Ngày hai mươi tháng mười hai là ngày đại cát, mọi việc đều thuận lợi, gả cưới càng tốt lành. Ngày đại cát này, Trấn quan Bình Tây đại nguyên
soái Địch Thanh, cưới Kim Liên con gái của hình bộ Thượng Thư Hà Liệt.
Trên đường phố chật ních người tới xem náo nhiệt, rộn ràng nhốn nháo, ngươi
kéo ta đẩy, rất náo nhiệt. Mấy ngày trước, dân chúng không thể chứng
kiến phong thái của Đại nguyên soái, hôm nay mới có cơ hội nhìn rõ ràng.
Pháo nổ giòn tan, chiêng trống vang trời. Đội ngũ đón dâu xuất phát từ phố
Khải Thánh, đi dọc theo đường cái phía tây, đội nhạc tấu sáo và trống
cùng hướng về phía phủ Thượng Thư.
Địch Thanh một thân cung trang màu đỏ, đầu đội mũ quan, trước ngực kết hoa cưới đỏ thẫm. Từ đầu tới
chân đều mang sắc đỏ vui mừng. Hắn cưỡi một con ngựa lớn màu đỏ, đi giữa đội ngũ đón dâu, thỉnh thoảng lại thi lễ với dân chúng đang lên tiếng
chúc mừng hắn. Trên đường đông người chật chội, con đường vốn chỉ đi mất nửa canh giờ, hôm nay đi hết mất một canh giờ.
Kiệu hoa đứng
trước cửa phủ Thượng thư, Địch Thanh xoay người xuống ngựa đi vào. Bà
mối thấy hắn, vội vào trong giục tân nương xuất môn.
Sau đó, tân
nương cũng một thân áo đỏ được bà mối cùng nha hoàn đỡ ra. Lúc đi tới
cửa, tân nương quay lại hướng về phía nam vái ba vái, rồi mới xuất môn.
Đang định bước chân trái ra cửa, lại bị giữ lại. Bà mối thấp giọng thì thầm gì đó bên tai nàng.
Tân nương khựng lại một chút, rút chân trái về, tiện đà đưa chân phải bước ra ngoài cửa.
Địch Thanh tiến lên, đón tay tân nương từ bà mối, đỡ nàng lên kiệu hoa rồi xoay người lên ngựa.
"Tân nương xuất môn..." Bà mối hô to một tiếng, nhất thời chiêng trống pháo
nổ vang trời. Khói trắng từng đợt bốc lên, khiến người ta không nhìn rõ
nụ cười của tân lang trên ngựa.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hai người, một đỏ một trắng đứng phía sau đám người nhìn từ xa.
"Địch nguyên soái cuối cùng cũng thành gia.” Triển Chiêu vô hạn cảm khái, nhìn đội ngũ đón dâu ở phía xa thở dài nói.
Bạch Ngọc Đường khẽ cười một tiếng, miễn cưỡng nói:
"Hoàng đế chỉ hôn, cưới nữ nhân nào cũng không biết. Đây cũng chỉ gọi là “thành gia” thôi!"
Triển Chiêu biết hắn có ý riêng, trong lòng cũng thở dài. Quả thật cũng chỉ
là “thành gia” thôi. Thân ở trong triều, ngay cả hôn nhân đại sự của bản thân cũng không thể tự chủ, thật quá bất đắc dĩ. Lúc ấy nếu không phải
Hiểu Vân cố gắng, chỉ sợ nàng hiện tại đã gả cho người khác làm vợ, hắn
làm sao còn có cơ hội...
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu sợ hãi trong lòng. May mắn thay!
Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt Triển Chiêu ngưng trọng rồi thở dài lắc đầu,
biết hắn vô cùng cảm khái, cũng không nói thêm về chuyện này.
"Mọi chuyện đều bình thường, bình an vô sự, chúng ta cũng đi thôi.” Nói xong ôm kiếm xoay người bỏ đi.
Triển Chiêu nhìn đám người thêm một lần rồi mới đi theo.
"Bạch huynh gần đây có tin tức của Chương Lãng không?” Người nọ vẫn chưa tìm
được, Triển Chiêu cảm thấy đứng ngồi không yên. Một ngày còn chưa tìm ra kẻ đó, hắn một ngày vẫn lo lắng cho Hiểu Vân.
Bạch Ngọc Đường dừng bước một chút, lắc đầu nói: “Không có.” Nhưng ngay sau đó lập tức vội vàng sải bước đi về phía trước.
Triển Chiêu thấy vậy, không khỏi thở dài một hơi. Trong lòng hắn biết đối với chuyện truy bắt Chương Lãng, Bạch Ngọc Đường so với bất cứ ai cũng sốt
ruột hơn, bây giờ một bóng người cũng không thấy, trong lòng hắn tất
nhiên không thoải mái.
-0-
Tiệc cưới trong phủ nguyên soái vào giờ thân chính thức bắt đầu, mãi đến cuối giờ dậu mới tan.
Thấy tân khách đều đã về hết, Địch Thanh lúc này mới trở về tân phòng. Buổi
tối uống nhiều rượu, Địch Thanh có chút lơ mơ, nhưng cũng không say, chỉ là trong đầu có chút cảm giác lâng lâng.
Cái gọi là nhân sinh có bốn chuyện vui. Chính là hạn lâu gặp mưa, tha hương gặp bạn cố tri, đêm động phòng hoa chúc, tên đề trên bảng vàng. Dù sao, hôm nay là ngày vui của hắn. Một mình hắn cô đơn ba mươi mấy năm, hôm nay nhờ Hoàng Thượng
ban ân, cưới một người vợ, cũng cảm thấy vui vẻ. Địch Thanh nghĩ tới
trong tương lai ở nhà có vợ hiền, có người nói chuyện làm bạn, có thể
sinh ra mấy đứa bé gọi hắn là cha, hắn nhịn không được nở nụ cười. Con
người dù mạnh mẽ tới đâu, chung quy vẫn sợ cô độc.
Địch Thanh
nhìn cửa phòng tân hôn có dán hai chữ hỉ đỏ thẫm hồi lâu mới đưa tay đẩy cửa. Cửa vừa mở, một phòng ánh đỏ đập vào trong mắt.
Bàn màu đỏ, khăn trải bàn màu đỏ, nến long phượng màu đỏ, màn trướng màu đỏ, áo ngủ bằng gấm đỏ, còn có, một tân nương toàn thân màu đỏ.
Chậm rãi đi đến trước giường, cúi đầu nhìn khăn voan uyên ương phủ trên đầu tân
nương, Lòng bàn tay Địch Thanh đổ mồ hôi. Hắn chinh chiến sa trường
nhiều năm, đối mặt với thiên quân vạn mã cũng chưa từng lùi bước. Vậy mà hôm nay đối mặt với đêm động phòng hoa chúc, lại cảm thấy khiếp đảm.
Không khỏi cười nhạo mình một phen.
"Phu quân, thiếp mệt quá, có thể gỡ khăn voan..."
Đợi tới lúc tân nương mở miệng kêu mệt, Địch Thanh mới cầm đòn cân cột lụa
hồng đặt ở một bên, móc vào khăn voan. Đợi nhấc khăn lên, dung nhan rơi
vào trong mắt, yên lặng nhìn hắn, sóng mắt long lanh, giống như thẹn
thùng, phong tình vạn chủng.
Địch Thanh hơi sửng sốt, đang muốn
nói chuyện. Không ngờ một trận hàn quang nổi lên, một thanh kiếm hướng
thẳng tới hắn. Cũng may Địch Thanh dày dạn sa trường, gặp nguy không
loạn, nghiêng người tránh thoát một kiếm.
Tân nương đã tháo mũ phượng xuống, trường kiếm trong tay giơ về phía hắn, đôi mắt đẹp trợn trừng nhìn Địch Thanh.
Địch Thanh không hiểu ra sao, khỏ hiểu hỏi: “Nàng làm gì vậy?"
Tân nương liếc mắt nhìn hắn: “Hừ, ngươi không nhận ra sao? Ta muốn mạng ngươi!"
Vừa dứt lời, một kiếm đâm tới.
Địch Thanh biết tình huống không ổn, cũng không hỏi thêm, thong thả đối phó. Sau mấy chiêu, người nọ không địch nổi, phá cửa sổ chạy ra, vội vàng
đào tẩu.
Địch Thanh đuổi tới trong viện, người nọ đã không thấy
bóng dáng. Lúc này, hai thân binh của Địch Thanh là Tôn Uy và Khang Bình nghe tiếng động chạy tới.
"Nguyên soái, thuộc hạ nghe có tiếng đánh nhau, có chuyện gì vậy?"
"Chuyện này… nguyên soái cãi nhau với phu nhân sao?” Sao chưa động phòng đã ầm ỹ vậy, tân nương này cũng quá hung dữ rồi.
"Không phải." Địch Thanh cố gắng nén giận, "Bổn soái còn chưa nói mấy câu,
nàng đã rút kiếm đâm bổn soái, nói muốn đoạt mạng bổn soái!"
Nói
xong, Địch Thanh phất tay áo xoay người đi vào trong nhà. Nghĩ tới biểu
hiện của người đó, Địch Thanh thấy một bụng oan khuất, đêm động phòng
hoa chúc, chẳng hiểu sao bị người ta ám sát, bảo sao không khó chịu
trong người?
Tôn Uy Khang Bình hai người nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt, theo sau vào tân phòng.
Địch Thanh đầy bụng lửa giận không có chỗ tiêu tán, chỉ có thể ngồi xuống
uống trà trừ hoả. Tôn Uy Khang Bình hai người ở trong phòng tìm kiếm một hồi, xem có chỗ nào đáng nghi không, lại phát hiện tân nương đội khăn
voan tựa vào góc tường.
"Nguyên soái, ngài xem!"
Địch
Thanh tiến lên nhấc khăn voan, đúng là tân nương tử hồi nãy không sai,
nhưng lúc này nàng đã tắt thở. Cần cổ bị đao chém qua, máu chảy ào ạt,
giá y trên người đã nhuộm đỏ thẫm, vách tường màu trắng cũng bị nhiễm
nhiều điểm màu đỏ tươi?
Có chuyện gì vậy? Địch Thanh nhìn tân nương không còn hơi thở hoang mang không thôi.
"Nguyên soái!" Khang Bình thét lên một tiếng kinh hãi, Địch Thanh ngẩng đầu,
lúc này mới thấy tám chữ màu đỏ tươi vặn vẹo trên vách tường:"Địch Thanh phản quốc, giết người diệt khẩu."
Nhìn thấy mấy chữ này, Địch Thanh sáng tỏ trong lòng. Xem ra có người vu oan hãm hại, muốn đẩy hắn vào tội bất trung bất nghĩa.
"Nguyên soái..."
"Nguyên soái, thế này làm sao bây giờ?"
Tôn Uy, Khang Bình có chút nóng nảy, việc này rõ ràng là vu oan, nhưng lôi ra hai chữ phản quốc, sự tình không đơn giản nữa.
Địch Thanh đứng lên, vô cùng bình tĩnh.
"Khang Bình, báo quan. Mau chóng báo tin cho Bao đại nhân!"
"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh." Khang Bình vội vàng chạy tới phủ nha phủ Khai Phong.
"Tôn Uy, ngươi tới phủ thượng thư thông báo cho Hà đại nhân."
"Vâng." Tôn Uy lĩnh mệnh mà đi.
Địch Thanh nhìn thi thể xụi lơ trên mặt đất, máu tươi đã chảy đầy trên đất, tân phòng càng thêm đỏ.
Khai Phong phủ sau khi nhận được báo án, Triển Chiêu dẫn Trương Long Triệu
Hổ hỏa tốc chạy tới phủ Nguyên soái thăm dò hiện trường. Còn Hà Liệt
cũng nghe tin dữ mà tới.
Hà Liệt lúc nhìn thấy thi thể con gái
mình liền ngất đi. Địch Thanh cho người ấn nhân trung, đút trà sâm, một
hồi mới tỉnh lại. Vừa tỉnh đã chỉ vào Địch Thanh mắng lớn:
"Địch Thanh ngươi giỏi lắm, trả con gái cho ta.” Nói xong liền xông liên muốn đánh.
Địch Thanh đứng im bất động, Tôn Uy Khang Bình vội cản ông ta lại. Triển Chiêu thấy sự tình không ổn liền tiến liên khuyên bảo.
"Hà đại nhân, Triển mỗ biết ngài đau con gái mất. Nhưng sự tình chưa rõ
ràng, Hà đại nhân không thể khẳng định Địch nguyên soái là hung thủ."
"Chữ trên tường còn đang máu chảy đầm đìa, chẳng lẽ còn có thể giả?” Hà Liệt kính động phản bác.
Triển Chiêu bất đắc dĩ, cũng hiểu trong lòng ông đang bi thống, đành kiên nhẫn giải thích.
"Hà đại nhân sao có thể bằng mấy từ này đã kết luận Địch nguyên soái là
hung thủ? Hà đại nhân, cái chết của lệnh ái nhiều điểm đáng ngờ, Khai
Phong phủ nhất định sẽ điều tra rõ việc này, trả lại công đạo cho lệnh
ái. Xin Hà đại nhân hồi phủ tạm nghỉ trước đã!” Nói xong, gật gật đầu
với Địch Thanh.
"Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế thật sự không giết
Kim Liên tiểu thư. Nhưng Kim Liên tiểu thư quả thật chết trong phủ của
tiểu tế, tiểu tế không thoát được can hệ. Nhạc phụ đại nhân yên tâm,
thời gian tới tiểu tế sẽ ở trong phủ một bước không rời, cho đến khi
điều tra rõ chân tướng sự thật. Nhạc phụ đại nhân xin về phủ trước đã."
"Ngươi..." Hà Liệt khó thở, nhưng không thể nói lời nào phản bác, phất tay áo bỏ đi.
-0-
Trong ngự thư phòng, Triệu Trinh giận dữ. Vốn dĩ hắn sắp đi ngủ, lại bị gọi
vội vàng tỉnh lại, đã có chút khó chịu. Nghe thêm tin tức này càng tức
giận không thôi, lập tức lật ngã bàn ghế.
"Sao lại thế được!"
Triệu Trinh vạn vạn không thể ngờ tới, hôn sự tốt đẹp như vậy lại biến thành
tang sự. Mà ngày đại cát, lại máu nhuộm tân phòng, trở thành ngày đại
hung.
Năm vị triều thần đứng dưới, đối diện với mặt rồng giận dữ đều không lên tiếng. Đợi Triệu Trinh bình ổn lại cơn giận mới mở lời.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, Địch Thanh phản quốc, giết người diệt khẩu, chứng cớ
vô cùng xác thực, đây là tội tru di." Kia Bàng Cát nếu không phải là cừu địch với Địch Thanh, vậy thì luôn ghen tị với công lao của hắn, lúc nào cũng nói hắn không phải, nay còn bỏ đá xuống giếng.
Triệu Trinh liếc mắt nhìn Bàng Cát, vẫn chưa trả lời, mà nhìn Bao đại nhân hỏi.
"Bao khanh gia thấy thế nào?"
Bao đại nhân tiến lên từng bước, thở dài, đáp.
"Triển hộ vệ đã kiểm tra hiện trường án mạng, Kim Liên tiểu thư bị một đao mất mạng, chắc chắn không đủ sức lưu lại chữ viết bằng máu trên tường. Hơn
nữa, Kim Liên tiểu thư lớn lên ở khuê phòng, lúc trước còn không biết
Địch nguyên soái, hôm nay vừa động phòng, nàng làm sao biết Địch nguyên
soái phản quốc? Còn nữa, Địch nguyên soái công tích hiển hách, là một
đại tướng khó ai vượt qua trong triều, Địch nguyên soái làm sao muốn
phản quốc, hắn vì sao lại muốn phản quốc? Bởi vậy, vi thần nghĩ, đây là
có người cố ý vu oan giá họa, ý đồ ly gián quan hệ của Hoàng Thượng và
Địch nguyên soái."
Triệu Trinh nghe vậy, trầm ngâm một lát mới nói: “Ý Bao khanh gia là nói, đây là kế phản gián của địch quốc?"
"Không phải không có khả năng. Xin Hoàng Thượng cẩn trọng suy nghĩ, không thể
qua loa, tránh hủy đi một trung thần là rường cột nước nhà.” Bao đại
nhân trầm giọng đáp.
Triệu Trinh lại nhìn về phía Vương Thừa tướng cùng Bát vương gia, "Hoàng thúc cùng Vương Thừa tướng nghĩ như thế nào?"
"Bẩm Hoàng Thượng, thần tán thành cách nói của Bao đại nhân."
"Hoàng Thượng, Địch nguyên soái có công với triều đình, xin Hoàng Thượng tra án này cho rõ ràng."
Thấy hai người trăm miệng một lời ủng hộ Bao đại nhân, Triệu Trinh vừa lòng gật đầu.
"Địch khanh hiện ở nơi nào?"
"Đang chờ lệnh tại hiện trường án mạng."
"Mau truyền tiến cung, trẫm muốn gặp mặt, tự mình hỏi nguyên nhân."
Bàng Cát cùng Trương Nghiêu Tả nghe vậy đều hô không được: “Hoàng Thượng, vạn vạn không thể!"
"Vì sao không thể?" Triệu Trinh liếc nhìn hai người, nhíu mày.
"Hoàng Thượng, Địch Thanh trên người có hiềm nghi, trước khi chân tướng rõ
ràng, Hoàng Thượng không thể tùy tiện tiếp kiến. Nếu Địch Thanh có lòng
phản nghịch, lúc này Hoàng Thượng tiếp kiến, e rằng hắn bị dồn vào đường cùng, sẽ gây bất lợi với Hoàng Thượng!” Trương Nghiêu Tả nói rất rành
rọt, rất có ý gây hiềm khích.
Bao đại nhân, Bát vương gia cùng
vương Thừa tướng đối với lời này đều không cho là đúng, hai mặt nhìn
nhau, trong lòng âm thầm cười nhạt.
Nhưng lời này lại lọt tai
Triệu Trinh. Ai bảo hắn là hoàng đế? Cho dù trong đầu tin tưởng Địch
Thanh, nhưng không thể không cố kỵ. Vì thế liền bỏ qua ý định trong đầu.
Trương Nghiêu Tả thấy vậy, lại tấu xin Triệu Trinh cho Hình bộ thượng thư Hà
Liệt thẩm tra xử lý án này, nhưng bị Triệu Trinh từ chối.
"Việc này sau này nói tiếp. Án này tạm thời giao cho Khai Phong phủ xử lý, đợi có chứng cứ xác thực sẽ tính tiếp."
Trương Nghiêu Tả thấy Triệu Trinh hơi tức giận, liền không nói gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT