Lúc Hiểu Vân tỉnh lại phái hiện mình đang nằm trên giường mềm, màn trướng buông lơi, áo ngủ
bằng gấm trùng điệp, thật quá xa hoa. Giường này quả nhiên thoải mái,
Hiểu Vân đối với việc mình còn chú ý được độ thoải mái của giường mà
buồn cười. Biết mình đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng lúc này lại
không có kích động, có thể là vì bệnh mà hồ đồ, bệnh mới bệnh cũ, vết
thương mới viết thương cũ, khiến nàng không còn cảm giác nữa.
Nằm trên giường đánh giá căn phòng, bài trí trong phòng chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, chính là tinh xảo xa xỉ. Kỳ quái là, phòng này không
có cửa sổ hay cửa ra vào, bốn vách tường đều là đá, phía chính diện bên
trái có một ô cửa hình vuông, có thềm đá từ trên dốc xuống, xem ra là
một tầng hầm. Hiểu Vân không tiếng động thở dài, điều kiện cuộc sống
thoải mái thế này, khẳng định được giáo dục rất cẩn thận, vì sao không
làm người tốt, cho dù không thể gánh vác thiên hạ, cũng không nên làm
những chuyện thương thiên hại lý chứ!
Hiểu Vân cảm thấy đầu rất
nặng, toàn thân vô lực, chỉ muốn nằm vậy bất động. Nhưng nàng không thể, trừ phi nàng muốn bị Đàm Cẩn hành cho sống không bằng chết. Cố gắng
ngồi dậy từ trên giường, mới phát hiện hai tay chân mình đều bị khóa
bằng xích sắt, chỉ hở ra khoảng một ngón tay út, bị mài bóng loáng, nhìn kỹ thậm chí có nơi tản ra ánh sáng màu đỏ sậm, Trên mỗi sợi xích đều có một chiếc khóa tinh xảo, đầu bên kia lần lượt khóa vào bốn trụ giường,
mà trụ giường kia vậy mà không phải gỗ hoa lê hay gỗ lim, mà là sắt.
Nhìn thấy mấy thứ này, Hiểu Vân đột nhiên cảm thấy da đầu run lên, Đàm Cẩn
kia chỉ sợ có chút ham muốn đặc biệt, bằng không giường của người bình
thường làm sao lại có kiểu này? Xiềng xích có màu đỏ sậm, chỉ sợ là vết
máu chưa lau hết. Nghĩ đến đây, trong đầu Hiểu Vân lập tức hiện ra vài
cảnh tượng, sau đó không tự chủ run lên một chút, trong lòng hoảng hốt.
Triển Chiêu căn cứ theo miêu tả của gia đinh, nhanh chóng tìm được phòng ngủ
của Đàm Cẩn, nhưng khi hắn nhìn thấy căn phòng không một bóng người, lập tức mê mang. Sao lại không có? Triển Chiêu không dám tin tìm kỹ trong
phòng một hồi, thậm chí tới cả tủ áo cũng mở ra xem, nhưng không thấy
người. Đang hết sức nóng lòng, đột nhiên nghe được có tiếng vang kỳ
quái, hơn nữa hình như đến từ dưới sàn. Triển Chiêu cúi người, nghiêng
tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy phía dưới có động tĩnh, nghĩ rằng
dưới sàn nhà phòng này chắc chắn có căn phòng khác, vì thế liền tìm
quanh, quả nhiên dưới giường tìm được một cánh cửa.
Hiểu Vân đang dùng sức đập xiềng xích trên tay, hy vọng có thể khiến khóa mở ra,
nhưng những chiếc khóa kia không chút sứt mẻ, ngược lại trên cổ tay nàng xuất hiện thêm vết thương. Đang lúc thất vọng căm tức, chợt nghe thấy
một trận tiếng động, không khỏi khẩn trương, hai tay vô thức nắm chặt
dây xích, không rời mắt nhìn về phía cầu thang. May mắn, bước vào không
phải ai khác, chính là Triển Chiêu. Hiểu Vân thở phào nhẹ nhõm.
"Triển đại nhân, ngài đã tới."
Triển Chiêu thấy nàng, cuối cùng có chút yên tâm, thấy bộ dáng chật vật của nàng, vội bước tới hỏi thăm:
"Hiểu Vân cô nương không sao chứ."
Hiểu Vân cười khổ, miễn cưỡng xem như không sao. “Triển đại nhân, tình hình thế nào?"
"Đã tìm được các thiếu nữ mất tích, họ bị nhốt ở một chỗ trong trang viện.
Hiện giờ chỉ có thể chờ đại nhân phái người tới truy bắt nghi phạm để
cứu các nàng ra."
"Ừ, tìm được là tốt rồi, bọn họ khi nào tới?"
"Ước chừng nửa canh giờ sau."
"Vậy Đàm Cẩn đâu?"
"Tạm thời sẽ không tới đây."
"Vậy là tốt rồi." Hiểu Vân gật đầu, sau đó nâng tay lên: “Cái này làm sao bây giờ?"
Triển Chiêu thấy đám dây xích, sắc mặt nhất thời đen lại. Dây xích được làm
thật tinh xảo, không lớn hơn cổ tay bao nhiêu, nếu dùng kiếm chém đứt,
cổ tay Hiểu Vân sẽ bị kiếm khí gây thương tích. Làm thế nào mới được
đây?
Hiểu Vân thấy Triển Chiêu nhíu mày, trong lòng lộp bộp,
không phải Cự Khuyết của Triển Chiêu chém sắt như chém bùn sao? Không
thể nào! Hiểu Vân có chút xúc động muốn khóc, có điều vẫn nhịn xuống.
"Không sao cả, chỉ cần bắt được Đàm Cẩn, chuyện gì cũng giải quyết được."
Triển Chiêu không nói lời nào, tiến lên một bước rút bảo kiếm loạt xoạt vài cái, dây xích liền đứt.
"Vòng xích này đợi chúng ta bắt được Đàm Cẩn rồi mở, rời nơi này trước đã."
Vì thế, Hiểu Vân liền mang theo bốn vòng “xích chân”, “xích tay” đi theo Triển Chiêu rời khỏi tầng hầm.
Ra khỏi phòng ngủ của Đàm Cẩn, hai người trốn trong góc tối ngoài hành lang.
"Triển đại nhân, kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?"
"Lúc này ta không có cách nào mang cô ra ngoài, hơn nữa ta còn việc cần xử
lý, không tiện mang người theo, trước tiên tìm nơi nào đó an toàn cho cô trốn đã.” Triển Chiêu nhìn quanh, trong lòng tính toán xem nơi nào an
toàn nhất.
Hiểu Vân cười: "Việc này dễ mà, ta về chỗ cũ là được."
Triển Chiêu sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng rồi lập tức cười. Đúng vậy, nơi
nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Đàm Cẩn sẽ không ngờ Hiểu Vân sau khi trốn đi lại tránh trong phòng hắn. Vì thế, Hiểu Vân liền
trốn trong phòng ngủ của Đàm Cẩn.
Bên ngoài Đàm gia trang, Khai
Phong phủ Vương Triều cùng Mã Hán và chúng nha dịch đã chặn kín các cửa
trang viên, đợi Triển Chiêu ra lệnh sẽ lập tức vào trong truy bắt nghi
phạm. Nhất thời trong Đàm gia trang loạn thành một đoàn. Người đầu tiên
nghe được động tĩnh trong trang là tên đạo sĩ kia, một kẻ rất có đầu óc. Hắn biết đại sự không ổn, chân liền như bôi dầu chuẩn bị bỏ đi, đang
muốn lao lên nóc nhà phi thân rời khỏi, chợt thấy một thân người thẳng
tắp đứng trên mái hiên.
Chỉ thấy người này thân hình cao ngất,
dáng thẳng như tùng, bảo kiếm đã tuốt khỏi vỏ, dưới bóng đêm lóe lên
từng trận hàn quang, kiếm khí bức người, lam y khẽ bay theo gió, mặc dù
không thấy rõ mặt, nhưng đôi mắt hiện lên sắc bén như băng, khiến người
ta cảm thấy lạnh lẽo. Nhìn từ xa giống như thần tiên giáng thế, khiến
người khác kinh hồn táng đảm.
"Triển Chiêu!" Đợi nhìn rõ thanh
kiếm kia, đạo sĩ hô nhỏ thành tiếng. Trên giang hồ ai không biết tên của Nam hiệp, đạo sĩ này cũng từng lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, hắn
hiểu rõ lấy võ công của hắn, căn bản không thể đánh thắng được, nhưng
cũng không thể ngồi im chờ chết, đành dựa vào vận may mà liều chết bỏ
chạy, răng cắn chặt, chân giơ lên, phất trần trong tay liền hướng Triển
Chiêu đánh tới.
Thì ra bên trong phất trần có giấu một lưỡi dao
sắc, giờ phút này liền hiện ra, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng xanh
lục, rõ ràng có bôi kịch độc. Chỉ thấy Triển Chiêu thân hình chợt lóe,
mũi kiếm gẩy một cái, thoải mái tránh được một chiêu, một kiếm của Mã
Phong đâm không trúng, liền thu lại bước chân, nghiêng người một cái,
xoay phất trần quay về lại đâm Triển Chiêu một cái, một chiêu lại một
chiêu, chiêu nào cũng hướng vào chỗ yếu hại, chỉ thấy Triển Chiêu ứng
phó tự nhiên, dao của Mã Phong thậm chí không thể tới gần hắn hơn ba
tấc. Không tới mười chiêu, phất trần của Mã Phong rơi xuống, chợt cảm
thấy cần cổ lạnh ngắt, một lưới kiếm huyền thiết đang kề trên cổ, người
nọ bất đắc dĩ, đành nhận mệnh thúc thủ chịu trói.
Đúng lúc này,
Đàm gia trang chủ mang theo gia đinh vội vã chạy tới nơi. Gặp phải
chuyện này trong lòng không khỏi cả kinh, đang định mở miệng hỏi, Triển
Chiêu đã đi trước một bước tới trước mặt hắn, ôm quyền thi lễ: “Tại hạ
Khai Phong phủ Triển Chiêu, phụng mệnh Bao đại nhân tới bắt nghi phạm,
không kịp báo trước cho Đàm lão gia, đêm khuya còn quấy nhiễu, xin thứ
lỗi."
Đàm trang chủ thoáng nhìn đạo sĩ đang bị khống chế, khách
khí trả lời: “Triển đại nhân công vụ trong người, lão phu tất nhiên phải phối hợp, đạo sĩ này tên gọi Mã Phong, là bằng hữu của tiểu nhi Đàm
Cẩn, đã ở nhà ta mấy ngày, không biết hắn liên quan tới án gì?"
"Án thiếu nữ mất tích." Triển Chiêu cất cao giọng nói
Đàm trang chủ nghe xong, cũng không ngạc nhiên mà bình tĩnh trả lời:
"Vụ án này lão phu cũng có nghe qua, nếu người này là nghi phạm, mời Triển
đại nhân mang người đi. Nhưng mà tiểu nhi Đàm Cẩn còn trẻ không biết gì, quen người không tốt, kết giao lầm kẻ xấu, thật khiến lão phu đau
lòng."
Đàm trang chủ này không hổ là người đứng đầu một trang,
khôn khéo lão luyện, không quản người kia có thật sự là thủ phạm hay
không, trước tiên phân rõ ranh giới đã. Nhưng mà ông ta không biết, từ
lúc bắt đầu, con của ông ta mới là chủ mưu, mà Khai Phong phủ có chứng
cớ trong tay.
"Triển mỗ đa tạ Đàm trang chủ. Nhưng mà Triển mỗ còn phải phiền Đàm trang chủ một việc."
"Triển đại nhân khách khí rồi, có gì cần lão phu hỗ trợ, Triển đại nhân cứ việc phân phó."
"Đàm trang chủ mời đi theo ta." Nói xong, liền đi về phía tây viện Đàm gia
trang. Đàm trang chủ không hiểu rõ, chỉ biết đi theo sau.
Đàm
trang chủ đi sau Triển Chiêu, thấy bọn họ dừng lại ở đại phòng tây viện
nhà mình, sân viện này bình thường ít người lui tới, chỉ có hạ nhân định kỳ quét dọn. Lúc này, cửa đại phòng lại có hai quan sai đang đứng.
"Triển đại nhân" Trương Long Triệu Hổ thấy Triển Chiêu, ôm quyền thi lễ.
"Triển đại nhân, không biết đây là..."
"Đàm trang chủ, bên trong cửa này, chính là các thiếu nữ bị mất tích."
Một câu giống như ngũ lôi oanh đỉnh, Đàm trang chủ hoàn toàn không ngờ tới, không hể hiểu vì sao các thiếu nữ mất tích sao lại xuất hiện trong
trang viên nhà mình, mà ông ta không biết gì hết. Không khỏi giật mình
một cái. Đây thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch, liền quát lớn: "Ngô quản gia! Đây là có chuyện gì."
Ngô quản gia chính là
người đang xách đèn lồng đi bên cạnh Đàm trang chủ, bị chủ nhân quát một câu, hai tay run lên, cuống quít đáp: "Ngô Phúc không biết, Ngô
Phúc..."
"Ngươi sao lại không biết, trên dưới trong phủ này
chuyện nào cũng do ngươi quản lý, chuyện lớn thế này sao ngươi lại không biết?” Đàm trang chủ tức giận khó nhịn, lớn tiếng quát lên.
"Lão gia, là... là thiếu gia nói chỗ này dù sao không có người ở, bảo tiểu
nhân không cần để ý, Ngô Phúc chỉ nghe theo chỉ thị của thiếu gia. Lão
gia, Ngô Phúc thật sự không biết gì về chuyện này.” Nói xong, cạch một
tiếng quỳ xuống đất.
"Ngô Phúc, không thể nói bậy!" Đàm trang chủ lớn tiếng quát, tức giận đến cả người phát run.
"Lão gia, Ngô Phúc không dám, mỗi câu của Ngô Phúc đều là thật, nếu có nói dối, Ngô Phúc cam chịu thiên lôi đánh chết!"
Đối với Đàm trang chủ mà nói, chuyện này không thể nghi ngờ là một đả kích
rất lớn, có điều, tuy rằng trong lòng ông ta đã biết, nhưng cũng không
thể để người ta coi con mình là nghi phạm: “Người đâu, tìm thiếu gia đến đây."
Vừa nói xong đã có người đáp: “Không cần, người ở đây rồi."
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy hai người áp giải Đàm Cẩn bị trói đang đi tới, theo bên cạnh còn có một cô nương. Đợi bọn họ đến gần, mọi người
không khỏi cả kinh, hai má Đàm Cẩn kia đỏ bừng, trên má mơ hồ còn thấy
dấu tích vài ngón tay.
"Cẩn nhi, là ai đánh con?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT