"Bạch Ngũ gia, ngươi nói xem hung thủ làm thế nào?” Hiểu Vân vừa đi vừa hỏi Bạch Ngọc Đường.
"Cái gì mà làm thế nào?” Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn nàng không hiểu.
"Chính là, thi thể Hàn Phong đã ngâm trong nước hai ngày, nhưng vì sao sáng
nay mới phát hiện ra?” Hiểu Vân xoay người nói ra nghi vấn của mình.
Bạch Ngọc Đường nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói không biết.
Hiểu Vân thấy vậy nhíu mày rồi đi tiếp. Đột nhiên lại dừng bước.
"Thi thể bị phát hiện ở đâu vậy?” Nàng đã quên mất, quên mất điểm quan trọng nhất là nơi phát hiện thi thể.
Bạch Ngọc Đường nghe nàng nhắc tới, lại như chợt nhớ ra cái gì đó.
"Ở phía bên phải đảo."
"Mau mau mau, chúng ta tới đó xem sao.” Hiểu Vân có chút nóng ruột, nàng
đang nghĩ tới vài thứ. Hôm qua lúc tới đây, nàng chú ý thấy bên phải đảo hình như có rất nhiều hồ với núi, vậy có thể có thứ kia không?
Hai người vội vàng chạy tới nơi, Hiểu Vân có chút thở dốc, có điều khi nhìn thấy vách đá bị nước hồ mài nhẵn bóng liền nở nụ cười. Quả nhiên, chính là như thế.
Bạch Ngọc Đường thấy nàng cười, cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu. Nghĩ nha đầu này vì sao kỳ quái như vậy, cổ quái khiến
người ta nhìn mà cảm thấy hồi hộp.
Đang suy nghĩ, Hiểu Vân đã nhanh chân bước tới gần vách đá. Bạch Ngọc Đường lập tức đi theo.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Hiểu Vân chỉ chỉ khe hở ở giữa vách đá bên kia."Nơi đó!"
Bạch Ngọc Đường theo hướng chỉ nhìn kỹ lại không khỏi sửng sốt: “Nơi đó? Đi vào đó làm gì?"
"Tìm một thứ."
"Tìm một thứ?" Bạch Ngọc Đường nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nàng, giống như muốn nói, ngươi vào đó tìm gì vậy?
Hiểu Vân liếc mắt xem thường, thở dài một tiếng: “Bạch ngũ gia, ngài sắp
thành vẹt rồi. Đi chẳng phải sẽ biết ta muốn tìm gì sao."
Bạch Ngọc Đường cười, "Ngươi muốn tìm gì nói cho ta biết, ta đi tìm cho ngươi.” Nói xong còn ý tứ nhìn chân nàng.
Hiểu Vân nhìn ánh mắt cố ý của hắn mới biết hắn nghĩ gì. Chân nàng ngắn vậy, muốn đi tới đó không dễ dàng, có điều, nàng vẫn muốn tận mắt nhìn hiện
trường, không biết có đúng như nàng suy đoán không.
"Kỳ thật, ta
cũng không dám chắc thứ ta muốn tìm có hay không, cho nên muốn tự mình
đi một chuyến, đành khổ nhọc Ngũ gia đưa ta qua đó."
Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút kỳ quái, có điều không nói gì thêm mà làm theo lời nàng.
Có khinh công thật là tốt, Bạch Ngọc Đường kéo cánh tay Hiểu Vân, nhảy hai nhịp ba bước đã tới bên kia, đứng trên bề mặt một tảng đá lớn dưới vách đá. Có điều, tay của nàng bị túm đến đau.
Bạch Ngọc Đường nhìn mấy khe hở hẹp dọc theo vách núi nghiền ngẫm, không biết Hiểu Vân định tìm gì.
Vách đá này không cao nhưng lại khá dốc, có chỗ dựng đứng, trên bề mặt là
nham thạch, ở giữa lại có một cái hố sâu mấy trượng, bên dưới vách đá vì bị hồ nước năm năm tháng tháng bào mòn, khoét thành một cái vũng nhỏ,
bên trên phủ kín rêu xỉ xanh đen, lúc này bởi vì thủy triều chưa lên nên lộ trên mặt nước, xanh mướt sáng rỡ.
Nhưng kỳ quái là, giữa khe hở có hai cây gậy trúc cắm vào, một nửa chìm dưới nước, một nửa nổi lên trên, ước chừng cao ba thước.
Vì sao lại có cây trúc ở đây? Bạch Ngọc Đường cảm thấy khó hiểu, nghiêng đầu hỏi Hiểu Vân,
"Cô nương tìm thứ này?"
Hiểu Vân gật đầu, "Chính là thứ này."
Tay phải Bạch Ngọc Đường vô ý đưa lên vuốt cằm: “Cây trúc này cùng thi thể Hàn Phong có liên quan gì chứ?"
"Cây trúc này thoạt nhìn khá lớn. Hung thủ đã lợi dụng chúng nó để giấu thi
thể Hàn Phong, hơn nữa khiến hắn vào thời gian nhất định “tự động” xuất
hiện.” Hiểu Vân thần bí cười trả lời Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhăn mặt nhíu mày: “Ta nói cô nương này, ngươi đừng có thừa nước đục thả câu với ta.”
Hiểu Vân mỉm cười, "Bạch Ngũ gia, mùa này thủy triều lên xuống vào lúc nào?"
"Ước chừng cuối giờ Thân thủy triều bắt đầu lên, cuối giờ Tuất bắt đầu
xuống. Vậy…” Nói tới đây, đôi mắt Bạch Ngọc Đường chợt sáng lên.
"Ngươi nói là hung thủ lợi dụng thủy triều lên xuống khống chế thời gian thi thể Hàn Phong xuất hiện?"
Hiểu Vân gật đầu, Bạch Ngọc Đường này quả nhiên là người thông minh, nói một chút đã hiểu ra.
"Ta nghĩ, hung thủ vào cuối giờ Tuất lúc thủy triều xuống, ở vị trí cây trúc này thả thi thể Hàn Phong. Sau đó..."
"Sau đó đợi tới ngày hôm sau khi thủy triều lên, thi thể sẽ bị thủy triều
đẩy lên cao hơn cây trúc, rời khỏi vị trí này. Sau đó lại theo thủy
triều trôi ra ngoài.” Bạch Ngọc Đường vội nói tiếp.
"Đúng!" Hiểu
Vân gật đầu, "Hơn nữa, lúc chiều tối sẽ không ai phát hiện nên mãi tới
ngày hôm sau mới có người nhìn thấy thi thể. Mà lúc đó, mọi người theo
suy nghĩ thông thường sẽ nghĩ hắn mới chết không lâu."
Bạch Ngọc
Đường gật đầu, ánh mắt nhìn Hiểu Vân có chút sợ hãi. Không ngờ nha đầu
kia thật sự có chút bản lĩnh. Chẳng lẽ người của Khai Phong phủ đều lợi
hại như vậy?
"Ngươi sao lại nghĩ ra?"
Hiểu Vân có chút đắc ý nho nhỏ cười nói: “Cái này cần sức tưởng tượng phong phú cùng năng lực điều tra."
"Sức tưởng tượng, năng lực điều tra? Đó là gì vậy?” Bạch Ngọc Đường lại bị
mấy lời Hiểu Vân không cẩn thận thốt ra gây hoang mang.
"À..."
Hiểu Vân cười gượng vài tiếng "Đây… chính là căn cứ theo manh mối hiện
có, suy đoán tình huống có thể xảy ra. Được rồi, đáp án đã tìm ra, chúng ta trở về thôi. Nói không chừng Triển đại nhân đã trở lại."
Bạch Ngọc Đường cái hiểu cái không nhưng vẫn giả như đã hiểu rõ mà gật đầu. Hai người cùng nhau trở về.
Lúc Hiểu Vân cùng Bạch Ngọc Đường trở lại trang, Lô ma ma vừa vặn bưng lên
mấy bát canh. Hiểu Vân lúc này mới nhớ ra hôm nay tới điểm tâm còn chưa
ăn, khó trách cảm thấy bụng rỗng, có chút đói.
Lô ma ma thấy hai
người bọn họ bước vào liền gọi bọn họ ăn. Hiểu Vân cũng không khách khí
lấy một chén ngồi một bên chuyên tâm ăn.
Trong bát canh nóng là
nước gừng, có chút rau xanh, bên trên tráng lòng đỏ trứng vàng óng, khói trắng nóng hổi. Hơn nữa, trong mùa đông dùng gừng nấu canh, chính là
ngon nhất, húp được nửa bát cả người đã nóng lên. Lúc ấy Hiểu Vân còn
nghĩ Lô ma ma này thật cẩn thận, sau này mới biết nấu canh này là vì
việc sinh nở của Mẫn Tú Tú. Đây là tập tục địa phương, nữ nhân sau khi
sinh con, việc đầu tiên là phải uống canh, hơn nữa phải mổ gà mái nấu
canh kèm theo gừng. Mà người trong nhà cũng phải ăn cùng nhau, chung
hưởng niềm vui.
Trong lúc Hiểu Vân ăn, Bạch Ngọc Đường thuật lại
chuyện họ mới phát hiện với đám người Lô Phương. Có điều, bọn họ ngoại
trừ ngạc nhiên vì thủ pháp của người nọ, lại không có nhiều ý kiến. Bọn
họ đã hiểu rõ, Ngũ thử đã rơi vào cạm bẫy của người ta, mà cạm bẫy này
từ một tháng trước đã bắt đầu giăng lên.
Người kia tên là Chương
Lãng, một tháng trước tới Lô gia trang. Lúc ấy một gia nhân trong trang
sinh bệnh, tạm thời không thể làm việc, vì thế thuê hắn tới làm tạm. Nay nghĩ lại, hắn tới hẳn không phải ngẫu nhiên mà đã ủ mưu từ lâu, nói
không chừng tên gia nô kia cũng không phải sinh bệnh, mà là trúng độc.
Chỉ là người bình thường, ai lại nghĩ ra trò này?
Nghĩ đến đây, Lô Phương không khỏi thở dài, thật sự là ngồi trong nhà cũng có họa từ trên trời rơi xuống.
Lúc mọi người đang cảm thán, Triển Chiêu đã vội vàng trở lại.
"Triển đại nhân." Triển Chiêu vừa bước vào cửa, Hiểu Vân đã lên tiếng nghênh đón.
Lô Phương cũng đứng lên, "Hiền đệ, tình hình thế nào?”
Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, sau đó mới ôm quyền thi lễ với Lô Phương: “Lô trang chủ."
Lô Phương cũng thi lễ, "Hiền đệ không cần đa lễ, tình huống lúc này sao rồi?"
Triển Chiêu nhìn Lô Phương, lại nhìn Bạch Ngọc Đường rồi mới nói.
"Lúc này chỉ có thể đem Bạch ngũ gia đi mới có thể giải vây cho Hãm Không Đảo."
"Chuyện này..." Lô Phương cùng Tưởng Bình nhìn nhau, đầy mặt u sầu, không biết
làm thế nào cho phải. Bản thân Bạch Ngọc Đường lại không phản ứng gì,
chỉ lặng lẽ ngồi một chỗ, không biết đang nghĩ gì.
"Triển Chiêu,
huynh đệ chúng ta năm người lúc kết nghĩa đã từng thề với trời đồng
lòng, cùng sinh cùng tử. Hôm nay chúng ta sẽ không để Ngũ đệ đi một
mình.” Tưởng Bình nhìn Triển Chiêu, nói như đinh đóng cột.
"Đúng, chúng ta sẽ không bỏ mặc Ngũ đệ.” Vừa dứt lời, Hàn Chương và Tử Khánh cũng tiến vào.
Triển Chiêu nhìn bọn họ, không khỏi nhíu mày. Huynh đệ bọn họ có nạn cùng
chịu, hắn tất nhiên hiểu, nhưng mà tình hình hiện tại, nếu hắn không đưa Bạch Ngọc Đường đi, dân chúng trên Hãm Không Đảo sẽ gặp phải tai ương.
"Lô trang chủ, việc đã đến nước này, chúng ta đã không còn cách xoay chuyển thế cục, Triển mỗ đang tìm cách giảm thương tổn đến mức thấp nhất.
Triển mỗ đưa Bạch Ngọc Đường rời đảo, thuyết phục quan binh rút lui, như vậy dân chúng trên Hãm Không Đảo sẽ giữ được cuộc sống yên ổn. Nếu
không..."
"Lời của hiền đệ Lô mỗ hiểu. Vì dân chúng trên đảo, Ngũ thử không có lựa chọn nào khác. Một khi đã như vậy, huynh đệ chúng ta
năm người theo ngươi vào kinh là được."
Triển Chiêu nghe Lô
Phương nói như thế, vừa cảm khái vừa bất đắc dĩ. Cảm khái tình nghĩa sâu sắc của Ngũ thử, bất đắc dĩ vì năng lực hữu hạn của mình, không thể xử
lý chu toàn chuyện này, chỉ có thể thở dài nói.
"Lô trang chủ, một người bị giam, vẫn tốt hơn năm người đều bị giam."
"Lô trang chủ, xin thứ cho Hiểu Vân vô lễ. Lô phu nhân vừa mới sinh, cần
được chăm sóc, Lô trang chủ mà đi, mẫu tử phu nhân làm thế nào? Xin Lô
trang chủ vì Lô phu nhân và Lô Trân mà suy nghĩ lại."
Lời Hiểu
Vân vừa nói ra, khiến Lô Phương rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, ngây
người nhìn Hiểu Vân không biết nên nói gì. Tình nghĩa huynh đệ quan
trọng, nhưng tình nghĩa vợ chồng thì sao?
Đúng vào lúc này, Bạch Ngọc Đường vẫn im lặng cuối cùng mở lời.
"Tình nghĩa của các vị ca ca với Ngọc Đường, Ngọc Đường ghi nhớ tỏng lòng,
cảm kích không thôi. Nhưng mà việc này do Ngọc Đường gây ra, để Ngọc
Đường một mình gánh vác đi."
Nói xong, Bạch Ngọc Đường đứng dậy nói với Triển Chiêu.
"Triển Chiêu, ta đi theo ngươi."
"Ngũ đệ!" Lô Phương kêu lên kinh hãi. Tưởng Bình, Hàn Chương cùng Từ Khánh
ba người vài bước xông lên giữ chặt tay Bạch Ngọc Đường.
"Ngũ đệ, chúng ta không để đệ đi một mình đâu."
"Nhị ca, các huynh buông ra." Bạch Ngọc Đường nhìn mấy vị ca ca, kiên định nói.
Ba người kia cũng không chịu buông tay, yên lặng nhìn Bạch Ngọc Đường. Bốn người lâm vào thế giằng co.
"Lô trang chủ, Hàn nhị gia, Từ tam gia, Tưởng tứ gia." Triển Chiêu nhìn bốn người bọn họ, hai tay ôm quyền thi lễ với từng người.
"Triển mỗ
lúc này xin cam đoan với các vị, lần này đưa Bạch ngũ gia vào kinh,
Triển mỗ sẽ nghĩ mọi cách đảm bảo bình an cho hắn. Nếu không, Triển mỗ
sẽ dùng mạng đền mạng. Cho nên, xin các vị yên tâm."
Triển Chiêu
vừa nói ra, người trong sảnh đột nhiên đều tĩnh lại, trong nhất thời yên lặng như tờ. Mọi người đều kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt khiếp sợ.
"Triển đại nhân, ngài điên rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT