy mặt đã cắm cảu.
"Vân nha đầu, ngươi..." Bạch Ngọc
Đường nhìn Hiểu Vân, lại quay đầu nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt tức giận bất
bình. "Triển Chiêu, mọi người nói ngươi quân tử như ngọc, ta thấy ngươi
cũng chỉ đến thế thôi, Bạch Ngọc Đường ta thật sự là mở mắt." Dứt lời,
nặng nề mà hừ một tiếng, tức giận đi qua người Triển Chiêu.
Triển Chiêu tay phải nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, giống như đang
cố gắng kìm nén điều gì đó: “Triển mỗ làm việc, chỉ cần không thẹn với
lương tâm."
Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, lại quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, cảm thấy mạc danh kỳ diệu. Này hai người là làm sao vậy?
"Triển đại ca, Ngũ Ca làm sao vậy, giống như ăn phải thuốc nổ vậy. Các huynh lại cãi nhau à?"
Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn Hiểu Vân, cười trấn an nàng: “Không có việc gì,
chỉ là hiểu lầm nhỉ, Bạch huynh tính tình nóng nảy, nàng cũng biết rồi,
qua mấy ngày nữa là không sao."
"Hiểu lầm nhỏ? Việc xảy ra trước
mắt, sao có thể là hiểu lầm!” Bạch Ngọc Đường không biết quay lại lúc
nào, giận dữ chỉ trích: “Triển Chiêu, việc này vốn là ngươi làm không
đúng, chẳng lẽ Bạch Ngọc Đường ta còn nói sai?"
"Bạch huynh!" Triển Chiêu cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.
"Đừng xưng huynh gọi đệ, ta không có tên huynh đệ xấu xa như ngươi!” Cơn tức
của Bạch Ngọc Đường dâng lên, nói chuyện liền khó nghe, rơi vào tai
người khác, rất dễ dàng châm lửa. Bình thường, Triển Chiêu sẽ chịu nhịn, nhưng hôm nay trong đầu hắn cũng không thoải mái, cơn giận dữ bất ngờ
xông lên.
"Bạch Ngọc Đường, cái miệng ngươi sạch sẽ một chút! Nếu không Triển mỗ không khách khí nữa đâu."
"Triển Chiêu, gia không cần ngươi khách khí, rút kiếm đi!"
"Bạch Ngọc Đường, ngươi đừng ép ta."
"Ít nói nhảm đi, chúng ta tới giáo trường đánh."
Hiểu Vân thấy hai người giương cung bạt kiếm, đau lòng không thôi. Hai người bọn họ cuối cùng làm sao vậy, chẳng lẽ thật sự là mèo chuột bất hòa,
mấy ngày yên ổn rồi sẽ phải đánh một trận mới thoải mái?
"Triển đại ca, Ngũ Ca, các huynh làm sao vậy!"
"Hiểu Vân, nàng vào trong trước đi!"
"Nha đầu, ngươi về phòng trước đi!"
Hai người trăm miệng một lời, sau đó cùng chạy về hướng giáo trường. Hiểu
Vân còn chưa kịp nói gì đã không thấy bóng dáng bọn họ.
Hai người này đã xảy ra chuyện gì chứ!
Hiểu Vân bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người vào trong phủ nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT