Bao đại nhân nhìn mấy cây châm đặt trên vải trắng, định nhấc lên xem thử cho kỹ, vừa vươn tay lại bị Công Tôn Sách cản lại.
"Đại nhân không thể, trên châm có độc!"
Bao đại nhân buông tay. "Công Tôn tiên sinh, ngươi nói đây là ám khí đả thương Triển hộ vệ?"
"Đúng vậy, đại nhân. Những cây châm nhìn như kim thêu bình thường này là do đệ tử lấy từ trên người Triển hộ vệ ra."
"Ồ?" Bao đại nhân nhướn mi, có chút không xác định nhìn Công Tôn Sách.
"Châm nhỏ như vậy, lại có lực sát thương lớn như thế!” Bao đại nhân đối với
cây châm nhỏ này lại gây thương tích tới mức đó với Triển Chiêu, vẫn là
cảm giác khó có thể tin.
"Đúng vậy." Công Tôn Sách gật đầu đáp.
"Hơn nữa, mỗi một cây châm đều đâm xuyên qua thịt, nếu không tìm cẩn
thận, thật sự khó phát hiện."
"Vậy, công phu người này nhất định
rất cao, mới có lực đạo phi châm mạnh như thế. Người khiến Triển hộ vệ
bị thương rõ ràng võ công rất cao cường. Xem ra Triển hộ vệ đã gặp phải
kình địch.” Bao đại nhân nhíu mi lo lắng.
"Chuyện này chưa chắc.” Công Tôn Sách gói số châm lại đặt sang một bên, lắc đầu nói.
"Ồ?" Bao đại nhân nhướn mi, "Công Tôn tiên sinh xin chỉ giáo?"
"Đại nhân, đệ tử từng nghe sư phụ nói qua. Lỗ Ban từng tạo ra một loại công
cụ, nói là công cụ, kỳ thật gọi là vũ khí đúng hơn. Bên ngoài nhìn không khác gì một chiếc hộp bình thường, bên trong lại thiết kế cơ quan phức
tạp, trong đó có mấy chục cây châm, một khi mở chốt, cơ quan bên trong
sẽ kích hoạt tạo ra lực đẩy cực lớn, đẩy châm bắn ra. Lực đẩy này không
khác gì lực bắn cung."
"Trên đời còn có thứ vũ khí lợi hại như
vậy sao?” Bao đại nhân giật mình, cảm thán không thôi. Trên thế giới này quả thật có thể nói là không gì không có. “Không biết vật ấy gọi là
gì?"
"Khiên cơ."
"Khiên cơ?" Bao đại nhân vuốt râu, trầm ngâm nói.
"Khiên cơ, rút dây động rừng, một khi mở chốt, không còn cơ hội sống sót. Đặt
cái tên này đúng là mười phần chính xác. Nhưng mà ám khí độc ác như vậy, không nên tồn tại trên thế gian này thì tốt hơn. Khiên cơ vừa ra, sẽ
nguy hại tới bao nhiêu mạng người!"
"Lúc ấy sau khi Lỗ Ban làm ra vật này, cũng rất hối hận, cảm thấy vật này quá mức hiểm ác, liền phá
hủy cùng bản vẽ. Từ đó về sau chưa từng thấy vật đó xuất hiện. Cho tới
hôm nay, đệ tử cũng vẫn nghĩ đây chỉ là truyền thuyết mà thôi."
"Nếu vật ấy đã thất truyền, nay vì sao lại xuất hiện, là người nơi nào có được vật ấy?"
Công Tôn Sách lắc đầu, "Đệ tử không biết, việc này vẫn phải chờ Triển hộ vệ tỉnh lại hỏi mới biết."
"Được." Bao đại nhân gật đầu. "Cũng không biết Triển hộ vệ trước đó vì sao lại
gặp phải thứ này." Nhớ tới Triển Chiêu, Bao đại nhân lại không nhịn được lo lắng. Người thanh niên này đi theo ông nhiều năm vào sinh ra tử,
chưa bao giờ lười biếng trong công việc, lại không bao giờ biết lo lắng
cho chính mình, thật khiến ông vừa thương yêu vừa thân thiết.
"Đại nhân yên tâm, thanh danh của Mạnh lão tiên sinh trong giang hồ đệ tử
cũng có nghe qua. Nếu Mạnh lão tiên sinh ra tay, Triển hộ vệ tất nhiên
sẽ bình yên vô sự."
Công Tôn Sách an ủi như vậy, Bao đại nhân mới khẽ giãn mày: “Chỉ hy vọng như vậy."
Đang nói chợt nghe bên ngoài có động tĩnh, tiếp theo truyền đến tiếng Triệu Hổ, "Bạch đại nhân."
Bạch Ngọc Đường vào trong thư phòng của Bao đại nhân, thấy cả Bao đại nhân và Công Tôn Sách đều mặt nhăn mày nhó.
"Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, chuyện gì mà buồn vậy?"
Công Tôn Sách gặp Bạch Ngọc Đường tiến vào, vội cầm châm đưa cho hắn xem,
"Bạch hộ vệ, ngươi tới đúng lúc lắm. Mau nhìn xem có nhận ra vật này
không?"
Bạch Ngọc Đường nhìn châm đặt trên vải trắng, không hiểu
gì. Nghĩ Công Tôn tiên sinh này thật kỳ quái, sao lại hỏi vấn đề này:
“Đây không phải kim thêu sao?"
Công Tôn Sách lắc đầu, "Không
phải. Đây là ám khí trong người Triển hộ vệ, đệ tử đoán chính là vũ khí
đã thất truyền từ lâu, “khiên cơ”.
"Khiên cơ”? Thuộc hạ chưa bao
giờ nghe nói tới loại ám khí này. Triển Chiêu bị thương?” Bạch Ngọc
Đường nghe nói Triển Chiêu bị thương cũng cả kinh. Trên đời này người có thể đả thương Nam hiệp Triển Chiêu cũng không nhiều. Không biết người
đó có năng lực, hay là ám khí này quá lợi hại.
Công Tôn Sách thất vọng thở dài, "Ngay cả Bạch hộ vệ cũng không biết vật này."
"Công Tôn tiên sinh chớ lo, đại tẩu ta xuất thân từ Đường môn Tứ Xuyên,
chuyên dùng ám khí và độc dược để tấn công. Để Ngọc Đường viết một phong thư, dùng bồ câu gửi tới Hãm Không Đảo, hỏi đại tẩu có biết hay không."
Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách lộ vẻ vui mừng: “Như vậy rất tốt, làm phiền Bạch hộ vệ."
Bạch Ngọc Đường chắp tay hồi lễ: “Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh khách
khí, đây là chức trách của Ngọc Đường. Thuộc hạ đi xem Triển Chiêu trước đã, cáo lui."
Bao đại nhân phất tay, "Đi đi!"
Bạch Ngọc Đường thi lễ rồi rời khỏi thư phòng.
-0-
Triển Chiêu phụng chỉ đi Thọ châu tiêu diệt giặc cướp, thật ra vô cùng thuận
lợi. Dưới sự trợ giúp của nha môn địa phương, chưa tới mười ngày đã một
lưới bắt hết đám cướp, rồi giao lại cho quan chức địa phương xử lý.
Nhưng mà trên đường trở về, gặp phải một ông lão đang định treo cổ lên
cây tự sát. Triển Chiêu thấy vậy liền cứu xuống, may mà ông lão kia treo cổ chưa lâu, Triển Chiêu ra tay đúng lúc, ông lão kia cuối cùng cũng
tỉnh lại. Triển Chiêu hỏi thăm một hồi mới biết, đứa cháu gái duy nhất
sống nương tựa cùng lão bị bắt cóc không thấy đâu. Vì thế hắn bèn giúp
ông lão tìm kiếm cô cháu gái.
Truy tra một hồi cũng không ra. Lại tra ra một kẻ chuyên lừa bắt cóc buôn bán nữ tử. Người đó tên Sa Thiên
Lý, trên giang hồ từng có chút danh tiếng. Nghe nói hắn tâm thuật bất
chính, không phải người tốt, nhưng không ngờ hắn lại làm trò mua bán
không có thiên lý như vậy. Triển Chiêu hao tổn tâm cơ, cuối cùng bắt
được hắn quy án, cũng giải cứu hơn mười cô gái bị giam cầm, đưa họ về
nhà.
Chỉ là không ngờ tới Sa Thiên Lý vậy mà có đồng lõa, mà
người nọ không biết từ đâu ra, chiêu thức võ công kỳ lạ, lại vô cùng am
hiểu ám khí, dùng độc. Người nọ trên đường Triển Chiêu áp giải Sa Thiên
Lý vào kinh, ở trong rừng ngoại thành cách thành Khai Phong mười dặm,
dùng ám khí đả thương Triển Chiêu, cứu Sa Thiên Lý đi.
Triển
Chiêu muốn đuổi theo hai người, nhưng ám khí có tẩm kịch độc, Triển
Chiêu không địch lại độc tính quá mạnh mẽ, té xỉu trong rừng. May mà
được cha con Mạnh Nhược Hư trên đường tới kinh thành phát hiện, mang về
Khai Phong phủ cứu chữa. Nếu không cứ tiếp tục nằm đó, tính mạng Triển
Chiêu khó mà giữ được.
Lúc Triển Chiêu tỉnh lại thấy một cô nương đang ngồi bên giường nhìn mình. Ngay từ đầu hắn không nhận ra là ai,
chỉ cảm thấy nhìn có chút quen mắt, nhưng nghĩ mãi không ra. Mãi tới lúc Xuân Ny mở miệng nói chuyện.
"Sư huynh, huynh tỉnh rồi!"
"Sư muội!" Triển Chiêu ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Xuân Ny, sau đó cười nói:
"Sư muội, sao muội lại ở đây? Mấy năm không gặp, sư muội đã trở thành một cô nương duyên dáng yêu kiều rồi."
Xuân Ny cười ngại ngùng: “Sư huynh, huynh lại chê cười Xuân Ny rồi. Vết thương của sư huynh còn đau không?"
Triển Chiêu nâng tay sờ lên ngực, mặc dù có chút đau, nhưng trên người vô
cùng thoải mái, khí huyết lưu thông, không có chút khó chịu nào. Hơn
nữa, ở đan điền có một cỗ sức mạnh đang chiếm cứ, nóng rực. Triển Chiêu
hít sâu một hơi, điều tức dẫn cỗ sức mạnh kia chạy qua kỳ kinh bát mạch, cỗ sức mạnh đó đi tới đâu, cảm giác thoải mái lan ra tới đó. Triển
Chiêu thấy khó hiểu, mình gặp chuyện gì mà công lực lại tăng thêm một
phần thế này?
"Sư muội, là muội đã cứu ta?"
Triển Chiêu
nhớ rõ, hắn bị thương trúng độc, hơn nữa độc này vô cùng lợi hại, mặc dù hắn đã phong bế huyệt đạo, sau đó muốn dùng nội lực đẩy độc ra ngoài,
nhưng cũng không chống nổi độc tính. Độc tố đi theo mạch máu lan ra khắp cơ thể, hắn chỉ kịp phong bế mấy đại huyệt gần ngực, ngăn cản độc tính
tràn vào tim, rồi mất đi tri giác.
"Là cha muội cứu huynh. Chúng
ta ở ngoài thành phát hiện sư huynh ngất trên mặt đất, liền đưa sư huynh về Khai Phong phủ. Nhưng Công Tôn tiên sinh nói ông ấy không thể giải
được độc của sư huynh, cha muội liền dùng nội lực giúp sư huynh bức độc
ra, mới cứu được huynh một mạng.” Xuân Ny giải thích.
Triển Chiêu nghe vậy, trong lòng cảm kích không thôi. Nhưng vẫn cảm thấy có chút
không đúng, sư phụ thật sự giúp hắn bức độc ra sao? Vì sao trong cơ thể
hắn lại có công lực hơn sáu mươi năm chứ?
"Sư muội, sư phụ hiện ở đâu? Triển Chiêu muốn bái tạ ơn cứu mạng của sư phụ. Hơn nữa, Triển
Chiêu bất hiếu, đã nhiều năm chưa từng trở về gặp sư phụ.” Nói xong,
Triển Chiêu xốc chăn muốn xuống giường, lại bị Xuân Ny ngăn lại.
"Sư huynh, cha vận công mệt mỏi, đang nghỉ ngơi ở phòng bên, sư huynh đợi
cha nghỉ ngơi xong hãy đi cũng không muộn. Sư huynh trọng thương chưa
khỏi, cũng nên nghỉ ngơi trước đã."
Triển Chiêu vẫn lắc đầu, đứng dậy mặc áo khoác.
"Triển Chiêu đã hơn tháng chưa về Khai Phong phủ, giờ phải tới gặp đại nhân
trước, hồi bẩm lại chuyện quan trọng đã.” Trong lúc nói chuyện, Triển
Chiêu đã mặc đồ chỉnh tề. Dặn dò Xuân Ny nghỉ ngơi cho tốt rồi ra cửa
phòng.
Triển Chiêu vừa đi tới cửa sân, vừa vặn gặp được Bạch Ngọc Đường.
"Bạch huynh!"
"Triển Chiêu, nghe nói ngươi bị thương nặng, sao chưa gì đã lại sinh long hoạt hổ thế này? Chẳng lẽ tiểu sư muội của ngươi thật sự thần kỳ như vậy
sao?” Bạch Ngọc Đường cao thấp đánh giá Triển Chiêu một phen, thấy hắn
tinh thần không tệ liền trêu ghẹo.
Triển Chiêu liếc nhìn Bạch
Ngọc Đường, lắc đầu nói: “Bạch huynh chớ chê cười Triển Chiêu. Triển
Chiêu có việc muốn hồi bẩm đại nhân, nếu Bạch huynh có rảnh, xin thay
Triển Chiêu tiếp đãi sư muội, Triển Chiêu vô cùng cảm kích."
Bạch Ngọc Đường đối với Mạnh Xuân Ny rất tò mò, liền sảng khoái đồng ý. Triển Chiêu nói cảm tạ xong liền tới thẳng nha môn.
Bạch Ngọc Đường vào sân, thấy một cô nương trẻ tuổi đang đứng dưới mái hiên. Lúc này đang nhìn về phía hắn. Chỉ thấy nàng khuôn mặt mỹ lệ, dáng
người thướt tha, mặc quần áo màu hồng tím, thắt lưng đeo bảo kiếm, một
thân giang hồ hiệp nữ, vừa anh khí vừa không mất vẻ kiều mỵ. Bạch Ngọc
Đường âm thầm gật đầu, giang hồ nữ hiệp bình thường đều có khí chất như
thế, có điều cô nương này thật sự xinh đẹp.
Xem đã rồi, Bạch Ngọc Đường liền bước lên chào hỏi. Xuân Ny nghe nói hắn là Bạch Ngọc Đường, liền sinh ra hảo cảm.
"Thì ra là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường đại danh đỉnh đỉnh, thật sự ngưỡng mộ đã lâu, nghe danh không bằng gặp mặt!"
"Mạnh cô nương khách khí."
Hai người sau khi hàn huyên khách sáo một phen, Bạch Ngọc Đường liền dẫn
nàng tới khi tây phòng. Quan xá Khai Phong Phủ nằm ngoài nam viện, không có chỗ nào cho nữ quyến ở được, chỉ có tây sương để không không dùng
tới, bình thường không có ai, thích hợp nhất để nữ nhân ở tạm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT