Công Tôn Sách đi rồi, Triển Chiêu liền cởi áo khoác, nằm xuống giường.
Từ lúc hắn vào giang hồ tới giờ, rất ít khi nằm trên giường vào ban
ngày. Trong ký ức, ngoại trừ những lúc bị thương nặng không thể nhúc
nhích, hình như không hề có chuyện này. Cho dù rảnh rỗi, bảo hắn ngủ ban ngày, hắn vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái. Nếu không phải Bao đại nhân đã
“mệnh lệnh”, hắn sẽ không nằm trên giường, ngẩn người nhìn đỉnh màn
trướng màu xám xịt.
Triển Chiêu nằm im trong chốc lát, cơn buồn
ngủ chậm rãi dâng lên, lúc hắn chuẩn bị ngủ mất, đột nhiên oanh một
tiếng, cơn buồn ngủ lập tức bị dọa bay tới chín tầng mây. Triển Chiêu
phản xạ đưa tay hướng sang bên giường nắm lấy Cự Khuyết, quay đầu lại
nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, lúc này mới buông tay. Có điều, thấy Bạch
Ngọc Đường vẻ mặt tức giận, đằng đằng sát khí phá cửa mà vào, Triển
Chiêu giật mình, lập tức ngồi bật dậy.
Bạch Ngọc Đường một cước
đá văng cửa phòng, đi đến trước giường Triển Chiêu, híp lại đôi mắt hoa
đào, nhìn Triển Chiêu một hồi lâu, nhìn đến Triển Chiêu cảm thấy sợ hãi. Hắn không phát hiện ra gì chứ? Nếu thật sự như vậy, án này không thể
yên...
"Triển đại hiệp, vết thương trên người ngươi không sao
chứ?” Bạch Ngọc Đường mở miệng, nhưng giọng nói âm dương quái khí, khiến người ta cả người không thoải mái.
"À..." Triển Chiêu ngẩn
người, cười nói. "Không sao, làm phiền Bạch huynh quan tâm." Nói xong,
ôm quyền thi lễ với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn
Triển Chiêu, sau đó đặt mông ngồi xuống mép giường, tay ấn bờ vai của
hắn, Triển Chiêu nhất thời không phòng bị, bị hắn ấn xuống giường.
"Bạch huynh, ngươi đây là?" Triển Chiêu muốn ngồi dậy, Bạch Ngọc Đường lại
không buông tay, Triển Chiêu giãy dụa, Bạch Ngọc Đường dùng sức, hai
người đọ sức một phen, Triển Chiêu cuối cùng từ bỏ. Hắn vốn ở thế bị
động, hơn nữa trên người bị thương, khí huyết không thông, căn bản không dám dùng lực, Bạch Ngọc Đường cậy mạnh, bình thường cũng dễ nói chuyện, nhưng lúc này, hắn không có sức để chống trả, đành để mặc Bạch Ngọc
Đường ấn xuống. "Bạch huynh..."
"Triển.đại.hiệp. Bao đại nhân dặn dò ngươi nghỉ ngơi, ngươi cứ nằm trên giường.nghỉ.ngơi. cho tốt, chớ có lộn xộn. Bằng không, để đại nhân biết sẽ trách tội.” Bạch Ngọc Đường
làm như quan tâm, khuyên bảo, nhưng biểu tình lại không giống.
Triển Chiêu thấy biểu hiện âm dương quái khí của hắn, đã khẳng định trò lừa
đảo rút đũa của mình đêm qua đã bị phát hiện, nghĩ vẫn nên chủ động
thẳng thắn thừa nhận, bồi lỗi với hắn vẫn tốt hơn: “Bạch huynh, việc rút thăm đêm qua, Triển mỗ cũng là tình thế phải làm, có chỗ lừa gạt Bạch
huynh, Triển mỗ xin nhận lỗi, mong Bạch huynh đừng trách."
"Việc.rút.thăm?" Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu, nói từng chữ một.
"Đúng, đêm qua... Triển mỗ không nên tráo đổi đũa lúc rút thăm.” Triển Chiêu
hào phóng thừa nhận. Việc này hắn vốn không nghĩ sẽ giấu được lâu. Đêm
qua giấu được ánh mắt Bạch Ngọc Đường đã không dễ. Nếu sự tình thuận
lợi, hắn không phát hiện là may mắn, có điều, nếu bị phát hiện cũng là
chuyện trong dự kiến.
Bạch Ngọc Đường nghe vậy, âm thầm cắn răng. Hay cho con mèo thối ngươi, quả thật là xảo trá. Nếu ngươi đã tự mình
thừa nhận, đừng trách Bạch Ngọc Đường ta mở miệng không lưu tình. Ngươi
có thương tích trong người, ta không thể động thủ, nhưng không động khẩu được sao? Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, trong lòng tức giận, giọng
điệu nói chuyện cũng không dễ nghe.
"Không ngờ đường đường là Nam hiệp, Ngự miêu Triển Chiêu, cũng sẽ sử dụng thủ đoạn hạ lưu này. Không
ngờ nha không ngờ nha, thật khiến Ngũ gia ta đau lòng. Uổng phí ta còn
coi ngươi là đối thủ, muốn so tài với ngươi, hiện xem ra, danh xưng Nam
hiệp cùng Ngự miêu của ngươi, chẳng qua là hữu danh vô thực. Trong chốn
quan trường, chỉ biết ngươi lừa ta gạt, sử dụng thủ đoạn. Ngươi sợ ta,
không dám cùng ta đường đường chính chính quyết đấu sao?"
Triển Chiêu nghe vậy có chút dở khóc dở cười. Chẳng qua là một lần bốc thăm thôi, Bạch Ngũ gia, ngươi phải đến mức này sao?
"Ta thấy, công phu của ngươi cũng chỉ là công phu mèo ba chân thôi, khoa
chân múa tay, chỉ thích hợp đùa giỡn trước mặt Hoàng đế, không thể đi
lại trên giang hồ.” Bạch Ngọc Đường một tay đặt trên ngực Triển Chiêu,
có chút ác ý đè xuống. Nhưng chỉ một chút áp lực đó, cũng khiến Triển
Chiêu đau tới nhăn mặt, có điều, hắn vẫn chịu đựng không hề hé miệng,
thuận tiện mang lời của Bạch Ngọc Đường từ tai này qua tai kia. Nhưng
Bạch Ngọc Đường sao cứ vậy mà dừng tay, cái miệng xấu xa tiếp tục nói
bậy: “Khó trách ngươi ở Diệu Võ Lâu đùa giỡn cho hoàng đế xem, dấn thân
vào công môn, danh hiệu “Ngự miêu” hoàng đế ban cho, thật sự là vô cùng
xứng đáng đấy! Ngươi nói đúng không? “Ngự.Miêu” đại nhân?"
Triển
Chiêu phút chốc mặt đỏ rực, chỉ vì những lời nói vừa rồi của Bạch Ngọc
Đường. Năm đó hắn hiến nghệ ở Diệu Võ Lâu, không phải tình nguyện, chẳng qua vì tình cảm của Bao đại nhân nên bất đắc dĩ. Lúc trước việc này rơi vào tai người trên giang hồ, bị nói không biết bao nhiêu lời khó nghe.
Khi đó hắn đều nhịn, không phải hắn không thèm để ý, mà là hắn biết giải thích cũng vô dụng. Chỉ có thể đợi thời gian dài, mọi người quên đi
chuyện này. Nhưng thật ra, hắn hận nhất người ta lấy chuyện này ra nói
với hắn! Nay đã nhiều năm trôi qua như vậy, chuyện đã sớm phai nhạt,
không còn ai nhắc tới. Hôm nay lại bị Bạch Ngọc Đường nói ra, cơn tức
giận của Triển Chiêu nhất thời dâng lên: “Bạch Ngọc Đường, ngươi đừng
quá đáng!"
Bạch Ngọc Đường thấy hắn tức giận, trong đầu sảng
khoái thoải mái thần kỳ. Thì ra con mèo này cũng sẽ nổi giận, hắn còn
tưởng không có cách nào chứ! Xem ra hắn đã tìm được điểm yếu, tốt lắm,
tốt lắm: “Thế nào, chẳng lẽ ta nói sai? Không phục à, không phục thì
đánh ta đi!” Bạch Ngọc Đường kiêu ngạo nói xong, cả người cơ hồ đặt trên người Triển Chiêu.
"Bạch Ngọc Đường, ngươi đừng lợi dụng lúc
người khác gặp khó khăn, khinh người quá đáng!” Triển Chiêu đang lúc suy yếu, nằm ở trên giường, lại bị Bạch Ngọc Đường đè, lấy trạng thái hiện
tại của hắn, căn bản không thể đánh lại, tức giận tới sắc mặt trắng
bệch, ngực không ngừng phập phồng. Đành không để ý tới con chuột đang
cười rất đáng giận kia nữa, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, vất vả đem lửa
giận ép xuống, lại thấy miệng khô lưỡi đắng, quả nhiên động khí thương
thân.
Thấy bộ dáng Triển Chiêu, trong lòng Bạch Ngọc Đường sảng khoái. Tức chết ngươi, con mèo thối!
"Tránh ra, ta muốn uống nước." Triển Chiêu mở to mắt, đẩy nửa người Bạch Ngọc
Đường đang đè lên thân mình ra. Ai ngờ hắn hoàn toàn bất động, trên mặt
còn lộ vẻ cười đắc ý. Triển Chiêu nhất thời tức tới trắng mặt, con chuột này rõ ràng cố ý khó xử hắn! "Bạch Ngọc Đường!"
Triển Chiêu gầm
lên giận dữ, Bạch Ngọc Đường trong lòng càng vui, có điều lại sợ đè hắn
lâu quá, lỡ gây ra chuyện xấu gì, mất nhiều hơn được, vội buông ra, gác
chân ngồi ở bên giường, vươn ngón trỏ chỉ vào ngực Triển Chiêu, cười đến đắc ý: “Mèo bệnh chính là mèo bệnh, phát uy cũng không biến thành lão
hổ!"
Triển Chiêu trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, đứng dậy đi tới
bên bàn muốn rót nước, kết quả đi tới bên cạnh bàn, còn chưa đụng tới ấm trà, bùm một tiếng, một cục đá bay tới, đục ấm trà thủng một lỗ, nước
từ bên trong chảy ra đầy bàn. Triển Chiêu quay đầu, thấy Bạch Ngọc Đường trong tay cầm một con châu chấu đá trẻ con thường chơi, đắc ý dào dạt
cười nhìn hắn. Triển Chiêu mặt từ trắng chuyển thành đỏ, lại từ đỏ biến
thành trắng, trong ngực nghẹn khí, không thể lưu chuyển, cảm thấy toàn
thân chân khí vận hành không thông, lại nhìn khuôn mặt tươi cười đáng
giận kia của Bạch Ngọc Đường, càng cảm thấy đầu đau ngực nhức, cơ thể
nhoáng lên một cái.
"Triển đại ca!" Hiểu Vân vào cửa, đúng lúc
nhìn thấy cảnh tượng này, vội tiến lên vài bước, bỏ đồ trong tay xuống
đỡ lấy Triển Chiêu, thân thiết hỏi: “Triển đại ca, huynh sao rồi?"
Triển Chiêu suy yếu lắc đầu, tỏ ra vô sự. Hiểu Vân thấy hắn như vậy, đau lòng muốn chết, quay đầu hung hăng lườm Bạch Ngọc Đường, sau đó đỡ Triển
Chiêu nằm tựa lên giường, cẩn thận gác gối đỡ sau lưng, để hắn dựa cho
thoải mái. Sau đó đem cháo mình mang tới bưng lại, ngồi xuống mép
giường: “Triển đại ca, huynh ăn chút đồ lót dạ trước đã, lát nữa còn
uống thuốc.” Hiểu Vân dịu dàng nói với Triển Chiêu xong, quấy đều cháo
trong bát, thổi một chút cho nguội rồi mới đưa qua.
Triển Chiêu cảm kích nhìn Hiểu Vân, nhận bát vào tay, chậm rãi ăn. Hiểu Vân thấy hắn ăn ngon miệng, vui vẻ nở nụ cười.
Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt ngây người nhìn bọn họ. Tuy rằng Hiểu Vân cũng từng làm chuyện đó cho hắn, nhưng vì sao lúc này nàng làm cho Triển
Chiêu, cảm giác hoàn toàn khác nhau? Tự nhiên như vậy, hài hòa như vậy,
ấm áp như vậy, thậm chí giữa hai người có cảm giác vô cùng thân thiết.
Loại cảm giác này, hắn chưa từng cảm nhận được trên người Hiểu Vân. Hơn
nữa, từ sau khi vào phòng, ánh mắt của nàng hầu như không rời khỏi Triển Chiêu. Mà ánh mắt nàng nhìn hắn ta, dịu dàng như vậy, đau lòng như vậy, quyến luyến như vậy… Thật giống như nhìn bảo vật quý giá nhất.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy trong ngực từng trận co rút, đau tới khó
nhịn. Thì ra là thế, thì ra là thế... Nàng không phải không hiểu tâm tư
của hắn, mà là lòng của nàng đã có người khác, căn bản không thể tiếp
nhận tâm tư của người nào nữa! Khó trách ngày ấy nàng từ chối hắn cầu
thân. Khó trách nàng mấy ngày trước ngồi trong phòng hắn đối diện cửa sổ mà thở ngắn than dài, đối diện cửa sổ phòng hắn, chính là phòng của
Triển Chiêu! Nàng ở trong phòng của hắn, thể hiện nhớ nhung với người
khác!
"... Bạch huynh?" Triển Chiêu ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch
Ngọc Đường, ánh mắt của hắn, hỗn loạn giữa phẫn nộ và hận ý, nhìn hắn
(Bạch Ngọc Đường) như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than. Cảm
giác này, không giống với cảm giác hồi nãy cùng hắn (Triển Chiêu) so đo
chuyện đêm qua.
Bạch Ngọc Đường không trả lời, trừng mắt nhìn hai người một hồi, xanh mặt phẩy tay áo bỏ đi. Hiểu Vân quay đầu, chỉ nhìn
thấy bóng dáng hắn nổi giận đùng đủng.
"Ngũ Ca?"
Chân Bạch Ngọc Đường bị kìm lại, lưng cứng đờ, ngừng một chút, đầu cũng không
quay lại bước khỏi cửa phòng, vận khinh công chạy vội đi, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Hiểu Vân nhìn cửa phòng rộng mở, không
hiểu ra sao: “Triển đại ca, Ngũ ca làm sao vậy? Các huynh xảy ra chuyện
gì?” Lúc nàng vào phòng còn thấy Bạch Ngọc Đường cười mười phần vui vẻ,
sao một chút đã thay đổi? Sắc mặt biến đổi so với lật sách còn nhanh
hơn.
Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, cười lắc đầu. "Không có việc gì, Bạch huynh bởi vì chuyện đêm qua mà tức giận với ta!"
"Chuyện đêm qua?" Bị Triển Chiêu nhắc tới, Hiểu Vân bỗng nhớ ra, lúc trước Bạch Ngọc Đường từng nói Triển Chiêu lừa hắn gì đó: “Đêm qua đã xảy ra
chuyện gì?"
Triển Chiêu thấy Hiểu Vân tò mò nhìn mình, liền đem chuyện bắt thăm ở nhà ăn kể lại một lần.
"Hai chiếc đũa kia hẳn là dài bằng nhau rồi…” Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu,
cười có chút bất đắc dĩ. Nàng cũng không ngờ, Triển Chiêu còn biết tính
kế người khác, nhưng mục đích lại khiến người ta dở khóc dở cười. Nào có người như vậy chứ?
Triển Chiêu cười gật đầu, "Đúng vậy, Hiểu Vân quả nhiên thông minh."
Hiểu Vân vẻ mặt bất đắc dĩ, lườm Triển Chiêu một cái: “Triển đại ca, ta cho
tới bây giờ vẫn chưa thấy hay nghe nói có người “không từ thủ đoạn” chỉ
vì muốn đặt mình vào hiểm cảnh. Về sau đừng như vậy nữa!"
Triển
Chiêu cười cười, không nói gì, vài ba miếng giải quyết nốt chỗ cháo còn
lại. Hiểu Vân nhận lại bát không, đặt một bên, lại lấy vải bố thấm ướt,
đưa vào tay Triển Chiêu.
"Không bằng để ta đi xem, huynh làm vậy
cũng vì muốn tốt cho huynh ấy, ân tình trong chuyện này còn chưa nói,
tức giận là không đúng, Hai người các huynh còn nháo lớn chuyện này,
thật đúng là làm người ta thấy buồn cười. Ngũ ca tính tình cố chấp, để
ta đi khuyên nhủ."
Nghe Hiểu Vân nói như vậy, tay Triển Chiêu đang lau miệng dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn nàng: “Việc này, vẫn là để ta đi."
"Không được!" Hiểu Vân lập tức phủ quyết đề nghị của Triển Chiêu, “Hiện giờ
huynh cần phải nghỉ ngơi, đại nhân nói, hôm nay huynh một bước cũng
không được rời khỏi phòng, chỉ có thể nằm trên giường!"
Triển
Chiêu bị khí thế mạnh mẽ của nàng chọc cười, vừa rồi hắn cũng đã chuẩn
bị đi nghỉ, chính là bị Bạch Ngọc Đường phá ngang, hiện giờ không còn
tâm trạng này: “Hiểu Vân, nàng lại đây.” Triển Chiêu vỗ vị trí bên cạnh
mình, ý bảo Hiểu Vân tới ngồi. Hiểu Vân theo lời dịch vị trí: “Thế nào?"
Tay phải Triển Chiêu khoác lên vai nàng, xáp tới gần. Hiểu Vân sửng sốt,
nghĩ hắn muốn hôn nàng, mặt đỏ rực lên, kết quả còn chưa kịp phản ứng đã mất đi ý thức.
-0-
Bạch Ngọc Đường một đường chạy như
điên, cũng không biết đã chạy bao lâu, rất xa, chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù ở bên tai, trong đầu không ngừng hiện lên đủ loạn hình ảnh lúc hắn
và Hiểu Vân cùng một chỗ.
Lần đầu bọn họ gặp mặt, nàng nhìn mặt
hắn, ngây người hồi lâu, lúc hắn nói chuyện với nàng, khuôn mặt nàng đỏ
bừng giống như trái táo. Lần thứ hai bọn họ gặp mặt, hắn gặp được nàng
trên đường chạy trốn, trên người nàng có một mùi hương tự nhiên, vẫn
luôn rõ ràng. Lần thứ ba gặp mặt, trong lúc vô ý hắn đã tổn thương nàng, nhưng nàng chưa từng trách cứ hắn. Bọn họ cùng đi thanh lâu, hắn thậm
chí trực tiếp kéo vai nàng đi. Từ lúc bọn họ quen biết tới nay, vẫn nói
nói cười cười, cãi nhau ầm ỹ, ở chung thật vui vẻ.
Hắn vẫn cảm
thấy, lúc bọn họ ở bên nhau, cảm giác vô câu vô thúc tự do tự tại đó,
người khác không thể cho nàng. Nhưng mà, điều đó đại diện cho cái gì
chứ? Trong lòng nàng, hắn căn bản không phải người kia, không phải!
Âm thanh nàng gọi mình là “Ngũ Ca” còn vang bên tai, nhưng hiện giờ nhớ
tới, cảm thấy thật chói tai. Nha đầu, nha đầu! Ta muốn ta đối với muội
là đặc biệt, là đặc biệt! Nhưng rõ ràng trong lòng muội không có ta,
trong lòng không có ta...
"A..."
Một tiếng thét dài, vang
lên bên bờ Kim Thủy, khiến mặt sông băng chấn động vài lần. Ầm vang một
tiếng, tay phải Bạch Ngọc Đường vung lên, đánh một chưởng xuống, đập vỡ
mặt băng thành vô số khối băng nhỏ, tản mác trôi qua một bên.
Triển Chiêu đuổi theo Bạch Ngọc Đường tới nơi, mất không ít sức lực. Trên
thân hắn còn thương tích, khí huyết không thuận, lại cưỡng ép vận công,
lúc đuổi tới, cổ họng có chút ngọt, lại nôn ra một búng máu. Triển Chiêu vụng trộm nôn ra sau lưng Bạch Ngọc Đường rồi mới đi tới, dừng trước
mặt hắn vài bước. "Bạch huynh."
Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng phía
trước, không quay đầu, cũng không quan tâm tới Triển Chiêu. Triển Chiêu
thấy hắn không đáp liền nói tiếp: “Bạch huynh, Triển mỗ đã cầu thân với
Công Tôn Tiên Sinh, đợi vụ án này xong, sẽ cùng Hiểu Vân thành thân."
Bạch Ngọc Đường lúc này mới biết vì sao Hiểu Vân cùng Triển Chiêu ái muội
như vậy, thì ra bọn họ sắp thành thân, cảm thấy trở tay không kịp. Nhanh như vậy, nhanh như vậy! Thì ra nói cho cùng, mình lại biết sau cùng!
Bạch Ngọc Đường lúc này thật sự không biết nên khóc hay nên cười, trong
đầu ngũ vị tạp trần, không biết là tư vị gì. Thu tay nắm chặt thành
quyền, lại thả ra, lặp đi lặp lại hồi lâu, vẫn không nói gì.
Triển Chiêu thấy hắn vẫn không đáp, chỉ thở dài một tiếng, không nói gì thêm, đứng lặng một bên, nhìn mặt băng bị phá thủng. Có mấy khối băng trôi lơ lửng trên mặt sông, giống như học theo bọn họ, không hề nhúc nhích.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Bạch Ngọc Đường mới xoay người, nhìn Triển
Chiêu, mở miệng nói: "Triển Chiêu, ta chỉ hỏi ngươi một câu."
Triển Chiêu xoay người, đối mặt với Bạch Ngọc Đường, chắp tay thi lễ, "Bạch huynh mời nói."
"Ngươi, có thể trân trọng nàng cả đời không?” Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn Triển Chiêu, hỏi.
"Triển mỗ thề với trời, chỉ cần Triển mỗ còn sống một ngày, sẽ yêu thương bảo
vệ nàng một ngày." Triển Chiêu thản nhiên nhìn lại Bạch Ngọc Đường, trả
lời.
"Tốt. Triển Chiêu, ta sẽ nhớ kỹ lời ngươi vừa nói. nếu có
một ngày, ngươi đối xử không tốt với nàng, ta sẽ không chút do dự đem
nàng đi. Ngươi hãy nhớ cho kỹ."
"Triển mỗ nhớ kỹ, có điều, chỉ sợ Bạch huynh không có cơ hội đó."
"Ha ha" Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, nở nụ cười. Hắn chính là lần đầu
tiên thấy Triển Chiêu kiêu ngạo mà nói một câu như vậy. “Tốt! Ta mỏi mắt mong chờ."
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường cười, cũng nở nụ
cười theo: “Bạch huynh, tản bộ xong rồi, cũng nên trở về Khai Phong phủ. Lúc này ở Khai Phong phủ đang là thời kỳ đặc biệt."
Bạch Ngọc
Đường bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Triển Chiêu, người của Khai Phong phủ
quả nhiên quá đáng, nhất là Triển Chiêu, luôn biết cách khi dễ người.
Hắn vừa mới tình trường thất ý, lại không biết cảm thông, vừa mới nói
xong đã bắt đầu sai bảo, một chút cũng không hề khách khí.
"Ta đi trước, ngươi cứ từ từ mà về, bằng không vết thương trên người tăng
thêm, nha đầu đó lại oán ta, ta ăn không tiêu. Còn nữa, sau khi trở về
nhớ súc miệng, miệng đầy mùi tanh, đừng tưởng rằng người khác nhìn không thấy cũng ngửi không thấy.” Vừa dứt lời, bóng dáng đã xa.
Nhìn
bóng trắng chạy xa dần, dung nhập vào màu trắng của trời đất, Triển
Chiêu vui mừng không thôi. Bằng hữu như vậy, nhân sinh cần gì hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT