"Tiểu thư, cô về rồi."

Hiểu Vân mới bước vào cửa, Tiểu Thúy đã chạy tới, vẻ mặt lo lắng.

"Thúy nhi, chuyện gì mà gấp vậy?"

"Tiên sinh tìm cô lâu rồi, nhanh đi thôi!"

Hiểu Vân thấy Tiểu Thúy sốt ruột như vậy, đột nhiên nhớ tới vừa rồi hình như thấy kiệu của Bát vương gia từ trong phủ đi ra, có cảm giác không tốt. Vì thế xoay người vội vã đi vào nha môn.

"Cha, cha nói gì?” Hiểu Vân kinh hô ra tiếng, nhìn Công Tôn Sách vẻ mặt bất khả tư nghị.

Tiếng kêu kinh hãi của Hiểu Vân khiến ba người đều quay lại nhìn.

Công Tôn Sách hồ nghi nhìn nàng, "Hiểu Vân sao thế? Vì sao lại kinh ngạc như vậy?"

"Cha, cha vừa nói Bạch Ngọc Đường trộm ngọc như ý của Bát vương gia?"

Công Tôn Sách gật đầu, "Đúng vậy, Hiểu Vân con...?"

Hiểu Vân nhất thời tái mặt, nhớ tới cái hộp nhỏ trong túi vàng lúc ấy, hay là đựng ngọc như ý?

"Cha, con vừa mới gặp Bạch Ngọc Đường."

"Ồ?" Lời này vừa nói ra, Bao đại nhân bọn họ ngạc nhiên không thôi.

"Hiểu Vân, vì sao ngươi lại biết Bạch Ngọc Đường, gặp hắn khi nào, ở đâu?” Bao đại nhân đến bên cạnh Hiểu Vân hỏi vội.

Vì thế, Hiểu Vân liền đem chuyện nàng tình cờ gặp Bạch Ngọc Đường kể lại ngắn gọn, đương nhiên, nàng không nói với họ chuyện nàng bị hắn trêu té ngựa suýt nữa bị thương.

"Trên người Bạch Ngọc Đường mang theo một thứ. Thứ đó dùng túi vàng bọc lại, tôi không mở ra xem, có điều bên trong hẳn là một chiếc hộp, đái khái lớn thế này.” Hiểu Vân lấy tay mô tả kích cỡ chiếc hộp kia.

Bao đại nhân nói: "Nhìn độ lớn, vừa vặn có thể đặt một thanh ngọc như ý. Hơn nữa, cái túi kia màu vàng, chỉ có vật của hoàng gia mới được dùng túi vàng bọc lại. Xem ra, trong chiếc hộp kia chính là ngọc như ý."

Nói tới đây, Hiểu Vân trong lòng không khỏi tự trách, lúc ấy sao mình không nghĩ đến chứ? Nhìn thấy cái túi vàng kia, vậy mà một chút phản ứng cũng không có, uổng công nàng xem nhiều phim cổ trang trinh thám như vậy.

"Vậy..." Hiểu Vân đột nhiên nghĩ đến một việc, "Cha gọi Hiểu Vân gấp như vậy là vì chuyện gì? Có liên quan tới chuyện này không?"

Hiểu Vân trong lòng nghi hoặc, Bạch Ngọc Đường lấy trộm ngọc như ý khiêu khích Triển Chiêu, theo lý thuyết, Triển Chiêu hẳn đã xuất phát đi lấy lại ngọc như ý mới đúng, vì sao hắn còn ở chỗ này, hơn nữa ba người họ còn đặc biệt chờ nàng?

"Hiểu Vân, chuyện là thế này. Bao đại nhân coi trọng hiệp nghĩa của Ngũ thử, có lòng muốn mời họ quy thuận triều đình. Bát vương gia đã đồng ý, nếu trong vòng mười ngày lấy được ngọc như ý về, sẽ không truy cứu chuyện Bạch Ngọc Đường trộm ngọc như ý. Hơn nữa, Bát vương gia cũng đồng ý giữ bí mật chuyện này, không để lộ ra ngoài." Công Tôn Sách giải thích.

"Vậy, việc này có quan hệ gì với Hiểu Vân?” Hiểu Vân nghe có chút hồ đồ, hiện giờ không phải thời gian cấp bách sao? Bọn họ tìm nàng làm gì?

"Việc này không thể để người ngoài biết, nhất là phải đề phòng có kẻ muốn mượn nước thả câu, gây khó dễ ở giữa. Bởi vậy, Triển hộ vệ đi lần này phải tìm một lý do.” Bao đại nhân nói.

Hiểu Vân nghe vậy liền hiểu ra. Thì ra bọn họ muốn dùng nàng làm bình phong. “Đại nhân muốn Hiểu Vân làm thế nào?"

"Hiểu Vân chỉ cần đi cùng Triển hộ vệ, bản phủ sẽ nói với bên ngoài, Triển hộ vệ đưa ngươi về quê tảo mộ."

"Chuyện này..." Phương pháp này có thể dùng, nhưng có cảm giác không thích hợp.

"Như vậy thích hợp không?” Hiểu Vân do dự nhìn Bao đại nhân, nhìn Công Tôn Sách, rồi lại nhìn Triển Chiêu.

Công Tôn Sách gật đầu đáp, "Được, Hãm Không đảo ở gần Hàng châu, coi đây là lý do sẽ không ai hoài nghi."

Ta không phải lo lắng có người hoài nghi hay không, mà là… Hiểu Vân không lập tức trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu. Thấy hắn gật đầu, vì thế cũng không nghĩ nữa, sảng khoái đồng ý. Nếu bọn họ đều nói vậy, nàng nghe theo thôi. Bọn họ quen tuân thủ lễ giáo, cũng không ngại câu nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, vậy nàng là người hiện đại có gì phải cố kỵ chứ?

Sau khi sự tình được quyết định, hai người liền chuẩn bị xuất hành. Một con ngựa, một cỗ xe ngựa, Triển Chiêu kiêm nhiệm xa phu, cùng ngày nam hạ.

-0-

Bỏ qua vất vả đi đường ngày đêm, dọc đường đi đều thuận lợi, ba ngày sau hai người đã tới Mạt Hoa thôn.

Hãm Không đảo ở cách Mạt Hoa thôn không xa, là một hòn đảo nhỏ ở giữa Thái Hồ. Từ Mạt Hoa thôn tới Hãm Không đảo chỉ mất một khắc. Nếu hai người đã tới Mạt Hoa thôn, vậy không cần sốt ruột nữa, định tìm khách điếm nghỉ ngơi trước.

Xe ngựa dừng trước cửa một khách điếm lớn.

"Hiểu Vân, chúng ta vào khách điếm này nghỉ ngơi trước đã."

Hiểu Vân từ trong xe ngựa ló người ra nhìn, khách điếm ngay mặt đường, trên đường người đi tới lui rất náo nhiệt, liền nói được rồi lấy hành lý rời khỏi xe ngựa.

Tiểu nhị trong khách điếm dắt xe ngựa đi rồi, hai người liền vào trong.

"Hai vị ở trọ?” Tiểu nhị nhiệt tình tới tiếp đón, dùng khẩu âm đặc trưng của nam nhân miền nam, rơi vào tai Hiểu Vân thấy rất thân thiết.

Triển Chiêu gật đầu, tiểu nhị liền dẫn bọn họ đến quầy.

"Chưởng quầy, một gian phòng thượng hạng."

Tiểu nhị vừa dứt lời, Triển Chiêu cùng Hiểu Vân đều bất ngờ, vẻ mặt xấu hổ.

"Chưởng quầy, không phải một phòng thượng hạng." Triển Chiêu giải thích.

Chưởng quầy ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy bọn họ tuy phong trần mệt mỏi, nhưng không giống người không có tiền, vì thế bắt đầu giới thiệu phòng thượng hạng cho bọn họ.

"Hai vị không cần phòng thượng hạng sao? Phòng thượng hạng ở chỗ chúng tôi rất sạch sẽ thoáng mát, hơn nữa lại rộng rãi. Chúng tôi có thể giúp hai vị chọn một căn phòng yên tĩnh, đảm bảo không ai quấy rầy hai vị quan khách..."

Nghe đến đó, Triển Chiêu mặt đỏ bừng, không dám nhìn Hiểu Vân bên cạnh, quay mặt sang chỗ khác. Hiểu Vân vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ, mặt nóng lên, lớn tiếng ngắt lời chưởng quầy.

"Chưởng quầy! Chúng ta lấy hai phòng thượng hạng!"

Chưởng quầy sửng sốt, sau đó vội gật đầu, liên tục nói có có.

"Nhị tử, mau mang hai vị quan khách đến phòng chữ Thiên số hai và số ba."

"Vâng… Hai vị mời theo tôi.” Tiểu nhị hô lớn từ cách đó mấy bàn, dẫn Triển Chiêu cùng Hiểu Vân đi lên lầu.

Chưởng quầy nhìn theo bóng họ, lắc đầu thở dài.

"Ôi... Còn tưởng một đôi vợ chồng nhỏ chứ."

Triển Chiêu sau khi nghỉ ngơi một chút, tìm người hỏi thăm đường tới Hãm Không đảo rồi tới thẳng bến đò. Hiểu Vân vẫn ở lại khách sạn.

Triển Chiêu đến bến đò, gặp một quán trà liền ngồi xuống uống một chén nước. Đánh giá xung quanh một hồi rồi mới mở miệng hỏi:

"Ông chủ, những người khác đâu? Chẳng lẽ ta lỡ mất một chuyến rồi à?"

Ông chủ quán trà đang cúi đầu pha trà, nghe hắn hỏi vậy ngẩng đầu cười trả lời.

"Làm gì có ai khác. Đi Hãm Không đảo, ngoại trừ người sống trên đảo đều là khách của Lô trang chủ. Bình thường căn bản không có người tới đó."

"Vậy lão bá chẳng phải không có khách sao?” Triển Chiêu chỉ quán trà của ông ta hỏi.

"Khách quan chưa biết đó thôi, ta đây căn bản không phải là mua bán. Tiền trà đều là Lô trang chủ trả, người đến chỗ ta uống trà đều không thu tiền, miễn phí."

"Vì sao vậy?" Triển Chiêu khó hiểu.

"Tất nhiên là vì Lô trang chủ hiếu khách, dùng trà nước tiếp khách tới thăm thôi."

Triển Chiêu cười khẽ, "Lô trang chủ suy nghĩ cũng thật chu đáo. Có điều, bến đò này sao không thấy con thuyền nào? Chẳng lẽ khách của Lô trang chủ đều phải bơi qua?"

Ông chủ vẻ mặt khó xử, "Ai dà, nói thật, nếu khách quan không hẹn trước, đúng là không thể qua được hồ."

Nghe đến đó, Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn cảnh hồ đẹp không tả xiết trước mặt: “Vậy sao?”

Lúc này, trên mặt hồ xuất hiện một chiếc bè trúc từ xa bơi tới, trên bè có một thuyền phu, mặc áo ngắn, đầu đội nón lá che nửa khuôn mặt, tay nắm sào tre, thành thạo khua nước.

Triển Chiêu thấy vậy, cảm ơn ông chủ quán trà rồi rút kiếm cầm tay, đi tới bến đò.

Trong chốc lát, bè trúc kia đã cập bờ, Triển Chiêu bước tới gần ôm quyền thi lễ.

"Vị đại ca nhà đò này, có thể cho ta lên thuyền tới Hãm Không đảo không?"

Thuyền phu dừng lại trước mặt Triển Chiêu, một tay khẽ nhấc nón lá nhìn hắn, sau đó lại đặt xuống, vẫn che khuất nửa khuôn mặt: “Mời khách quan lên thuyền.” Nói xong liền lùi lại cho hắn lên.

"Đa tạ."

Triển Chiêu đã yên vị trên bè trúc, thuyền phu liền đẩy sào đưa bè rời bờ quay ngược lại, chốc lát bè trúc đã cách bờ mấy chục thước, Triển Chiêu âm thầm đánh giá thuyền phu, thấy hắn mặc áo ngắn, dáng người khỏe mạnh, trong tay cầm sào trúc, dùng lực rất nhẹ nhàng, có vẻ căn cơ võ công không kém. Xem ra, hắn không phải thuyền phu bình thường.

Đang suy nghĩ, thuyền phu kia đã mở miệng hỏi hắn.

"Vị khách quan này tới có việc hay thăm bạn bè vậy?"

Triển Chiêu không trả lời mà hỏi lại, "Thuyền đại ca nghĩ sao?"

"Khách quan không phải người địa phương, bằng hữu của Lô trang chủ từ xa tới thăm?"

Triển Chiêu ngừng lại một chút rồi mới trả lời:

"Có phải bằng hữu hay không, hoàn toàn là do Lô trang chủ."

Thuyền phu khẽ cười một tiếng, trả lời. "Lời này của khách quan rất thú vị."

Triển Chiêu chỉ cười không đáp.

"Nghe giọng nói, khách quan hình như là người phía nam, có câu nam thuyền bắc mã, chắc là khách quan biết bơi chứ?” Thuyền phu vừa chống bè vừa nói chuyện với Triển Chiêu, nghe như tùy tiện, thật ra đang thăm dò Triển Chiêu.

Triển Chiêu tất nhiên nhận ra ý đồ của hắn, nhưng không thèm để ý, chỉ lắc đầu cười nói: “Thật không khéo, tuy tại hạ là người phương nam, nhưng không biết bơi."

Thuyền phu đột nhiên nhích người một chút, rồi hét lên một tiếng.

"Tốt, ta chính là chờ những lời này của ngươi."

Ngay sau đó, liền tháo nón lá xuống quăng đi, rồi nhảy xuống hồ, nháy mắt đã mất dạng. Động tác cực kỳ nhanh, không ai kịp nhìn rõ diện mạo của hắn.

Triển Chiêu một mình đứng trên bè trúc, mắt quét qua mặt hồ, hai tai chú ý động tĩnh xung quanh.

Một lát sau, một bóng người bất ngờ nhảy khỏi mặt nước, giống như cá chép nhảy vậy. Triển Chiêu dùng sức nhấc sào trúc lên, dùng nội lực đẩy bè trúc trượt về phía trước. Thuyền phu theo sát phía sau, nhanh như cá chép vậy.

Hai người đuổi nhau một hồi trên mặt hồ. Đột nhiên hắn lặn xuống nước rồi không xuất hiện nữa. Đồng thời, bè trúc dưới chân Triển Chiêu gặp phải lực cản, cứ đảo quanh một chỗ.

Triển Chiêu đứng trên bè trúc, không chút kinh hoảng, ngưng thần chú ý động tĩnh dưới chân. Trong giây lát, một bóng người xông lên mặt nước, đánh tới một chưởng. Triển Chiêu giơ tay cản lại, người nọ lại xông lên, lại một chưởng, Triển Chiêu vẫn ung dung ứng phó.

Qua lại mấy chiêu, người nọ không hề chiếm được thượng phong, vội lùi lại mấy bước, thầm nghĩ trong lòng, Nam hiệp Triển Chiêu quả nhiên không phải hư danh, đúng là võ công rất cao.

Triển Chiêu rảnh tay, hành lễ nói: “Thì ra là Phiên giang thử Tưởng Bình Tưởng tứ gia, thất kính thất kính, Triển Chiêu lần này tới là đúng hẹn thu hồi ngọc như ý ở chỗ Bạch ngũ gia, xin Tưởng tứ gia tạo thuận lợi."

Tương Bình thấy hắn cử chỉ hào phóng, nho nhã lễ độ, trong lòng thêm vài phần hảo cảm. Nhưng việc Ngũ đệ muốn làm, hắn không có lý do gì không giúp.

"Chúng ta Ngũ thử đồng tâm, chuyện của Ngũ đệ cũng là chuyện của chúng ta, đại ca nói, chỉ cần ngươi qua được chúng ta, Ngọc như ý sẽ để ngươi mang về. Nếu không, Triển đại hiệp chỉ có thể trở về tay không."

"Ngũ thử tình thâm ý trọng, tại hạ bội phục. Như vậy, Triển Chiêu đắc tội.” Nói xong, nắm chặt bảo kiếm trong tay, triển khai tư thế.

"Tốt, sảng khoái." Tương Bình hét lớn một câu, lại xông lên. Hai người giao thủ, bè trúc chấn động, sau mấy hiệp đã vỡ mất một góc, nước hồ mãnh liệt tràn vào, Triển Chiêu mũi chân đạp lên một đoạn trúc đứng trên nước.

Một cái bóng đen vọt lên, mang theo nhiều bọt nước, thẳng tiến tới Triển Chiêu, Triển Chiêu lách người một cái tránh đi, chân phải quét tới Tưởng Bình, Tưởng Bình không kịp tránh, trúng đòn rơi xuống nước, Triển Chiêu vẫn vững vàng đứng trên đoạn trúc.

"Tưởng tứ gia, đa tạ." Nói xong, gỡ mấy đoạn trúc vứt ra xa, rơi trên mặt nước, rồi nương theo từng đoạn trúc mà nhảy lên bờ.

Phía sau truyền đến tiếng của Tưởng Bình, "Triển đại hiệp, tiếp theo là Tam ca Từ Khánh của ta, không phải dễ đối phó đâu."

Triển Chiêu nghe xong, khóe miệng mỉm cười, "Đa tạ Tưởng tứ gia nhắc nhở!"

Nói xong, bóng người đã biến mất trong cỏ lau mờ mịt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play