Hiểu Vân nhìn bố cáo ở cửa thành, không nói được một lời.
Thạch
Quốc Trụ bạo bệnh mà chết? Một người đang khỏe mạnh, sao có thể vô duyên vô cớ chết bất đắc kỳ tử? Hơn nữa bên trong bố cao không nói tỉ mỉ, chỉ ngắn ngủi hai câu. Hay đây là cạm bẫy của Thạch Quốc Trụ, để dẫn dụ
Triệu Trinh hiện thân?
Triển Chiêu trúng độc đã giải được chưa? Quy tiên đã trộm được binh phù chưa? Bao đại nhân bọn họ đã thoát vây chưa?
Từng vấn đề xuất hiện trong đầu khiến nàng vô cùng rối rắm. Càng khiến Hiểu
Vân bất an là, một chút pháp lực Quy tiên cấp cho nàng, đột nhiên biến
mất, chỉ sợ hiện giờ Quy tiên đã gặp phải phiền toái.
Trần tướng
quân đứng bên cạnh Hiểu Vân, một bên còn có tám binh lính xếp thành hàng trước cửa thành. Bọn họ đã điều tra trong thành, cũng không thấy bóng
dáng Triệu Trinh, đành sắp xếp mấy đội nhân mã tìm kiếm bên ngoài thành, còn bản thân mang vài người đứng ở cửa thành chờ. Trong lòng hắn biết,
nếu Hoàng thượng biết tin Thạch Quốc Trụ đã chết, nhất định sẽ vào
thành, bọn họ chỉ cần chờ ở đây sẽ gặp được. Nhưng mà, nhìn bộ dáng Hiểu Vân đọc bố cáo như có chút suy nghĩ, hắn cảm thấy khó hiểu.
Đang nói, liền thoáng thấy Triệu Trinh đang đi về hướng này.
Triệu Trinh tới gần cửa thành Ích châu, hắn từ xa đã nhìn thấy một đội quan
binh đứng ở cửa thành, lại không biết là địch hay bạn, đợi tới gần thấy
Hiểu Vân đứng ở đó, mới khẽ thở ra, nhanh chân tiến tới.
Người còn chưa tới nơi, đám người Trần tướng quân đã quỳ gối xuống tung hô vạn tuế.
"Mạt tướng Trần Tử Hiên khấu kiến Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, cứu giá
chậm trễ, xin Hoàng Thượng thứ tội." Trần Tử Hiên cúi đầu quỳ trên mặt
đất, trong lòng hắn lúc này mới kiên định lại. Lựa chọn tin tưởng nàng
quả nhiên không sai.
"Trần ái khanh bình thân." Triệu Trinh gọi
bọn hắn miễn lễ, lại hàn huyên với nhau một phen rồi mới vào thành, tiến thẳng tới phủ Kinh lược.
Cửa lớn phủ Kinh lược đóng chặt, im
lặng kỳ lạ. Đại môn bừng bừng khí thế, nhưng ngay cả một người bảo vệ
cũng không có, chỉ có hai con sư tử đá uy vũ đứng canh trái phải.
Mọi người dừng trước cửa, Trần Tử Hiên định lên gõ cửa, cửa lớn đã mở ra,
Bao đại nhân dẫn chúng nhân Khai Phong phủ đi ra nghênh giá. Một phen lễ nghĩa hoàn thành, định nghênh đón bọn họ vào trong. Bỗng cách đó không
xa, một trận chiêng trống vang giòn. Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy
một đoàn người đang đi về hướng này.
Bốn người cầm đầu mặc giáp,
trong tay nắm đại đao, tiếp theo là bốn người cầm thẻ bố cáo màu đỏ,
trên ghi mấy chữ “Khai Phong”, “Phủ doãn”, “yên lặng”, “tránh xa”. Mọi
người khó hiểu, đây không phải trang phục và đạo cụ Bao đại nhân dùng
khi đi tuần sao?
Lại nhìn tiếp phía sau, thấy Trương Long Triệu
Hổ Vương Triều Mã Hán, Triển Chiêu cùng Công Tôn Sách theo thứ tự đứng ở hai bên một cỗ kiệu. Mọi người thấy vậy đều cả kinh, không hẹn mà cùng
quay đầu nhìn đám người ở cửa. Hai Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã
Hán, hai Triển Chiêu cùng Công Tôn Sách, vậy, trong kiệu kia, có phải
còn một Bao Chửng không?!
Đội nhân mã kia tới trước cửa Kinh lược phủ liền ngừng lại, trong kiệu đi ra một người, đúng là Bao đại nhân.
Chuyện này làm người ta choáng váng, đây là thế nào?!
Thấy tình hình này, Hiểu Vân thật ra không giật mình, vì nàng đã dự đoán từ
trước. Chỉ là có chút lo lắng cho Quy tiên, không biết lão bị nhốt ở
đâu.
Triệu Trinh còn chưa từ cơn khiếp sợ tỉnh táo lại, những người đó đã quỳ xuống hành đại lễ.
"Chuyện này..." Triệu Trinh nhìn Trần Tử Hiên, lại nhìn Hiểu Vân. "Đây là chuyện gì? Sao lại có hai Bao khanh?"
Hai đội nhân mã, bảy người ở cửa, bảy người trên đường, diện mạo giống
nhau, trang phục giống nhau, thật sự khiến người ta nghi hoặc, khó phân
thật giả. Hai bên đều nói đối phương là giả mạo, nhất thời không thể xác định thật giả, vì vậy cùng nhau vào Kinh lược phủ.
Công đường
Kinh lược phủ, Triệu Trinh ngồi trên cao, Trần Tử Hiên đứng bên trái bảo vệ, Hiểu Vân đứng ở dưới bên phải. Phía dưới hai đoàn người cung kính
đứng, giống hệt như nhau. Triệu Trinh nhìn bên trái, lại nhìn bên phải,
quả thật là mặt giống hệt nhau, thật là có chút tê đầu.
Vốn tưởng có Công Tôn Hiểu Vân ở đây, chuyện sẽ dễ làm, không nghĩ tới bọn họ đều biết thân thế của nàng, hơn nữa hai Công Tôn Sách đều thuộc lòng ngày
sinh tháng đẻ của nàng. Hơn nữa, hỏi các vụ án lớn nhỏ ở Khai Phong phủ, cũng đều biết rõ ràng. Triệu Trinh nhất thời không có cách nào.
"Công Tôn Hiểu Vân, ngươi là con gái của Công Tôn Sách, đối với người của
Khai Phong phủ rất quen thuộc. Ngươi xem xem bên nào là thật bên nào là
gì?” Rơi vào đường cùng, Triệu Trinh liền vứt củ khoai bỏng này cho Hiểu Vân.
Hiểu Vân nhìn người hai bên, dựa theo tình huống trong phim truyền hình, một trong hai đội hẳn là thật, nhưng mà nàng lúc này không thể dựa vào đó để phân thật giả. Hơn nữa, hai bên quả thật rất giống
nhau, nếu trộn lại, chỉ sợ chính bọn họ cũng không biết ai là “người một nhà”.
"Hồi Hoàng Thượng, theo ngoại hình, dân nữ thật sự không thể phân biệt được."
"Vậy ngươi có thể hỏi những chuyện riêng giữa ngươi với Công Tôn Sách, ai không biết tất là giả."
Lời này có lý, có một phương pháp cực kỳ hữu hiệu, chính là hỏi xem ai biết nàng “không phải” là Công Tôn Hiểu Vân, kết quả biết ngay. Nhưng chuyện này không thể công khai, mặc dù nàng có thể mượn chuyện này phân biệt
thật giả, nhưng làm sao có thể dùng lý do này thuyết phục Triệu Trinh,
làm sao lấy lý do này khiến “Bao công giả” tâm phục khẩu phục chứ?
Bất kể thế nào, việc này vạn vạn không thể nói ra, cho dù đưa ra cũng không ai tin.
Với lại chuyện riêng giữa cha con Công Tôn Sách, tuy rằng nàng từng “mộng”
ra rất nhiều chuyện của Công Tôn Hiểu Vân, nhưng nàng làm sao biết cái
nào là thật là giả chứ? Nếu sai thì không xong. Có điều, những chuyện
xảy ra gần đây có thể hỏi thử.
"Hoàng Thượng, mấy ngày trước đây
vào tết Trùng Dương, dân nữ từng cùng Triển đại nhân, Trương giáo úy
uống rượu thưởng cúc, từng đọc một bài thơ dân nữ vô cùng thích. Không
bằng để họ đọc lại xem sao."
Triệu Trinh gật đầu, đang định ban
lệnh, lại nhớ ra cái gì, liền gọi người chuẩn bị giấy bút, cho hai Triển Chiêu tách ra viết xuống bài thơ.
Hai tờ giấy đưa tới trong tay Hiểu Vân trong tay, Hiểu Vân vừa nhìn đã mỉm cười.
"Công Tôn Hiểu Vân, kết quả như thế nào?""Bẩm Hoàng Thượng, người viết tên “Nguyệt hạ độc chước” là thật, nói cách khác, Bao đại nhân bên trái là thật!"
"Thật vậy sao?" Triệu Trinh vui sướng, "Người đâu, bắt bọn giả mạo này lại."
Vừa dứt lời, liền có tướng sĩ xông lên, vây quanh đám người Khai Phong phủ ở bên phải, những người đó hơi kinh hoảng. Duy chỉ có Bao Chửng giả vẫn
khí định thần nhàn.
"Hoàng Thượng, Bao Chửng không phục. Bao
Chửng đường đường là đại quan tam phẩm, sao có thể dựa vào một bài thơ
mà phán định Bao Chửng là giả? Vậy nếu Công Tôn Hiểu Vân kia cũng là giả thì sao?"
Hiển nhiên, quả bom này uy lực không nhỏ.
Hiểu
Vân bất khả tư nghị trừng mắt nhìn Bao Chửng giả, lúc này trong lòng
nàng đã hiểu được, ai là thật, ai là giả. Nhưng vấn đề là, lúc này ngay
cả nàng là thật hay giả cũng bị nghi ngờ.
Hiểu Vân nhìn về phía
Triệu Trinh, quả nhiên thấy vẻ mặt do dự của hắn. Trong lòng Hiểu Vân
run lên, đây chính là sắp phán nàng thành “bị cáo”. Hơn nữa, nàng không
thể tự giải thích, bởi vì Triệu Trinh sẽ không tin. Càng giải thích, chỉ sợ càng tẩy càng đen. Rơi vào đường cùng đành thở dài.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nếu không tin tưởng dân nữ, vậy xin mời Bát
vương gia cùng Vương thừa tướng và các trọng thần trong triều tới phân
biệt, bọn họ làm quan với Bao đại nhân nhiều năm, nhất là Bát vương gia
và Vương thừa tướng đối với Bao đại nhân hiểu rất sâu, tất nhiên có thể
phân thật giả. Trước đó, hai vị Bao đại nhân cùng tùy tùng đều phải ở
lại Kinh lược phủ, không được ra khỏi cửa phòng nửa bước, không thể liên lạc với bên ngoài, như vậy sẽ không có Bát vương gia hay Vương thừa
tướng giả xuất hiện. Đến lúc đó, thật giả tự nhiên sẽ rõ ràng."
Hiểu Vân vi cúi đầu, bình tĩnh nói.
Triệu Trinh đối với lời này của Hiểu Vân giật mình không thôi, nàng vậy mà
một chút cũng không giải thích?! Tuy rằng trong lòng hắn cảm thấy Hiểu
Vân này chắc chắn là thật, nhưng sự tình trọng đại, hắn không thể không
cẩn trọng, nếu không, có gì sơ suất, hậu quả khôn lường. Vì thế liền gật đầu.
"Cứ như vậy đi, vậy còn ngươi?"
Hiểu Vân nhìn về
phía Bao đại nhân, Công Tôn Sách và cả Triển Chiêu bọn họ, thấy bọn họ
cười với mình, đột nhiên cảm thấy thật uất ức, liền bước tới cạnh bọn
họ: “Dân nữ ở cùng bọn họ."
Triệu Trinh hiểu rõ gật đầu, suy tư một lát mới nói:
"Nhị vị Bao khanh..." Triệu Trinh nhìn hai nhóm người ở dưới, ngừng lại một chút, lời này sao có thể nói tự nhiên được?
"Trẫm tạm thời không thể phân biệt thật giả, để công bằng, đợi Bát vương gia
cùng Vương thừa tướng tới mới thương nghị đối sách. Trước hết các ngươi
chịu khó mấy ngày, ở lại phủ Kinh lược, không thể ra ngoài. Các ngươi có gì dị nghị không?"
"Chúng thần xin theo an bài của Hoàng Thượng." Cả hai Bao đại nhân đều không do dự đồng ý.
Trần Tử Hiên liền gọi người đưa bọn họ dẫn xuống.
Hai ngày sau, Bát vương gia, Vương thừa tướng cùng Bàng thái sư đến Kinh
lược phủ. Quá trình phân thật giả vô cùng đơn giản. Chỉ cần xác nhận
Hiểu Vân là thật hay giả sẽ biết kết quả. Mà khiến Hiểu Vân không ngờ,
mấu chốt phân biệt lại là thang bao, Hiểu Vân lại làm một nồi thang bao, Bát vương gia làm chứng, chứng minh nàng chính là Hiểu Vân ngày đó
không phải giả. Vì thế việc phân rõ thật giả này cứ vậy rõ ràng.
Lúc này, đám người Bao Chửng giả đã bị bao vây, đột nhiên Bao Chửng giả ném ra một câu:
"Ta hiện tại là Bao Chửng, nếu dân chúng nhìn thấy Bao Thanh Thiên Bao đại
nhân bọn họ kính ngưỡng bị trảm thủ, bọn họ sẽ nghĩ gì?"
Thạch
Quốc Trụ đáng chết, quả nhiên không sợ hãi. Hiểu Vân trừng mắt với Bao
Chửng giả, trong lòng tức giận bất bình, chẳng lẽ hắn không nghĩ Triệu
Trinh sẽ bí mật ra tay, trực tiếp ngầm giết hắn?
Hiểu Vân quay
đầu nhìn Triệu Trinh, thấy hắn vẻ mặt khó xử, lại nhìn Bát vương gia,
Bao đại nhân, sắc mặt đều không tốt lắm. Trong lòng nghĩ, chẳng lẽ không thể ám toán sao?
Đúng vào lúc này, nội đường đột nhiên hiện lên ánh sáng trắng, một bóng người xuất hiện.
"Quy tiên gia gia!" Hiểu Vân kinh hô một tiếng, liền chạy đến bên lão, "Ngài không sao chứ!"
Quy tiên quay đầu cười với nàng, "Không có việc gì không có việc gì, lão rùa đen ta mạng còn rất dài!"
Mọi người đối với việc trong nội đường đột nhiên xuất hiện một người đều
cảm thấy kinh ngạc, nhưng người của phủ Khai Phong vừa nhìn rõ người này thì không thể nói gì.
Bao Chửng giả nhìn thấy Quy tiên, thần sắc hốt hoảng. Có điều, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Quy tiên đã vung quải trượng, một trận gió cuốn, một mảnh hồng quang thẳng tắp bay về phía
bọn họ, hồng quang hiện lên, bảy người liền bị đánh về nguyên hình.
Mọi người nhìn rõ, đúng là Thạch Quốc Trụ, Mạc Ngôn, đạo sĩ, còn có bốn thuộc hạ của Thạch Quốc Trụ.
Quy Tiên cười, "Vậy là có thể đem các ngươi chém đầu trước mặt mọi người rồi!"
Thạch Quốc Trụ thấy mình đại thế đã mất, đành thúc thủ chịu trói.
"Thắng làm vua, thua làm giặc. Một khi đã như vậy, muốn chém muốn giết, lão
phu nhận hết.” Nói xong liền chủ động tiến lên. Tướng sĩ vây quanh liền
áp giải bọn họ ra ngoài, đúng lúc đi qua cửa thì biến cố xuất hiện.
Triển Chiêu còn chưa kịp nói hết một câu "Tiên sinh cẩn thận", một cây chủy
thủ đã đặt trên cổ Công Tôn Sách. Thì ra lúc Mạc Ngôn đi qua cửa, thừa
lúc binh sĩ không chuẩn bị, liền kéo Công Tôn Sách về phía bọn họ.
"Cha!"
"Công Tôn tiên sinh!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT