Từ sau khi bắt được Sa Thiên Lý, Khai Phong phủ không phái người truy bắt Cát Thu Nương nữa, mà sắp xếp nhân thủ trong phủ nha, mở ra thiên la địa võng, chờ Cát Thu Nương chui đầu vào lưới. Nhưng mà, tin tức Sa Thiên Lý truyền ra đã vài ngày, Khai Phong phủ thần kỳ sóng yên bể lặng. Cát Thu Nương vẫn không xuất hiện, khiến mọi người bắt đầu lo lắng. Thậm chí có người hoài nghi, Cát Thu Nương liệu có mạo hiểm tới cứu Sa Thiên Lý không.

"Ngươi nói Cát Thu Nương này có phải đã chạy trốn rồi không? Theo tình hình hiện nay, người thông minh một chút là biết, trong phủ nha khẳng định có trọng binh canh gác, chờ bắt ả. Chẳng lẽ ả lại ngốc tới mức lao vào cạm bẫy sao? Chúng ta chờ đợi như vậy, có phải đang lãng phí thời gian không?” Canh giữ bên ngoài nhà lao mấy ngày đều không có động tĩnh, Mã Hán có chút không kiên nhẫn, bực tức than thở với Vương Triều.

Vương Triều nhiu mi, suy nghĩ một lát. Tuy rằng hắn cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn tin tưởng mưu kế của Bao đại nhân không sai: “Đại nhân nói, hẳn là không sai. Chúng ta cứ canh giữ cho cẩn thận là được."

"Nhưng mà..." Mã Hán còn muốn nói gì, nhưng nhìn thấy Triển Chiêu tới, vội chào hỏi. "Triển đại nhân!"

Triển Chiêu vỗ vai Vương Triều cùng Mã Hán: "Các huynh đệ vất vả rồi. Dán thông báo đã ba ngày, ngày mai là ngày hành hình Sa Thiên Lý, tối nay là đêm cuối cùng, Cát Thu Nương kia tuyệt đối sẽ có hành động, mọi người phải đề cao cảnh giác, lúc nào cũng sẵn sàng bắt người."

"Vâng, Triển đại nhân" Vương Triều, Mã Hán cùng vài nha dịch đang canh giữ ở đại lao phủ nha cùng đáp.

Triển Chiêu gật đầu với bọn họ, nhìn bốn phía một vòng, rồi ẩn thân vào chỗ tối.

Đêm ngày hai tám tháng chạp, trời không trăng, bầu trời đen như mực, nhưng vẫn có vô số sao trời lóe lên tinh quang, khiến người ta vẫn thấy được chút ánh sáng.

"Đang, đang, đang..."

"Trời hanh vật khô, cẩn thận vật dễ cháy"

"Đang, đang, đang..."

"Trời hanh vật khô, cẩn thận vật dễ cháy"

Tiếng phu canh gõ mõ cầm canh, xa xa truyền đến. Đã là canh ba, đêm rất sâu, rất lạnh, cũng rất yên tĩnh. Những người canh giữ ở đại lao Khai Phong phủ không dám trễ nải chút nào, luôn chú ý bốn phía. Nhưng mà, đã hơn nửa đêm trôi qua, ngoại trừ gió thổi cỏ lay, một chút động tĩnh cũng không có.

Đột nhiên, có ánh lửa từ cách không xa nháng lên. Ngay sau đó, khói đặc theo gió bắc nhẹ nhàng thổi tới. Sau đó, loáng thoáng có tiếng người truyền tới.

"Đi lấy nước mau, đi lấy nước mau ~! Mau cứu hoả..."

"Triển đại nhân!" Vương Triều từ sau cây chui ra. “Cháy rồi."

Triển Chiêu đứng dưới mái hiên, cau mày nhìn hướng tây nam. Không phải cháy, mà là có người phóng hỏa. Không ngờ Cát Thu Nương còn một chiêu này. Đã nhiều ngày đề phòng ả thả độc trong thức ăn ở Khai Phong phủ, lại không nghĩ ả sẽ đốt phòng, điệu hổ ly sơn.

"Vương Triều Mã Hán, các ngươi mau mang theo huynh đệ nhanh chóng đi cứu hỏa."

"Vâng!" Mã Hán lĩnh mệnh, mang theo các huynh đệ vội vàng rời đi.

"Vương Triều, sao ngươi không đi?" Triển Chiêu thấy Vương Triều vẫn đứng tại chỗ liền hỏi.

"Thuộc hạ ở đây cùng Triển đại nhân bắt địch."

"Vương Triều, ở đây có Triển mỗ là đủ rồi, ngươi mau chóng đi cứu hỏa đi. Thời tiết khô hanh thế này, gió lại lớn, nếu dập lửa chậm, chỉ sợ sẽ tổn hại đến dân chúng xung quanh.” Đối phó với một Cát Thu Nương không có Bạo vũ lê hoa châm, một mình Triển Chiêu là đủ rồi. Ban đầu sắp xếp nhiều người phòng thủ như vậy, cũng chỉ để đề phòng vạn nhất. Nay xảy ra tình huống này, tất nhiên là cứu hoả quan trọng hơn.

"Triển đại nhân..." Vương Triều có chút do dự.

"Còn không mau đi!" Lạnh lùng nói.

"Vâng, Triển đại nhân đừng lo." Vương Triều vội vàng đáp ứng, vội vàng chạy đi.

Đợi Vương Triều đi rồi, Triển Chiêu không ẩn thân vào chỗ tối nữa, dứt khoát quang minh chính đại đứng ngoài cửa đại lao chờ. Hắn biết, bất kể thế nào, Cát Thu Nương nhất định sẽ xuất hiện. Quả nhiên, chưa qua bao lâu, liền có người xuất hiện trong sân. Người kia, có khuôn mặt giống hệt như Hà Kim Liên đã chết.

"Cát Thu Nương?" Triển Chiêu oán hận nhìn chằm chằm vào ả, ánh mắt tràn ngập sát khí. Ánh mắt kia, giống như hận không thể từ trên người ả đốt ra một cái động.

"Không sai." Cát Thu Nương cười lạnh, "Triển Chiêu, ngươi thật không ngờ hả?"

Triển Chiêu nắm chặt bảo kiếm trong tay, gân xanh nổi lên, hàm răng cắn chặt, cơ hồ muốn cắn vỡ răng, cũng không có thể ngăn lại lửa giận trong lòng. Ngàn tính vạn tính, ngàn phòng vạn phòng, hắn thật không ngờ ả lại bày ra chiêu này.

"Cát, Thu, Nương!" Triển Chiêu gằn từng chữ một.

"A, Triển Chiêu, ta cũng không ngốc. Biết rõ các ngươi bày cạm bẫy bắt ta, còn ngốc nghếch hồ đồ chạy tới cho các ngươi bắt. Các ngươi biết dùng Sa Thiên Lý áp chế ta, chẳng lẽ ta không biết sao? Bao đại nhân ta gặp không gặp được bắt không bắt được, có điều, sống chết của nàng, ngươi sẽ không mặc kệ chứ?” Cát Thu Nương cười đến đắc ý, đao trên tay nhẹ nhàng vừa động, đi thêm một tấc: “Ta chỉ cần dùng thêm chút lực trên tay, nàng, sẽ đi đời nhà ma."

Hiểu Vân chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo từ cần cổ tản ra. Lưỡi đao kia áp ở trên làn da, khiến lỗ chân lông cả người nàng dựng lên. Nàng thật sự sợ hãi, sợ đến cả người đều run rẩy. Nàng muốn lên tiếng gọi Triển Chiêu, nhưng há mồm lại không phát ra âm thanh. Nàng sợ bản thân mình mà mở miệng, giọng nói run rẩy của nàng sẽ khiến sự yếu đuối và sợ hãi lộ ra không sót chút nào. Như vậy, sẽ chỉ làm Cát Thu Nương càng thêm đắc ý, khiến Triển Chiêu càng thêm bị động. Nàng mở to hai mắt, không lay chuyển nhìn Triển Chiêu. Hiện tại nàng có thể làm, chỉ là cắn chặt môi dưới, không để mình run lên, không để mình bật khóc.

"Thả nàng ra." Triển Chiêu nửa híp mắt, lạnh lùng trừng Cát Thu Nương, ánh mắt giống như đao, lạnh băng như sương.

"Có thể, ngươi thả Sa Thiên Lý, ta để lại nàng." Cát Thu Nương đưa ra điều kiện.

"..." Triển Chiêu không nói gì, yên lặng nhìn Cát Thu Nương, muốn tìm ra sơ hở của ả, cứu Hiểu Vân ra. Có điều ả giữ Hiểu Vân trước ngực, cả người giấu sau người Hiểu Vân, ám tiễn của hắn lúc này cũng không dùng tới được. Mà bả đao kia, dán chặt vào cần cổ mảnh khảnh của Hiểu Vân, chỉ thoáng động sẽ máu đổ đương trường. Cho dù Triển Chiêu võ công cao cường, lúc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Vân nha đầu!" Bạch Ngọc Đường vội vàng chạy đến, vừa thấy tình hình, cả trái tim cũng vọt lên tới cổ. Bọn họ một lòng che chở Bao đại nhân, không nghĩ tới Cát Thu Nương lại xuống tay với Hiểu Vân: “Ngươi buông nàng ra!"

Cát Thu Nương nhìn Triển Chiêu, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, kéo Hiểu Vân lui lại mấy bước, cảnh giác nhìn bọn họ: “Các ngươi thả Sa Thiên Lý ra, ta để lại nha đầu này."

"Được." Bạch Ngọc Đường lập tức đồng ý, xoay người chạy vào trong lao, lại bị Triển Chiêu ngăn lại.

"Bạch huynh!"

Bạch Ngọc Đường trừng Triển Chiêu, lửa giận cháy ngùn ngụt trong mắt: “Triển Chiêu! Ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự vì một phạm nhân mà không để ý tới an nguy của Vân nha đầu sao? Mấy ngày trước, ngươi vừa mới thề xong, nói chỉ cần ngươi sống thêm một ngày, sẽ bảo vệ nàng một ngày, lời này còn vang bên tai, nhưng ngươi hiện đang làm cái gì? Sớm biết như vậy, Ngũ gia ta tuyết đối sẽ không buông tha nàng, đem nàng tặng cho ngươi!”

Triển Chiêu nhíu mày nhìn Bạch Ngọc Đường. Hắn sao có thể không để ý tới an nguy của Hiểu Vân, nhưng mà, chỉ sợ sau khi bọn họ thả Sa Thiên Lý, Cát Thu Nương sẽ không bỏ qua như vậy. Khi đó, bọn họ sẽ không còn lợi thế để kiềm chế Cát Thu Nương, an toàn của Hiểu Vân làm thế nào để cam đoan?

Thấy hai người giằng co, Cát Thu Nương trong lòng đắc ý. Xem ra, nha đầu kia ởtrong lòng bọn họ, phân lượng không nhỏ. Có điều, xem bộ dáng bọn họ còn cần một ít kích thích. Vì thế trên tay thoáng động, trên đao lập tức xuất hiện một vệt máu, máu đỏ từ trên cần cổ tuyết trắng trào ra.

Hiểu Vân cảm thấy một trận đau đớn, từ trên cần cổ lan ra, nhìn không được rên rỉ thành tiếng. Nữ nhân đáng chết, nữ nhân xấu xa, nữ nhân ti bỉ vô sỉ hạ lưu này!

"Hiểu Vân!"

"Vân nha đầu!"

Hai người ở đối diện đồng thời quay đầu, kinh hô thành tiếng.

Cát Thu Nương cười đắc ý. "Triển Chiêu! Ta không tin ngươi sẽ không để ý. Sống chết của nha đầu này thật sự không quan hệ tới ngươi sao?"

"Ngươi..." Triển Chiêu bị chọc tức tới đỉnh điểm, lại bất đắc dĩ, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Cát Thu Nương.

"Triển Chiêu! Ngươi điên rồi! Người chạy rồi có thể bắt lại. Nếu nha đầu bị làm sao, sẽ chết đó!” Bạch Ngọc Đường trong cơn giận dữ quát Triển Chiêu.

Triển Chiêu hít một hơi thật sâu, cân nhắc một phen, rồi mới thối lui vài bước. "Làm phiền Bạch huynh."

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triển Chiêu một cái, bước nhanh mấy bước vào trong lao. Khi đi ra, trên tay dẫn theo một người, một thân tù phục, tóc tai rối bù, tay trái cùng bả vai dùng vải trắng buộc kín. Cát Thu Nương nhìn thấy, sắc mặt lộ vẻ vui mừng kinh hô thành tiếng: "Thu nương!"

"Sa ca!" Cát Thu Nương nhìn người kia, tâm như đao cắt. Hay cho Triển Chiêu ngươi, hay cho Bạch Ngọc Đường ngươi, dám biến Sa ca của ta thành dạng đó. Còn có ngươi nữa! Cát Thu Nương cúi đầu hung hăng lườm Hiểu Vân. Chúng ta thoát hiểm rồi, ta nhất định chém đứt tay trái của ngươi, báo thù cho Sa ca!

"Cát Thu Nương, Sa Thiên Lý ở đây. Ta đếm tới ba, chúng ta đồng thời thả người.” Triển Chiêu đem Sa Thiên Lý kéo đến bên người, siết chặt lấy cánh tay không bị thương của hắn, nói với Cát Thu Nương. Sau đó, lại liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch huynh, sau đó Hiểu Vân giao cho ngươi. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, gật gật đầu.

Cát Thu Nương thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mắt qua mày lại, trong lòng biết bọn họ sẽ không đơn giản buông tha mình như vậy, theo công phu của hắn, nếu không có bùa bảo mệnh, nhất định không thể trốn thoát khỏi tay bọn họ. “Bạch Ngọc Đường, lời ngươi nói đã nhắc nhở ta, người thả rồi còn có thể bắt lại. Chúng ta tránh được lúc này, không chắc có thể thoát được sau đó. Thế này đi, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, các ngươi chém vào tay đối phương đi. Nếu không, nha đầu này sẽ chết."

Hiểu Vân trong lòng suy tính, nàng biết, nữ nhân gian trá này sẽ không khinh suất mà dừng tay, sẽ một tấc lại muốn tiến thêm một thước, yêu cầu càng nhiều. Quả nhiên, ả còn có hậu chiêu. Vết thương trên cổ đã ngưng chảy máu, giờ phút này, nàng ngược lại không còn sợ hãi nữa. Nếu nàng tiếp tục yên lặng, không nghĩ ra cách, tay của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sẽ bị phế mất.

"Cát Thu Nương, ngươi không sợ Triển Chiêu giận dữ sẽ giết Sa Thiên Lý sao? Ngươi lấy ta áp chế bọn họ, bọn họ cũng có thể lấy Sa Thiên Lý áp chế ngươi. Hai bên đều là mạng người, đều là lợi thế, cơ hội hai bên là ngang nhau, điểm khác biệt chính là ngươi chỉ có một mình, mà Khai Phong phủ không chỉ có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường."

Tay Cát Thu Nương giữ trên cổ tay trái Hiểu Vân căng thẳng: “Ngươi ít nói nhảm đi! Triển Chiêu là loại người nào, hắn sẽ không. Hơn nữa, bọn họ vì ngươi, sẽ không mạo hiểm như vậy."

Hiểu Vân nhịn không được ho khan vài tiếng, cố nhịn cảm giác đau đớn từ trên cổ truyền đến, nở nụ cười. Nàng đột nhiên cảm thấy bất lực, chưa bao giờ bất lực như lúc này. Thúc thủ vô sách, hết đường xoay sở. Nếu không phải bản thân không có võ công, không có năng lực tự bảo vệ, cũng sẽ không bị Cát Thu Nương bắt lấy áp chế Triển Chiêu. Những lờiNhững lời ngày trước Mạnh Xuân Ny nói, giờ phút này giống như ma âm lặp đi lặp lại, quanh quẩn bên tai. Thật đáng hận, đáng hận. Nay, nàng đã thật sự trở thành gánh nặng của hắn, trói buộc của hắn.

Triển đại ca... Ngũ Ca...

"Các ngươi, nghĩ xong chưa? Mỗi người thiếu một cánh tay phải, hay nhìn nha đầu này chịu chết?"

Hiểu Vân nhìn ánh mắt Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn về phía mình, kiên định như vậy. Bọn họ đều là hán tử, chỉ đổ máu không đổ lệ, không sợ đau, không sợ chết. Nhưng mà, có thể nào lại vì nàng, khiến bọn họ hy sinh lớn như vậy sao? Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thiếu một cánh tay phải, bọn họ vẫn là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sao? Tay phải của kiếm khách quan trọng thế nào chứ, không thể cầm kiếm, bọn họ có còn là họ không? Vì nàng, không đáng, không đáng! Nàng đột nhiên rất hận bản thân mình,Đinh Hiểu Vân à Đinh Hiểu Vân, ngươi có tài đức gì, ngươi có tài đức gì chứ!

"Triển đại ca, Ngũ Ca, không được..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẻ mặt phức tạp nhìn Hiểu Vân một chút rồi xoay người nhìn sang chỗ khác, không nhìn nàng nữa. Hai người đứng đối diện nhau, tay trái đặt trên chuôi kiếm, chậm rãi rút bảo kiếm của mình ra, dưới ánh sáng chập chờn, hàn quang trên lưỡi kiếm tỏa ra lấp lánh.

Sa Thiên Lý cùng Cát Thu Nương chăm chú nhìn mọi việc, lạnh lùng cười.

Không được...

Nước mắt khiến hai mắt mơ hồ, nhìn bọn họ, trong đầu Hiểu Vân đột nhiên hiện lên một màn: Ran bị bắt cóc, Shinichi đứng đối diện, cầm súng lục chỉ vào bọn họ, bùm một tiếng, viên đạn sạt qua đùi Ran...*

* Các nhân vật và tình huống trong bộ truyện tranh Thám tử Conan.

"Con tin hành động không tiện, sẽ trở thành gánh nặng của kẻ bắt cóc.” Đây là lời thoại được nói ra.

Hiểu Vân hơi nở nụ cười, chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt chảy vào miệng, vừa đắng vừa mặn, lan dọc khóe miệng, thật chua chát.

Triển đại ca... Xin lỗi. Nếu ta không chết, chúng ta lập tức thành thân, được không?

Thân thể hơi nghiêng về phía trước, trượt qua lưỡi dao. Nàng nghe thấy tiếng quần áo của mình bị lưỡi dao cứa qua, còn có, giọng nói của bọn họ, khiếp sợ mà kinh hãi.

"Nha đầu,..."

"Hiểu Vân! Không..."

"Ngươi!" Cát Thu Nương không ngờ tới hành động này của Hiểu Vân, vội túm nàng lại, nhanh chóng rút đao. Tuy rằng lưỡi đao chệch đi, nhưng vẫn chậm một chút. Lưỡi đao sắc bén kia đã chém qua vạt áo, xuyên qua da thịt mềm mại, máu đỏ trào ra. Trong nháy mắt nhiễm đỏ vạt áo trắng. Giọt giọt rơi trên mặt đất, nở ra từng đóa hoa diễm lệ, giống như mạn châu sa hoa nở trên đường xuống hoàng tuyền, lãnh diễm, mị hoặc mà thê lương.

Cát Thu Nương ngây ngẩn cả người, ánh mắt mở lớn, bất khả tư nghị nhìn Hiểu Vân không ngừng trượt thân thể xuống. Nữ nhân này, nữ nhân này...

Hai thanh kiếm soạt ra khỏi vỏ. Kiếm quang lóa mắt, hàn khí bức người, sát khí nồng nặc xông tới.

"Cát Thu Nương, ngươi nạp mạng đi!"

Trong nhất thời, đao quang kiếm ảnh, hổ gầm rồng thét.

Đau, thật sự rất đau! Đinh Hiểu Vân, ngươi là đồ ngu ngốc, lại đi làm chuyện ngu xuẩn này, ngươi thật sự là ngu ngốc… Nhưng mà, nhưng mà, bọn họ không sao thì tốt rồi...

Hiểu Vân nằm trên tuyết, hốt hoảng thấy trước mặt có bóng người chớp lên, sau đó cảm giác được thân thể mình bị ôm lên, nhưng miệng vết thương đau quá, đau qua… Đau đến mức khiến thần trí của nàng không còn rõ ràng, không thấy rõ là ai đang ôm nàng, chỉ cảm thấy hơi thở kia vô cùng quen thuộc, ấm áp, khiến nàng an tâm.

Triển đại ca, không cần, không cần dao động vì ta. Ta đau quá...

Hiểu Vân cố gắng muốn mở to mắt, nhìn Triển Chiêu, lại không thể thấy rõ mặt hắn. Chỉ cảm thấy rất đau, rất mệt mỏi. Năng lượng trong thân thể từng chút từng chút một bị hút ra, không còn sức lực, không thể nhúc nhích, ngay cả sức lực để mở mắt cũng không có. Nhưng trong đầu lại có vô số cảnh tượng hiện lên. Trong những cảnh tượng này, có rất nhiều người. Ba, má, em gái, Bao đại nhân, Công Tôn Sách, Bạch Ngọc Đường, còn có Triển Chiêu, thật nhiều thật nhiều người.

Lần đầu tiên gặp Triển Chiêu, hắn đứng dưới tàng cây cười với nàng. Lúc gặp nàng rơi xuống nước, hắn ôm nàng trở về. Bọn họ cùng nhau nói chuyện phiếm, ngâm thơ đối họa. Bọn họ ôm nhau cùng ngủ, nụ hôn đầu tiên, bọn họ… Thật nhiều thật nhiều chuyện, thật nhiều thật nhiều hình ảnh, trong nháy mắt giống như thủy triều trào dâng trong đầu nàng.

Nàng, sắp chết sao? Vì sao lại nhớ tới nhứng chuyện đó? Không, không được… nàng không muốn chết, nàng không thể chết được. Nàng đã đồng ý sẽ thành thân với Triển Chiêu, nàng còn chưa bái đường với hắn, chưa cùng hắn động phòng, còn chưa sinh tiểu Triển Chiêu cho hắn, nàng còn chưa, chưa…

"Nha đầu, nha đầu! Đường gia tẩu tử, ngài tới rồi ~!"

"Hiểu Vân, Hiểu Vân! Nàng cố chịu đựng. Tiên sinh, tiên sinh..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play