Sấm ầm vang một tiếng, Hiểu Vân khẳng định, nàng bị sét đánh.

Triển Chiêu là gay? Không phải đâu! Hiểu Vân hồ nghi nhìn về phía Triển Chiêu, lại bị hắn trừng mắt lườm. Nàng cũng hoài nghi?

Hiểu Vân vội lắc đầu, tỏ vẻ không hề. Sau đó hai người nhìn về phía Công Tôn Sách.

"Công Tôn tiên sinh, đây là cớ gì??"

"Chính là..." Đinh Nguyệt Hoa ở một bên định nói, lại bị Công Tôn Sách ngắt lời.

"Đinh cô nương nói cẩn thận!"

Công Tôn Sách ngày thường luôn cười ha ha, hòa ái dễ gần bình dị gần gũi, nhưng khi tức giận cũng uy nghiêm mười phần. Đinh Nguyệt Hoa thấy Công Tôn Sách nghiêm mặt, cảm thấy không thú vị, vuốt vuốt mũi, rồi xoay người đi vào doanh trướng: “Không nói thì không nói."

Đinh cô nương? Nghe ba chữ này, trong lòng Hiểu Vân lộp bộp, chẳng lẽ là Đinh Nguyệt Hoa trong truyền thuyết kia? Nhìn bóng dáng biến mất trong lều, cảm xúc bất an lập tức tràn tới.

Triển Chiêu thấy Hiểu Vân nhướn mày, cũng không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, tưởng rằng nàng đang suy nghĩ chuyện hắn có thể là đoạn tụ, liền lấy tay thúc vào khuỷu tay nàng.

Hiểu Vân phục hồi tinh thần nhìn hắn, thấy hắn vẻ mặt khó chịu, mới bật cười, coi như là an ủi.

Công Tôn Sách thấy động tác của hai người bọn họ, quả thật là “liếc mắt đưa tình”, “cử chỉ thân mật”, không khỏi trầm mặt ho khan. “Triển hộ vệ, vào nội trướng nói chuyện với đại nhân đi. Còn nữa, vị này là..."

"Tôi tên Đường Ngọc Vân." Hiểu Vân hạ giọng, chủ động báo danh, trong lòng thầm nghĩ, thuật dịch dung này thật là… Tốt không thể tưởng,ngay cả cha nàng cũng không nhận ra được.

"Vị Đường công tử này, cũng vào trong đi.” Công Tôn Sách thản nhiên liếc mắt nhìn Hiểu Vân, rồi xoay người vào trong. Triển Chiêu cùng Hiểu Vân cũng theo vào.

Đi theo bên cạnh Công Tôn Sách, Hiểu Vân lúc này mới có thể nhìn ông thật kỹ. Ba năm không gặp, tựa hồ không thay đổi nhiều, nhưng mà lúc nhìn thật kỹ, không khó phát hiện, thái dương có thêm sợi bạc, còn có nếp nhăn trên khóe mắt càng sâu. Ba năm qua, ông cũng không thoải mái.

Đi vào trong trướng, thấy Bao đại nhân đang ngồi nghiêm chỉnh trước thư án. Hiểu Vân ngẩng đầu, thấy ông đang nhìn, trên mặt cũng như bình thường không có bao nhiêu biểu cảm, nhưng mà hai mắt nhìn mình, giống như muốn nhìn thấy tất cả, hàm xúc cả sự tò mò. Thấy Bao đại nhân vẫn giống như ba năm trước đây, không thay đổi gì nhiều, Hiểu Vân không khỏi nở nụ cười, chẳng lẽ vì da đen quá nên khó thấy già đi?

Hiểu Vân cười như vậy, khiến Bao đại nhân không khỏi sửng sốt. Thiếu niên này, sao nhìn hắn, hắn lại nở nụ cười chứ? Khuôn mặt này của ông, người khác nhìn thấy vừa khóc vừa sợ cũng không ít, nhưng còn chưa thấy ai lần đầu nhìn thấy lại cười rộ lên. Thiếu niên này thật kỳ quái.

Bao đại nhân tinh tế đánh giá Hiểu Vân đứng bên cạnh Triển Chiêu, tuổi còn trẻ, bộ dáng tuấn tú, khuôn mặt tươi cười, vừa thấy đã biết là người tính khí rất tốt, quả thật là khiến người ta vui vẻ, nhưng vì sao lại cùng Triển hộ vệ… Bao đại nhân nhìn Triển Chiêu, lại nhìn Hiểu Vân, trong lòng nghi hoặc. Tuy rằng hai người chỉ đứng ở đó không làm gì, nhưng mà giữa hai người lại khiến người ta có cảm giác thân mật ôn nhu, chẳng lẽ bọn họ quả thực...

Bao đại nhân lắc đầu, đem ý nghĩ vừa rồi vứt bỏ. Trong lòng ông không tin lời Đinh Nguyệt Hoa vừa nói. Chuyện của Triển Chiêu và Hiểu Vân, ông cùng Công Tôn Sách đều tận mắt chứng kiến, tình huống mà Đinh Nguyệt Hoa nói, chắc chắn có nội tình khác.

Còn nữa, nhìn thiếu niên này, có một cảm giác quen thuộc nói không nên lời, đây là vì sao? Trong đầu dâng lên cảm giác giống như từng quen biết, khiến Bao đại nhân đối với hắn ta càng thêm nghi hoặc. “Triển hộ vệ, vị này là?"

"Đại nhân, vị này là..." Triển Chiêu do dự một chút, nhìn Hiểu Vân, lại nhìn Đinh Nguyệt Hoa. Theo lý không cần giấu thân phận của Hiểu Vân với Bao đại nhân cùng Công Tôn Tiên Sinh, nhưng Đinh Nguyệt Hoa ở đây, Triển Chiêu lại khó nói ra.

"Đinh tiểu thư, bản phủ có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Triển hộ vệ, mời tiểu thư tránh đi.” Bao đại nhân tất nhiên nhìn ra Triển Chiêu ngại Đinh Nguyệt Hoa ở đây, mới muốn nói lại thôi, vì thế mở miệng bảo Đinh Nguyệt Hoa. Đinh Nguyệt Hoa tuy là trong lòng không thoải mái, nghĩ sao lại bảo một mình nàng ra ngoài. Có điều, Bao đại nhân uy nghiêm, nàng không dám khiêu khích, vì thế chỉ có thể không cam lòng vén màn đi ra.

Đợi Đinh Nguyệt Hoa vừa đi, Hiểu Vân bước về phía trước từng bước, hai chân quỳ xuống. “Hiểu Vân bái kiến Bao đại nhân, bái kiến phụ thân!"

Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đều sửng sốt, đây là... Đây là Hiểu Vân?!!

Triển Chiêu thấy hai người đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, mỉm cười, chính mình vừa rồi chẳng phải cũng không dám tin như vậy sao? Vì thế mở miệng giải thích: “Đại nhân, tiên sinh, đây đúng là Hiểu Vân. Vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên cải trang thành thế này."

"Cha, Hiểu Vân đã trở lại." Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn Công Tôn Sách, nhịn không được hốc mắt đỏ lên.

Công Tôn Sách vẻ mặt chấn kinh, nhìn Hiểu Vân cẩn thận đánh giá. Mới vừa rồi không chú ý, lúc này mới phát hiện “thiếu niên” này có chút giống con gái ông, khó trách mới vừa rồi lúc gặp luôn cảm thấy có chút cảm giác khác thường, thì ra, thì ra đúng là con gái của mình!

Công Tôn Sách bước lên từng bước, đỡ nàng đứng dậy, vươn hai tay, bởi vì kích động mà run không thôi."Hiểu Vân, Hiểu Vân, con đã trở lại."

"Đúng, cha, nữ nhi đã trở lại."

"Đã trở lại, Hiểu Vân đã trở lại."

Một đôi phụ tử, cửu biệt gặp lại, cầm tay nhìn nhau, hai mắt đẫm lệ. Khiến người chứng kiến trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng. Ngay cả Bao đại nhân cũng không cầm được rơi lệ xúc động: “Tốt tốt tốt, trở về là tốt rồi."

Công Tôn Sách nhìn Bao đại nhân, lại quay đầu nhìn Hiểu Vân, kích động tới mức không nói được gì. Bao đại nhân thấy Hiểu Vân đã sắp khóc, vội khuyên giải nói: “Cha con đoàn tụ là chuyện tốt, Hiểu Vân sao lại khóc nhè?"

"Để đại nhân chê cười rồi.” Hiểu Vân vội lấy tay lau nước mắt, ngượng ngùng nói.

Bao đại nhân nở nụ cười nói, "Ngay cả Công Tôn tiên sinh cũng không tinh mắt nhận ra, nếu Triển hộ vệ không nói, chúng ta còn nghĩ trước mặt là một mỹ thiếu niên đấy. Thuật dịch dung của Hiểu Vân có thể thấy là rất được."

Hiểu Vân lúc này mới nở nụ cười."Bao đại nhân khích lệ."

"Đại nhân, mới vừa rồi Đinh tiểu thư nàng nói..." Triển Chiêu mơ hồ đoán được hành vi quái dị của binh sĩ trong doanh thoát không được quan hệ với lời Đinh Nguyệt Hoa vừa nói bên ngoài trướng.

Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách nhìn nhau, đều mang vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Đinh tiểu thư mới vừa rồi ở chợ nhìn thấy hai người các ngươi dắt tay bỏ đi." Công Tôn Sách giải thích.

Triển Chiêu lúc này mới biết điểm mấu chốt, lúc đó trong đầu hắn toàn bộ đều là chuyện của Hiểu Vân, không chú ý đến nàng ta, nhớ lúc đó hai người ở trong chợ, trước mặt bao nhiêu người nắm tay đi tới khách điếm, lại cảm thấy xấu hổ không thôi, hành động như vậy quả thật không thỏa đáng, khó trách Đinh tiểu thư hiểu lầm.

Hiểu Vân cũng biết đã xảy ra chuyện gì, lắc đầu cười khổ: “Sức tưởng tượng của Đinh tiểu thư quả thật rất phong phú nhỉ? Có vậy đã cho là ta cùng Triển đại ca..."

Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, "Khó trách chúng ta vào quân doanh, những người đó đều dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn chúng ta, làm sao bây giờ?" Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm, nếu trên giang hồ truyền lưu nói: đỉnh đỉnh đại danh nam hiệp Triển Chiêu, đường đường là Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ, vậy mà đoạn tụ, vậy thanh danh của Triển Chiêu...

Lúc này, Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách cũng nhìn về phía Triển Chiêu, muốn biết hắn tính làm thế nào.

Triển Chiêu chỉ cười cười, lạnh nhạt nói: "Nếu là chuyện bịa đặt, vậy cứ kệ bọn họ đi, Triển Chiêu tin tưởng, lời đồn sẽ dừng ở bậc trí giả." Đợi Hiểu Vân khôi phục dung mạo vốn có, hai người phu thê tình thâm, ra vào thành đôi, lời đồn đó tất nhiên sẽ không công mà phá, hơn nữa, hắn tin tưởng ngày đó không còn xa.

Hiểu Vân thấy Triển Chiêu nhìn mình, liền cười tán thành, nếu hắn đã nói vậy, vậy cứ kệ đi, dù sao nàng cũng không để ý mấy thứ này. Chỉ cần Triển Chiêu cảm thấy không sao là được.

Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách thấy hai người "mắt đi mày lại", đều thầm nghĩ: khó trách Đinh tiểu thư hiểu lầm! Hai người bọn họ giờ đều là “nam tử” đó.

Bao đại nhân khẽ hắng giọng, lúc này mới nói chuyện: “Không biết nguyên nhân đặc biệt vừa rồi Triển hộ vệ nói là thế nào?"

"Đại nhân, Hiểu Vân là vì giúp Đường Thực Đường đại nhân tra án, cải trang thành nam tử, là để tiện cho việc phá án thôi.” Hiểu Vân lại đem những lời vừa rồi nói với Triển Chiêu nói lại với Bao đại nhân và Công Tôn Sách một lần. Nếu có máy ghi âm, nàng thật muốn ghi âm hết những lời đó, lúc người khác hỏi thì bật cho họ nghe. Có điều có lẽ đây là lần cuối cùng, sẽ không có ai khác hỏi nàng chuyện này nữa.

Bao đại nhân nghe xong, gật gật đầu. "Thì ra là thế."

"Đại nhân, thuộc hạ còn có chuyện quan trọng bẩm báo." Nói xong, Triển Chiêu từ trong túi áo lấy ra mấy đồng tiền mới đổi ở chợ, tiến lên giao cho Bao đại nhân.

Bao đại nhân cẩn thận quan sát thứ trong tay, cũng không hiểu ý tứ trong đó: “Hai đồng tiền một cũ một mới, Triển hộ vệ đây là ý gì?” Vừa nói vừa giao đồng tiền cho Công Tôn Sách.

"Đại nhân có nhận ra, hai đồng tiền này có điểm gì khác nhau không?"

"Nhìn bên ngoài, ngoại trừ một mới một cũ, cũng không có gì khác, nhưng mà, độ nặng của hai đồng tiền này có khác biệt.” Công Tôn Sách đặt đồng tiền trong tay, suy nghĩ một hồi mới nói.

Bao đại nhân nghĩ một chút rồi nói: “Đồng tiền này dùng lâu, rỉ sét hoặc nhiễm bẩn khó tránh, sức nặng khác nhau cũng là bình thường."

Triển Chiêu lắc đầu, "Nhưng mà, khiến thuộc hạ kỳ lạ chính là, tiền mới ngược lại so với tiền cũ nặng hơn."

"Tiền mới quả thật so với tiền cũ nặng hơn một chút.” Công Tôn Sách cũng gật đầu.

"Tuy nói tiền đều do chuyên ti của triều đình đúc riêng, nhưng sức nặng của mỗi đồng tiền có sự khác biệt, cũng không phải không có khả năng.” Bao đại nhân trầm tư một hồi rồi nói.

Triển Chiêu lấy hết đám tiền thừa ra, xếp lên thư án: “Nhưng mà, gần như mỗi đồng tiền mới đều nặng hơn so với tiền cũ, thuộc hạ cho rằng điểm này không tầm thường."

Công Tôn Sách tiến lên cẩn thận xem xét, trầm ngâm nói: “Chuyện này, quả thật bất thường."

Hiểu Vân ở một bên, cũng nhìn thử, thuận miệng nói một câu: "Tiền mời này không phải là giả chứ?” Ở thế kỷ hai mốt tiền giả bay đầy trời, hơn nữa thật giả khó phân, không để ý sẽ nhận nhầm tiền giả, bởi vậy Hiểu Vân mới theo phản xạ nghĩ như vậy. Ai ngờ nàng thuận miệng nói một câu, lại khiến ba người còn lại cả kinh, sửng sốt, vẻ mặt chấn kinh nhìn nàng.

"Ta... Nói sai rồi sao?" Thấy ba người như thế, Hiểu Vân chần chừ hỏi.

"Không, lời của Hiểu Vân không phải không có khả năng. Ngày xưa quả thật có thương nhân tự đúc tiền giả, từ giữa hưởng lợi."

Nghe Công Tôn Sách nói như vậy, Hiểu Vân mới biết, thì ra từ xưa đã có nạn làm tiền giả rồi!

Tuy nói như vậy, nhưng Triển Chiêu lại nghĩ tới một vấn đề không rõ: “Nhưng mà, bản thân đồng có giá trị hơn tiền đồng, làm tiền giả, làm sao có được lợi ích chứ?"

"Ở bên trong đồng bỏ mấy thứ khác, không phải có thể kiếm lời rồi sao?” Hiểu Vân nhìn Công Tôn Sách: “Cha, cha nói xem đúng không?"

Công Tôn Sách gật đầu: "Quả thật như thế. Thành phần của tiền đồng không phải chỉ có đồng, mà có bảy phần đồng, ba phần thiếc và chì, nếu thay đổi tỉ lệ thành ba phần đồng, bảy phần thiếc và chì, giá nguyên liệu có chênh lệch, lại trừ đi tiền công đúc đồng, vẫn sẽ có được lợi nhuận."

Bao đại nhân trầm tư một lát, vẻ mặt ngưng trọng: "Nếu có một lượng lớn tiền đồng giả lọt ra phố phường, tất sẽ tạo ra hậu quả không thể chịu nổi. Nhẹ thì làm nhiễu loạn việc buôn bán, nặng thì làm dao động căn cơ của quốc gia! Xem ra việc này phải tra cho rõ. Triển hộ vệ, những đồng tiền này ngươi từ đâu có được?"

"Bẩm đại nhân, đây đều là thuộc hạ đổi từ chợ, theo thuộc hạ hỏi thăm tiểu thương trong chợ, người sử dụng đám tiền mới này đều là binh sĩ trong doanh, chợ ở ngay gần quân doanh, mỗi quầy hàng đều nhận được không ít."

"Ồ? Thật sự có chuyện này?" Bao đại nhân mặt lại đen thêm vài phần.

"Đại nhân, chẳng lẽ tiền giả từ trong quân mà ra?” Hiểu Vân không muốn nói chuyện giật mình, nhưng theo suy đoán, tiền đồng này rất có thể từ trong quân doanh lưu lạc ra ngoài.

Bao đại nhân không nói gì, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Công Tôn tiên sinh, truyền tướng lĩnh hải quân Đăng Châu."

"Vâng, đại nhân!"

Hiểu Vân rất muốn ở lại trong quân doanh, có thể theo bên cạnh Triển Chiêu, có điều Bao đại nhân nói muốn nàng trở về thành giúp Đường Thực tra án, nàng cũng chỉ có thể theo lệnh làm việc. Nhưng mà từ lúc gặp lại mới chỉ qua mấy canh giờ, lại phải chia ly, khiến Hiểu Vân rất không đành lòng.

"Triển đại ca..." Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, lưu luyến không rời.

Triển Chiêu tất nhiên biết lòng của nàng, liền vỗ vai nàng an ủi: “Đợi mấy ngày nữa vào thành chúng ta gặp nhau, công việc trước mắt quan trọng hơn.” Tuy rằng hắn cũng không nỡ, nhưng dù sao cũng đang có công vụ trong người, không có thời gian rảnh rỗi chăm sóc nàng, chỉ có thể bảo nàng trở về trước. Hơn nữa, lời đồn hai người “đoạn tụ” đã truyền huyên náo, nếu để nàng ở lại quân doanh, chỉ sự bị người ta nói thành sự thật.

Hiểu Vân chỉ có thể gật đầu, suy nghĩ một hồi, lại nói tiếp: “Triển đại ca, vậy Đinh tiểu thư Đinh Nguyệt Hoa thì sao? Vì sao lại đi cùng mọi người?"

Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân thở dài. Hắn đã biết nàng sẽ lo lắng chuyện này: “Hiểu Vân, đừng suy nghĩ nhiều."

"Ta... Ta không nghĩ gì cả.” Hiểu Vân cúi đầu, vân vê vạt áo trước.

Triển Chiêu lắc đầu, kéo tay nàng nắm trong lòng bàn tay, cúi đầu xuống ngang mặt nàng: “Miệng có thể chứa cả hồ nước rồi kìa, còn nói không nghĩ gì."

"..." Hiểu Vân chỉ cúi đầu, không nói gì.

"Hiểu Vân..." Triển Chiêu bất đắc dĩ ôm nàng vào lòng: “Hiểu Vân, Đinh tiểu thư kia là cháu ruột Phiêu kỵ đại tướng quân Đinh Đại Sơn, là hòn ngọc quý của Đinh phủ, tính nết khó tránh có chút kiêu căng, ban đầu nàng ở Mạt Hoa thôn, mấy ngày trước mới đến Khai Phong. Lần này chúng ta đến Đăng Châu, nàng không nên đi theo. Kỳ thật, nàng là vì Ngũ đệ mà tới. Từ sau khi đến Khai Phong, Đinh tiểu thư thường xuyên đi tìm Ngũ đệ, có lẽ là Ngũ đệ không kiên nhẫn nổi, chủ động lĩnh mệnh đón tiếp Đường Thực, vốn Bao đại nhân định để ta đi. Mấy ngày qua nàng ấy vẫn quấn lấy ta hỏi Ngũ đệ đi đâu, nhưng ta đã đồng ý giấu giúp Ngũ đệ, cho nên nàng ấy cứ đi theo ta."

Đinh Nguyệt Hoa cùng Bạch Ngọc Đường?

Hiểu Vân ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu. "Đinh Nguyệt Hoa cùng Ngũ Ca?"

"Không phải ta." Triển Chiêu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hiểu Vân, nói dứt khoát.

Thì ra... Hiểu Vân vừa mừng vừa sợ, còn có chút không dám tin, thì ra Đinh Nguyệt Hoa tới đây là vì Bạch Ngọc Đường, vậy nàng không cần lo lắng nàng ấy cùng Triển Chiêu nữa rồi.

Mắt thấy khóe miệng Hiểu Vân nâng cao, Triển Chiêu rốt cuộc nhịn không được bật cười, điểm vào mũi nàng nói: “Không lo lắng nữa?"

"Ừ" Hiểu Vân gật đầu. Chuyện trong sách không trở thành uy hiếp, thật vui vẻ. Có điều...

"Triển đại ca, huynh nói Ngũ ca gặp phải Đinh tiểu thư vừa bám người vừa có chút điêu ngoa, thật quá phấn khích, chúng ta có trò hay để xem rồi."

"Nàng đó..." Triển Chiêu liếc mắt xem thường nàng, giọng nói lại lộ ra vẻ sủng nịch.

Hiểu Vân cười gượng mấy tiếng, rồi vùi vào trong lòng hắn, giống như con mèo nhỏ không ngừng cọ xát.

Hai người một ngựa, chậm rãi mà đi, đã được một khắc. Thấy hai người đã rời khỏi quân doanh một hồi lâu, phải dừng lại thôi, cũng không thể từ quân doanh đưa tới tận trong thành Đăng Châu. Vì thế, đi thêm một đoạn rồi dừng lại.

"Triển đại ca, đưa tới đây thôi.” Hiểu Vân nhìn vạt áo trước của Triển Chiêu, rầu rĩ nói. Vừa mới gặp mặt, lại phải chia ra, thật luyến tiếc...

"Ừ, đi đường cẩn thận." Triển Chiêu nhẹ giọng trả lời, rất ôn nhu, nói xong, còn nâng tay khẽ xoa đầu nàng: “Đừng khổ sở, rất nhanh sẽ gặp lại, ta cam đoan."

"Vâng." Hiểu Vân bắt lấy bàn tay hắn đang đặt trên đầu mình, nắm một chút mới buông ra, nhu thuận gật đầu, xoay người lên ngựa.

"Ta đi đây.” Ngồi ở trên ngựa, Hiểu Vân cúi đầu nhìn Triển Chiêu.

"Đi đi." Triển Chiêu mỉm cười.

"... Được." Hiểu Vân bĩu môi, một hồi lâu sau mới thốt ra được một từ, sau đó đột nhiên cúi đầu, vội vàng để lại một nụ hôn trên môi hắn, sau đó mới xoay ngựa rời đi.

Qua hồi lâu, mắt thấy bóng dáng Hiểu Vân sắp biến mất ở đường chân trời, Triển Chiêu mới khẽ thở dài một tiếng, đưa tay xoa chỗ mới được hôn, mỉm cười xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play