"Triển đại ca..." Hiểu Vân ấp úng nhìn hắn từng bước một đến gần. Nàng,
đây là đang nằm mơ sao? Sao vừa mới nghĩ tới hắn, hắn liền xuất hiện?
"Hiểu Vân."
"Triển đại ca..." Cái ôm đã lâu mới có, hơi thở quen thuộc, còn có giọng nói
của hắn, chân thật như vậy. Thì ra, nàng nhớ hắn như vậy, nhớ đến tim
cũng tan nát. Nước mắt lại tuôn ra, mơ hồ nỉ non, cúi đầu nói ra nỗi
tương tư của nàng: "Triển đại ca, ta rất nhớ huynh, rất nhớ huynh..."
"Ta cũng vậy, rất nhớ nàng." Một tiếng thở dài từ trong miệng Triển Chiêu
tràn ra. Hắn đã rất nhiều ngày chưa được ôm nàng. Ngày đó, hắn vẫn luôn
nhìn nàng, nỗi khổ của nàng, nỗi đau của nàng, hắn đều biết. Nhưng nàng
không chịu gặp hắn, hắn cũng chỉ có thể chiều ý nàng, không xuất hiện
trước mặt nàng, chỉ có chờ lúc nàng ngủ, yên lặng chờ đợi bên giường.
Mỗi một biến hóa của nàng, hắn đều biết; mỗi cơn thống khổ của nàng, hắn
đều đau lòng. Thanh xuân đã già, không còn hồng nhan, đối với nàng mà
nói, rất tàn khốc, với hắn mà nói, cũng là dày vò. Thống khổ của nàng
khiến hắn đau lòng, mâu thuẫn của nàng khiến hắn không thể bỏ qua, nhưng mà, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng, thúc thủ vô sách.
Giờ này
khắc này, nam hiệp Triển Chiêu, phải làm thế nào đây, một thân võ nghệ
thì đã sao? Chỉ là hư danh, không thể bảo vệ được nữ nhân mình yêu thì
có ý nghĩa gì? Còn hơn thế nữa, không bằng một người bình thường, có mấy mẫu đất cằn, mấy gian nhà nhỏ, yên ổn trải qua những ngày hạnh phúc.
Nhưng mà, đối với bọn họ, đây cũng chỉ là một hy vọng không thể thành
hiện thực.
"Triển đại ca, xin lỗi..." Xin lỗi, ngày đó ta đối xử với huynh như vậy, tra tấn huynh như vậy.
"Hiểu Vân." Triển Chiêu nhẹ nhàng ôm lấy mặt Hiểu Vân, nhìn vào mắt nàng.
Dung nhan cho dù đã thay đổi, nhưng đôi mắt nhìn mình vẫn thâm tình như
trước. Ánh mắt của nàng, là điều hắn vĩnh viễn sẽ không quên. “Hiểu Vân, giữa chúng ta không cần nói những lời đó được không?"
"Triển đại ca..." Hiểu Vân nhìn hắn, ánh mắt hắn luôn trong suốt mà ngời sáng,
giống như hồ nước sâu không thấy đáy. Mà lúc này, lại mang theo thâm
tình và ưu thương nhìn mình, tựa như có vô số lời không thể nói ra.
"Triển Chiêu, Triển Chiêu..." Hiểu Vân hạ giọng lẩm bẩm tên của hắn, một lần
lại một lần, giống như muốn đem cái tên này khắc sâu trong lòng, ghi tạc trong xương cốt. Chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên mặt hắn, làn da
dưới bàn tay, ấm áp mà trơn láng. Ngón tay nàng tái nhợt, nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt hắn. Hai hàng lông mày anh khí mười phần, hai mắt sáng
ngời, đôi môi khinh bạc, từng chút từng chút. Bộ dáng của hắn, nàng phải nhớ kỹ trong lòng, có lẽ, kiếp sau bọn họ còn có thể gặp gỡ, lúc đó,
nàng muốn từ ánh mắt đầu tiên có thể nhận ra hắn.
Một cái hôn,
nhẹ nhàng như lông chim, cẩn thận dừng trên môi nàng. Nhắm mắt lại, nước mắt theo hai má chảy xuống, giọt giọt rơi vào trong lòng hai người.
"Hiểu Vân, làm thê tử của ta đi."
"Được, kiếp sau, nhất định."
"Không, không chỉ kiếp sau, đời này cũng muốn, còn có kiếp sau sau nữa."
"Huynh thật tham lam."
"Đúng, ra rất tham lam, đối với nàng, ta thật sự tham lam. Cho dù là ước định tam sinh cũng không đủ."
"Kiếp này, chỉ sợ là không còn kịp rồi. Có điều, nếu có thể, ta hứa sẽ đem
toàn bộ kiếp sau cho huynh. Tìm huynh, chờ huynh, làm thê tử của huynh."
"Không, vẫn kịp, chúng ta từ kiếp này bắt đầu làm vợ chồng, tới kiếp sau, kiếp sau nữa, vô số kiếp sau vẫn làm vợ chồng."
"Triển đại ca..."
"Hôm nay, là hai sáu tháng hai."
"..."
"Là ngày thành hôn của chúng ta."
"... Thật sao?"
"Hôm nay, ta muốn nàng làm tân nương, gả cho ta, làm thê tử của ta, cho nên, còn kịp."
"Ta..." Hiểu Vân nghẹn ngào cơ hồ không thể nói nên lời, chỉ có thể che miệng, hai mắt đẫm lệ nhìn Triển Chiêu.
Nước mắt hôm nay, giống như không thể giữ lại, bi thương, vui sướng, thật nhiều thật nhiều.
"Ta giúp nàng chải đầu mặc áo."
"Được." Hiểu Vân mềm mại gật đầu.
Triển Chiêu đỡ nàng ngồi ở bên giường, bưng nước ấm cho nàng rửa mặt, rồi lấy giá y từ trong tủ ra mặc cho nàng. Quần áo sắc đỏ sẫm, mặc trên người
nàng, mặc dù có chút rộng, nhưng vẫn đem lại hương vị vui mừng. Ngay cả
sắc mặt nàng vốn đang tái nhợt cũng hồng hào lên nhiều.
Mặc xong
quần áo, Triển Chiêu cẩn thận đỡ Hiểu Vân ngồi trước bàn trang điểm, cầm lược, cẩn thận chải tóc cho nàng. Động tác của hắn, có chút ngây ngốc,
lại phá lệ ôn nhu cần thận, sợ làm nàng đau. Một búi tóc đơn giản, một
cây trâm xanh biếc. Không có trang sức dư thừa, không có mũ hỉ. Tân
nương trang điểm như thế, trên đời cũng không gặp nhiều.
"Hiểu Vân, bất luận nàng biến thành bộ dạng nào, ở trong lòng ta, nàng vẫn là tân nương đẹp nhất."
Hiểu Vân nở nụ cười, cười đến hạnh phúc mà ngượng ngùng. Không có gương,
nàng không nhìn thấy mặt mình, chỉ có thể tưởng tượng bộ dáng mình vẫn
như xưa. Tuổi trẻ như vậy, cười như hoa nở, làm tân nương xinh đẹp nhất
của Triển Chiêu.
Khăn hồng khẽ buông xuống, che khuất tầm mắt
nàng. Chỉ sợ, nàng là tân nương duy nhất trên thế giới này, khăn hồng
lại do trượng phu tương lai tự mình phủ lên.
Đây là một hôn lễ
yên lặng mà đơn giản. Không có ngựa lớn, không có kiệu hoa đỏ, không có
chiêng trống vang trời, không có pháo nổ, không có đoàn đưa dâu đi một
vòng tuyên cáo thiên hạ, cũng không có tiệc đãi tân khách. Chỉ có người
thân, cùng vài người bạn chí cốt.
Phòng khách lớn của Khai Phong
phủ được sửa sang thành một lễ đường đơn giản, có chữ hỉ và lụa đỏ, đều
đã chuẩn bị xong từ trước, chỉ là lúc này bài trí đơn giản hơn nhiều.
Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đều mặc đồ mới, ngồi ở chính vị bên
trên. Hai bên đứng xem lễ có đám người vợ chồng Văn Hồng Ngọc, Tiểu
Thúy, Lý đại nương, Lý Quý, Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán.
Còn có một người, hơn năm mươi tuổi, thoạt nhìn vẫn rất khỏe mạnh, chính là quản gia của Triển gia, Triển Trung. Từ sau khi Hoàng Thượng tứ hôn,
Triển Chiêu đã gửi thư về nhà, mời Triển Trung tới. Cha mẹ Triển Chiêu
sớm qua đời, Triển Trung là người thân duy nhất trong nhà, hắn muốn
thành hôn, đương nhiên không thể thiếu Triển Trung. Vì thế, Triển Trung
sau khi nhận được tin của Triển Chiêu, vô cùng hào hứng lên đường. Mấy
ngày trước vừa tới Khai Phong phủ. Chỉ là không ngờ, tới đây rồi, đối
mặt với ông lại là tình huống này, khiến ông thật quá đau lòng.
Mọi người đợi trong chốc lát, mới thấy đôi tân nhân vào tới cửa.
Triển Chiêu ôm Hiểu Vân đi từ phòng ngủ của nàng tới cửa phòng khách mới thả
nàng xuống. Tiểu Thúy thấy bọn họ đến, bước tới đỡ tay Hiểu Vân. Lụa
hồng trong tay, một trước một sau, một trái một phải. Một đôi tân nhân,
tới đứng trước lễ đường.
Mọi người nhìn đôi tân nhân này, trong
lòng đều cảm khái, khóe mắt đầu mi đều bày ra cảm xúc bi thống. Nhưng mà bọn họ đều cố gắng nhịn xuống, không biểu hiện bi thương ra ngoài. Hôm
nay là ngày bọn họ phải vui mừng.
"Triển hộ vệ cha mẹ sớm đã về
cõi tiên, trong nhà không có trưởng bối, hôm nay, Triển hộ vệ cùng Hiểu
Vân thành hôn, sẽ do bản phủ chủ trì hôn lễ. Xin các vị ở đây làm chứng, hôm nay hai người bọn họ chính thức làm lễ thành hôn. Triển Trung bắt
đầu đi."
"Nhất bái thiên địa ~!"
"Nhị bái cao đường ~!"
"Vợ chồng giao bái ~!"
"Kết thúc buổi lễ ~ "
"Đưa vào động phòng..."
Giọng nói của Triển Trung có chút run rẩy, âm thanh cuối cùng thoát ra, không nhịn được nữa mà nghẹn ngào, vội xoay người che miệng, đem tiếng nức nở dấu xuống. Mọi người thấy vậy đều đỏ mắt.Hiểu Vân được Tiểu Thúy giúp
đỡ, đứng lên, nhưng không theo Triển Chiêu đi ra ngoài, mà tới trước mặt Công Tôn Sách, quỳ xuống đập đầu lạy ba cái.
Công Tôn phụ thân, cám ơn ngài, bảo trọng!
Hiểu Vân, con đi đi, đi đi thôi!
Triển Chiêu nhìn Bao đại nhân, nhìn Công Tôn Sách, lại khẽ gật đầu với mọi người, rồi mới ôm lấy Hiểu Vân, rời khỏi lễ đường.
Sau khi Triển Chiêu mang Hiểu Vân rời đi, Công Tôn Sách cuối cùng khó nén
được đau đớn trong lòng, che mặt bỏ đi. Bóng dáng khi đi thê lương mà cô độc, khiến người ta không đành lòng nhìn tiếp. Công Tôn Sách tựa như đã già đi rất nhiều.
Trương Long Triệu Hổ ngươi nhìn ta, ta nhìn
ngươi, thấy ai nấy mắt đỏ mũi cay. Các nam nhân còn như thế, mấy người
phụ nữ đã sớm lệ rơi đầy mặt, khóc thành một đoàn. Bao đại nhân tuy cố
nén bi thương, nhưng hốc mắt cũng hồng hồng, phất tay ý bảo mọi người
giải tán, rồi để Bao Hưng đỡ trở về phòng. Đã mấy ngày qua, ngay cả Bao
đại nhân cũng dường như đột nhiên già đi mấy tuổi, sức lực không bằng
trước đây.
Chữ hỷ đỏ thẫm, nến hoa long phượng, không còn gì khác.
Một đôi tân nhân, ngồi đối diện trước giường. Khăn voan của tân nương sớm đã bị nhấc lên đặt trên giường.
Một đôi sứ trắng, hai ly rượu nhạt, là rượu hoa cúc ủ trước đây, hương vị thanh thuần.
"Hiểu Vân, uống xong rượu giao bôi, chúng ta chính là vợ chồng."
"Được."
Hai người hai tay giao nhau, uống cạn ly rượu.
"Vân nhi, từ nay về sau, nàng chính là thê tử của ta."
"Vâng, từ giờ trở đi, ta chính là thê tử của huynh, luôn như vậy."
Triển Chiêu nhẹ nhàng ôm lấy vai Hiểu Vân, để nàng tựa vào vai mình, hôn khẽ
một cái, dừng trên tóc nàng. Bên tai của nàng là tiếng tim đập bình tĩnh của hắn, chóp mũi của nàng là hơi thở mang theo hương vị của mặt trời
và cỏ xanh. Ánh nến lay động, trong phòng ấm áp, mọi thứ đều an bình,
yên tính, tốt đẹp, hạnh phúc. Nếu có thể cả đời đều thế này, thật tốt
đẹp biết bao, nếu có thể sống lâu một chút, thật là tốt biết bao.
"Triển đại ca, ta còn thiếu huynh một đêm động phòng hoa chúc, ta sẽ nhớ kỹ, kiếp sau gặp lại, nhất định trả cho huynh."
"Được, ta nhất định sẽ đi tìm nàng."
"Triển đại ca, ta không muốn ngủ tiếp."
"Được, chúng ta không ngủ, chúng ta nói chuyện."
"Triển đại ca, còn một chuyện ta chưa nói cho huynh biết, bây giờ nhất định phải nói."
"Nàng nói đi, ta đang nghe."
"Kỳ thật, ta đến từ Đại Tống ngàn năm sau, lúc ấy không còn Đại Tống nữa, mà là “Trung Quốc."
"...Chuyện này không quan trọng."
"Đúng vậy, hiện tại chuyện này không quan trọng. Có điều..."
"Cái gì?"
"Ta nghe nói, thê tử của Triển Chiêu, tên Đinh Nguyệt Hoa."
"Không, thê tử của Triển Chiêu là Hiểu Vân."
"Triển Chiêu còn có con trai, tên là Triển Ký."
"Người nàng nghe nói, nhất định không phải ta."
"Triển đại ca... Huynh thật khờ."
"..."
"Triển đại ca, ta thật sự luyến tiếc huynh."
"Ta sẽ ở bên nàng, sau này thế nào cũng sẽ đem theo nàng."
"Vâng."
"Mệt mỏi à?"
"Không sao." Hiểu Vân lắc đầu. "Triển đại ca, huynh nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt."
"Được."
"..."
Triển Chiêu cúi đầu, Hiểu Vân nghiêng người nằm trong lòng mình, mắt chậm rãi đóng lại.
"Hiểu Vân, đã ngủ chưa?"
"Triển đại ca, huynh biết không, ta thật sự, rất yêu huynh..."
Cuối cùng, sẽ biến mất, sinh mệnh của nàng, từ nay về sau, chỉ có thể còn lại trong ký ức của hắn.
"Ta biết, ta cũng vậy, rất yêu nàng..."
Một giọt lệ, rơi trên mặt, từ mi mắt nàng chảy xuống.
Nến đỏ giọt giọt rơi, lệ cũng rơi, đến tận bình minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT