"Cô nương nói có lý, có điều hiện tại ngoại trừ xác chết của Hàn Phong,
không có manh mối nào khác. Mà nói tới kẻ thù của Hãm Không Đảo, muốn
tra cũng không dễ.” Tưởng Bình trầm ngâm nói.
Hiểu Vân nghĩ một chút mới tiếp lời.
"Chỉ cần chuyện đã xảy ra, tất sẽ lưu lại dấu vết. Hàn Phong thật sự đã chết hai ngày, như vậy Hàn Phong giả kia chắc chắn đã ở trong trang hai
ngày, mà trong hai ngày này, không thể không lưu lại dấu vết. Còn nữa,
từ hành vi hôm qua của Hàn Phong, người này rất hiểu đường đi nước bước
trong trang. Chúng ta có thể đoán liều, người kia vốn ở trong trang, mà
hai ngày trước, hắn giết Hàn Phong rồi tự mình dịch dung thay thế?"
Tương Bình cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân, trong ánh mắt càng thêm kinh ngạc.
Hiểu Vân liếc mắt nhìn bọn họ rồi mới nói tiếp: “Hiện giờ, việc các ngài cần làm là tập trung người trong trang, xác nhận mấy điểm. Thứ nhất, hai
ngày này, trong trang có thiếu ai không? Thứ hai, hai ngày trước Hàn
Phong đã đi những nơi nào, gặp ai, có hành vi gì kỳ lạ không. Thứ ba..."
Nói tới đây, Hiểu Vân dừng lại nhìn Bạch Ngọc Đường.
"Thứ ba, phải hỏi Bạch ngũ gia."
"Ta?" Bạch Ngọc Đường nhìn nàng, có chút khó hiểu.
"Đúng." Hiểu Vân gật đầu, "Tôi đã nghĩ, vì sao Hàn Phong giả không hãm hại
người khác, cố tình lại chọn ngài? Trong số Ngũ thử, ngài võ công cao
nhất, hắn làm như vậy có phải có chút mạo hiểm không, nói cách khác, hắn còn có ý đồ gì?"
Bạch Ngọc Đường nghe xong vấn đề của Hiểu Vân, yên lặng nhìn nàng một hồi lâu mới ôm hai tay, xoay người bỏ đi.
Vốn dĩ Hiểu Vân muốn cùng Tưởng Bình điều tra manh mối, sau đó nghĩ lại,
nàng chỉ là người ngoài, không nên lộ diện tốt hơn. Vì thế liền đi tìm
Mẫn Tú Tú tâm sự, xem có thể từ chỗ nàng ấy tìm ra manh mối gì không.
Chuyện của Lô gia trang, vốn không liên quan tới Hiểu Vân, theo tính tình của
nàng, sẽ không chủ động nhúng tay vào chuyện phiền toái. Có điều Hàn
Phong lại lợi dụng nàng châm ngòi mâu thuẫn giữa Ngũ thử và Triển Chiêu, còn hại nàng một phen không thoải mái, khiến nàng vô cùng tức giận,
quyết tâm không bắt được hắn sẽ không bỏ qua.
Lúc Hiểu Vân tất tả chạy tới sân viện của Mẫn Tú Tú, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng
gào thét khản cả giọng khiến nàng giật mình, sau đó nhìn thấy một nha
hoàn vội vã bưng ra một chậu nước. Lúc đi qua bên cạnh, Hiểu Vân liếc
mắt liền bị chậu nước đỏ làm hoảng sợ. Đây là chuyện gì, chẳng lẽ Mẫn Tú Tú đang sinh?
Hiểu Vân ba bước thành hai chạy vào sân, thấy Lô
Phương đang đi qua đi lại trước cửa phòng. Xem tư thế quả thật là muốn
xông vào trong.
"Lô quản gia, phu nhân nhà ông..." Hiểu Vân đi đến bên cạnh Lô Đức khẽ hỏi.
"Công Tôn tiểu thư." Lô Đức nhìn Hiểu Vân lo lắng: “Phu nhân bà ấy..."
Hiểu Vân thấy hắn muốn nói lại thôi, liền cảm thấy tình hình không ổn, trong lòng kêu thầm không tốt rồi, chẳng lẽ là khó sinh? Lúc này còn chưa có
phương pháp mổ đẻ, Mẫn Tú Tú phải làm sao đây?
Đang suy nghĩ, đột nhiên không nghe thấy tiếng Mẫn Tú Tú kêu nữa. Lô Phương dừng chân,
nghiêng tai lắng nghe, rất lâu vẫn không thấy tiếng trẻ con khóc.
Một lát sau lại thấy nha hoàn bưng một chậu máu loãng đi ra, nhìn màu đỏ sậm, còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Hiểu Vân giữ nàng lại: “Lô phu nhân sao rồi?"
Lô Phương cũng đã đi tới, nhìn chằm chằm nha hoàn kia.
"Rốt cuộc thế nào rồi?"
"Phu nhân sinh không thuận, Lô ma ma nói là nghịch sản, bà đỡ đã xoay lại thai vị, nhưng mà..."
"Nhưng mà làm sao?” Lô Phương nóng nảy không chịu nổi, một câu này khiến nha hoàn kia sợ tới bật khóc.
"Nhưng mà, phu nhân chịu đau không nổi, ngất đi rồi."
Hiểu Vân lại nghe thấy vài tiếng bộp bộp, nhất thời mặt trắng bệch. Lô
Phương chạy về phía cửa phòng, Hiểu Vân thấy vậy cũng vội vàng chạy
theo.
Trong phòng nóng hừng hực, bày rất nhiều chậu than, còn đặt rất nhiền nước ấm, đầy phòng đều là sương khói nóng bỏng. Trong phòng,
phía trước giường ngủ có bày một tấm bình phong, không nhìn thấy tình
huống bên trong, chỉ nghe thấy tiếng vài phụ nhân nói chuyện, còn có
tiếng than cháy lép bép.
Lô ma ma đi ra muốn ngăn bọn họ, lại bị Lô Phương tránh khỏi xông vào.
Màn che lại, không nhìn thấy nửa người trên của Mẫn Tú Tú, trên giường có
hai người phụ nữ, một người ở cuối giường, một người ở đầu giường. Hiểu
Vân đi vào phát hiện Mẫn Tú Tú đã hôn mê, trên mặt đỏ hồng, Hiểu Vân mới hiểu tiếng bộp bộp vừa rồi là âm thanh bà đỡ đánh vào mặt nàng, hy vọng nàng có thể tỉnh lại.
Lúc này người ngồi ở đầu giường đã lùi ra, Lô Phương quỳ gối ở đó, nắm chặt tay Mẫn Tú Tú, đau lòng không nói nên lời.
"Bà bà, hiện tại thế nào, đứa nhỏ ra chưa?” Hiểu Vân hỏi người phụ nữ ngồi ở cuối giường.
"Vị trí chỉnh xong rồi, đã thấy đầu đứa nhỏ, chỉ cần phu nhân dùng thêm sức sẽ sinh được.” Người phụ nữ kia vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.
"Nhưng mà, hiện tại phu nhân ngất rồi, thuốc đã uống, nhưng nếu nàng vẫn bất
tỉnh, thật sự là không có cách nào.” Bà đỡ nhăn mặt, mệnh người là trời, nếu có gì sơ suất, chỉ sợ không thể giao phó với Lô trong chủ, càng
đừng nói tới thanh danh cả đời của bà ta.
Hiểu Vân lo lắng suy nghĩ, tuy nàng không biết đỡ đẻ, nhưng có một cách, có lẽ có thể thử một lần.
"Lô trang chủ, Hiểu Vân có một biện pháp, có lẽ có thể thử một lần."
Lô Phương nghe Hiểu Vân nói vây, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, lập tức đứng lên, tràn ngập chờ mong nhìn Hiểu Vân.
"Cô nương có biện pháp gì?"
"Ta nói ra cách này cho Lô trang chủ nghe, nếu ngài thấy có thể dùng thì
dùng. Nếu trang chủ thấy không được, chúng ta nghĩ cách khác, ta khó đảm bảo biện pháp này tuyệt đối hữu hiệu."
"Hiện giờ Lô mỗ làm sao dám cầu cam đoan tuyệt đối, xin cô nương nói mau đi!"
"Nước lạnh tấp mặt?” Lô Phương lặp lại bốn chữ của Hiểu Vân, có chút không hiểu được.
"Dùng nước lạnh tấp lên mặt phu nhân, phu nhân gặp nước lạnh hẳn có thể tỉnh
lại, hơn nữa nàng bị nước lạnh làm chấn kinh, toàn thân sẽ co lại, nói
không chừng có thể trợ giúp việc sinh nở."
Hai bà đỡ nhìn Hiểu Vân, trợn mắt há mồm. Việc này các bà còn chưa bao giờ thấy đâu!
"Trang chủ, chuyện này... Lão bà tử ta chưa từng nghe nói tới, nếu có gì sơ suất, lão bà tử ta không gánh nổi đâu."
Lô Phương nhìn Hiểu Vân một chút rồi nói: “Vậy đại thẩm có biện pháp nào không?"
Bà đỡ sững sợ rồi lập tức lắc đầu.
Lô Phương trầm tư một lát, sau đó quả quyết nói. "Lô ma ma, mau chuẩn bị nước lạnh."
Lô ma ma nhìn Hiểu Vân, lại nhìn Lô Phương, có chút do dự.
"Trang chủ..."
"Đi!"
Lô Phương gầm lên giận dữ, khiến mọi người trong phòng đều cả kinh sững sờ, Lô ma ma vội chạy ra ngoài.
Một gáo nước lạnh, ầm một tiếng hất lên mặt Mẫn Tú Tú, trên giường ướt sũng một mảnh.
Tay Lô Phương cầm gáo nước vẫn còn run run.
Cùng với vài tiếng ho khan, Mẫn Tú Tú tỉnh lại.
Mọi người thấy mắt nàng chậm rãi mở ra, đều sung sướng không thôi. Hiểu Vân trong lòng nhẹ nhõm, cũng coi như buông lỏng, may mà đề nghị không sai.
Đúng vào lúc này, truyền tới tiếng vui mừng của bà đỡ, có lẽ là mới rồi lúc
Mẫn Tú Tú ho khan đã dùng lực, đầu đứa nhỏ hoàn toàn nhô ra.
"Gia." Mẫn Tú Tú nhìn Lô Phương, thanh âm có chút suy yếu.
Lô ma ma vội chạy tới đút hồng sâm vào miệng nàng.
"Lão gia, ngài ra ngoài một chút, phu nhân tỉnh rồi, một lát nữa là tốt rồi.”
Hiểu Vân cũng vội vàng chạy ra khỏi phòng, bên ngoài tốt nhất, phòng sinh kia thật quá kinh khủng với nàng.
Ước chừng mười phút sau, trong phòng truyền đến tiếng trẻ con khóc, Hiểu
Vân nở nụ cười, sau đó vội vàng chạy ra sân, ngẩng đầu nhìn trời xanh
mây trắng, sau đó bật khóc.
"Lô Trân, tiểu tử ngươi sau này nếu không hiếu thuận với mẹ ngươi, Đinh Hiểu Vân ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!"
"Ngươi vừa rồi đang nói cái gì?"
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói, Hiểu Vân giật mình quay lại, thấy Bạch Ngọc Đường đang đứng ngay sau lưng mình.
"Ngươi, ngươi sao lại ở đây?"
"Ngươi khóc?" Bạch Ngọc Đường bước lên một bước, nhìn mặt Hiểu Vân chằm chằm.
Hiểu Vân cuống quít xoay người, xoay lưng về phía hắn xoa xoa mặt.
"Đại tẩu ngươi sinh rồi, không tới đó xem à?"
Bạch Ngọc Đường di chuyển từ đằng sau tới trước mặt Hiểu Vân.
"Sinh rồi ta nhìn sau cũng được. Ta lúc này hiếu kỳ lời ngươi vừa nói. Lô
Trân là ai, còn nữa, ngươi nói ngươi là Đinh Hiểu Vân? Ngươi không phải
tên Công Tôn Hiểu Vân sao?"
"..." Hiểu Vân ngẩng đầu, thấy ánh
mắt lanh lợi yên lặng nhìn mình liền chột dạ. Thật sự là ngàn vạn không
nên, không nên nhất thời kích động nói sai!
"Công Tôn cô nương?
Hay là ta nên gọi Đinh cô nương?” Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn Hiểu Vân, thấy mắt nàng buông xuống nhìn mặt đất, không thèm nhìn mình.
"Ta... Chuyện của ta, không nhọc bạch Ngũ gia lo lắng. Lô phu nhân vừa rồi từ
quỷ môn quan trở về, ngươi là tiểu thúc lại không quan tâm. Ngươi không
tới gặp nàng, vậy ta đi.” Nói xong, Hiểu Vân xoay người bước đi. Ta
không tìm được lý do giải thích, cũng có thể duy trì im lặng chứ.
Bạch Ngọc Đường thấy nàng vội vàng xoay người tránh đi, mỉm cười, cũng không truy vấn nữa, theo phía sau nàng.
Lúc Hiểu Vân trở lại phòng Mẫn Tú Tú, bà đỡ đã đi rồi, trong phòng cũng đã
dọn dẹp sạch sẽ. Đứa trẻ được Lô ma ma ôm đứng ở gian ngoài, Lô Phương
đứng ở phòng chính nói chuyện cùng Mẫn Tú Tú. Hiểu Vân tuy rằng muôn
thăm Mẫn Tú Tú, nhưng không muốn quấy rầy vợ chồng người ta nói chuyện,
vì thế tới gần Lô ma ma nhìn tiểu oa nhi.
Đứa nhỏ được bọc trong
quần áo thật dày, chỉ lộ ra cái đầu. Trẻ con mới sinh nhìn không đẹp
lắm, mắt vẫn nhắm chặt, mặt đỏ rực, trán còn nhiều nếp nhăn, tóc máu mềm mại dính trên đầu. Cái mũi nho nhỏ, khẽ khàng thở, cái miệng nhỏ nhắn
chép chép, vẫn rất đáng yêu.
Hiểu Vân vươn tay, nhẹ nhàng cẩn
thận điểm điểm trên khuôn mặt nhỏ, mềm quá, giống như đám mây vậy. Hiểu
Vân nhìn một hồi không khỏi nở nụ cười.
"Lô ma ma, da nó thật mềm mại. Có điều, tiểu hài tử mới sinh trông chẳng khác khỉ lắm."
Lô ma ma trừng mắt lườm nàng, cười sẵng giọng: “Công Tôn tiểu thư nói gì thế, tiểu thiếu gia sao lại giống khỉ được."
Hiểu Vân le lưỡi ngượng ngùng, trong lòng lại nghĩ quả thật rất giống tiểu hầu tử mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT