Lục Dĩnh Chi dừng dưới bậc thang ở Thu Hoẵng điện, chỉnh lại đóa hoa lụa cài trên tóc rồi mới bước lên.
Trong Thu Hoẵng điện đèn nến sáng choang, hương thơm trên váy áo, tóc mai của nữ tử theo làn gió đêm bay ra ngoài. Dạ yến còn chưa bắt đầu, chỉ có
một tiếng sáo trúc văng vẳng vang lên trong điện.
Tiếng thì thầm, cười nói của các nữ tử trong cung đột nhiên im bặt khi nghe thấy tiếng
“Lục quý phi đến”, giống như bị một nhát dao chặt đứt vậy.
Lục
Dĩnh Chi mỉm cười đi vào, các hậu phi cùng nhau hành lễ với nàng ta.
Nàng ta vẫn đáp lễ với vẻ ôn hòa khách sáo giống như bình thường, sau
màn chào hỏi, nàng ta đi đến chỗ ngồi bên trái ngự tọa rồi ngồi xuống.
Hôm nay nàng ta mặc váy màu hồng tím, làm nổi bật làn da trắng như tuyết,
từng chiếc trâm cài trên mái tóc đều được lựa chọn cẩn thận, vừa tinh tế lại không quá chói mắt. So với các phi tử khác thì nàng ta rõ ràng nổi
bật hơn nhiều, không ai có thể sánh được.
Theo quy tắc cũ trong
cung, ngày mùng Một và Mười lăm hằng tháng là ngày hoàng đế cùng các phi tử hậu cung và các con cháu sẽ tụ tập ăn cơm. Tề đế mới đăng cơ, quốc
sự bận rộn, vốn không có thời gian để ý đến hậu cung, thế là hai ngày
này mỗi tháng bị các hậu phi biến thành ngày hội để diện thánh.
Tiêu Huyên đăng cơ hơn ba năm, ngoài hoàng hậu ra thì tổng cộng nạp thêm năm phi tử. Trước khi hoàng hậu tiến cung thì bị bệnh, mấy năm nay ngày
ngày chỉ lo dưỡng bệnh, chưa từng lộ diện trước mặt người ngoài.
Hoàng hậu bị ốm, các phi tử khác cũng không sinh con đẻ cái, cho nên vấn đề
con trai nối dõi của hoàng đế luôn khiến người ta lo lắng. Trưởng công
chúa và các vị hoàng thân quốc thích từ lâu đã vô cùng sốt ruột, luôn
tìm cách để tuyển thêm phi tần, đồng thời thúc giục các thái y phải chăm sóc cho hoàng thượng. Trong khi đó hoàng thượng lại rất dứt khoát, lấy
cớ là tiên đế băng hà, cả nước đang để đại tang, trong ba năm không nói
chuyện cưới xin thành thân gì cả, những nữ tử được đưa đến bên cạnh
hoàng đế bị cho về nhà hết.
Không biết trưởng công chú tìm ở đây
ra một thiếu nữ có dáng vẻ thanh tú động lòng người để đưa vào cung.
Hoàng thượng nhìn thấy nàng ta thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi, chàng sững sờ một hồi lâu, rồi trong sự đắc ý mừng thầm của trưởng công chúa,
chàng đột nhiên vô cùng tức giận đứng bật dậy, không nói không rằng,
quay người đi ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Lục Dĩnh Chi cầm một miếng mận đưa lên miệng, để che giấu nụ cười chế giễu nhưng cũng vô cùng khổ sở của nàng ta.
Ba năm rồi, nàng ta vào cung đã ba năm, mà sao cảm thấy ngắn như mới chỉ ba tháng trôi qua như vậy?
Hôm nay Tiêu Huyên đến muộn. Đây là một chuyện hết sức bình thường. Hoàng
thượng thích yên tĩnh, không thích những nơi ồn ào náo nhiệt như thế
này, có khi cảm thấy thà đến Trung cung ngồi với hoàng hậu còn hơn.
Nghĩ đến đây, Lục Dĩnh Chi lại không kìm được mà cười lạnh.
Hoàng hậu cái gì chứ? Gì mà sức khỏe không tốt, cả năm không ra ngoài gặp ai? Đúng là giả dối!
Rốt cuộc nữ nhân đó có gì tốt? Ngay cả trưởng công chúa cũng nghĩ đến việc
phải tìm một người có dáng vẻ giống cô ta để làm thế thân, hy vọng hoàng đế sẽ quay đầu nhìn lại.
Cô ta chỉ là con do vợ lẽ sinh ra, dung mạo cũng thuộc dạng bình bình, tính cách thì chẳng dịu dàng chút nào,
đúng là loại người không được dạy dỗ tử tế, cô ta chẳng qua chỉ cùng
hoàng đế trải qua hai năm ở nơi chiến trận. Nhưng mà Lục Dĩnh Chi cũng
từng vào sinh ra tử vì hoàng đế cơ mà!
Rốt cuộc nữ nhân đó tốt ở điểm nào chứ?!
“Có chuyện gì mà khiến tỷ tỷ vui thế?” Hứa tần tiến lại gần, hỏi lấy lòng.
Hứa tần vào cung từ năm ngoái, là người vào cung muộn nhất trong số bốn phi tử. Còn trong số các phi tử vào cung trước đó, Trương tần chính là công chúa của tiểu triều đình Trương gia, đó là một người rất khó hiểu, nhát gan, nhạt nhẽo vô vị, chẳng bao giờ hòa hợp được với đám đông. Dương
phi thì trời sinh hoạt bát, tinh nghịch, Tiêu Huyên rất thích tính cách
mạnh mẽ, quật cường của nàng ta nên vô cùng sủng ái, điều này khiến nàng ta kiêu căng đắc ý, có chút ngang ngược. La tần thì cả ngày chỉ biết
ngâm thơ vẽ tranh, nhìn thấy trăng thì thở dài, nhìn thấy hoa thì rơi
lệ, Tiêu Huyên đối với nàng ta dường như là tránh không kịp. Còn cô nàng Hứa tần này thì có vẻ thông minh lanh lợi, rất biết cách làm những
chuyện có lợi cho mình, còn thường xuyên nịnh hót bên cạnh Lục Dĩnh Chi.
Lục Dĩnh Chi tiến cung làm quý phi, năm ngoái đã được thăng lên chức hoàng
quý phi. Không có con mà cũng có thể lên được đến phẩm cấp này đã là một ân sủng cực lớn.
Nhưng nàng ta lại không vui. Dù có dành được
thêm nhiều ân sủng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là để cho người khác nhìn. Các nữ nhân khác trong cung vốn kém hơn nàng ta rất nhiều, nay nàng ta
được thăng lên một vị trí cao hơn thì người ta vẫn nhìn nàng ta như cũ,
vậy thì có ý nghĩa gì đâu chứ?
Hứa tần thấy nàng ta mãi không đáp lời thì cũng không quấy rầy thêm nữa. Nhìn thấy Dương phi đang cùng La
tần đoán chữ thắng được mấy ván thì cũng vui vẻ chạy lại chơi cùng.
“Nương nương nhất định là đang mong hoàng thượng mau đến có phải không?” Giọng nói của Dương phi trong trẻo, lại nói nhiều, giống như một chú chim
nhỏ. “Đã mấy ngày nay ta không được gặp hoàng thượng rồi. Nghe nói hoàng thượng đang rất bận rộn vì vấn đề thủy vận.”
Từ sau khi tiến
cung, Hứa tần chưa từng được gọi thị tẩm, lúc này nghe thấy vậy thì
không che giấu nổi vẻ ghen ghét đố kỵ trong ánh mắt, liền cúi đầu.
Lục Dĩnh Chi trừng mắt, lạnh lùng quét qua Dương phi một cái. “Chuyện đại
sự quốc gia, sao đám hậu phi chúng ta có thể nhiều lời?”
Giọng
nói của nàng ta rất khẽ nhưng giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc, dù Dương phi vốn được nuông chiều đến mức kiêu căng ngạo mạn cũng cảm thấy sợ
hãi, phải rụt người về.
Đúng lúc này, một tiếng hô “hoàng thượng
đến” của Vinh Khôn đã phá vỡ được cục diện bế tắc. Các nữ nhân rộn ràng
chỉnh lại y phục, hành lễ với nam nhân tôn quý đó.
Vị đế vương
trẻ tuổi bước những bước dài, hăng hái đi vào trong điện, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo một nụ cười dịu dàng. Khang Thân vương Tiêu Túc nay
đã có dáng vẻ của một thiếu niên đang đi theo sau chàng.
Hoàng đế chưa có con nối dõi, lại mang con trai của thái tử trước là Nguyên Kính về bên mình để dạy dỗ, điều này khiến các vị tiền bối trong hoàng tộc
thực sự rất đau đầu. Khang Thân Vương năm nay mười hai tuổi, thông minh
hiếu học, khiêm nhường lễ độ, tính cách cũng rất lương thiện, chỉ đáng
tiếc cậu bé không phải là con do Tiêu Huyên sinh ra.
Có rất nhiều những lời đồn đại, từ chuyện có lẽ hoàng đế không thể làm “chuyện đó”,
đến việc hoàng đế không thể sinh con, đến việc Khang Thân vương thực ra
chính là con riêng của hoàng đế… Đủ các loại tin đồn, muốn kiểu gì cũng
có. Hoàng đế đương nhiên cũng có nghe nói tới, nhưng cũng chỉ cười một
cái cho qua chứ không hề giữ ở trong lòng.
Bữa cơm hôm nay chẳng
khác gì gia yến khi trước. Tâm trạng của hoàng đế khá tốt, thỉnh thoảng
sẽ nói mấy câu với quý phi và Khang Thân vương, hỏi về việc học hành của Tiêu Túc và tình hình sức khỏe của Lục công.
Cuối cùng Lục Dĩnh
Chi cũng để lộ vẻ u sầu trên hai hàng lông mày. “Mấy hôm trước gia phụ
lại ngã bệnh, nằm trên giường suốt mà không dậy nổi.”
“Chẳng phải trẫm đã phái thái y qua đó rồi sao?” Trên mặt Tiêu Huyên lộ vẻ quan tâm.
Lục Dĩnh Chi nói: “Thái y đã xem bệnh rồi, nhưng vẫn nói như cũ, muốn gia
phụ phải ăn uống kiêng khem, nghỉ ngơi nhiều. Nhưng gia phụ không nghe,
vẫn thích ăn những loại đồ ăn vừa ngọt vừa ngấy vừa béo, cũng không chịu bỏ rượu. Thần thiếp thực sự… thực sự không biết phải làm thế nào mới
được.”
Tiêu Huyên liền an ủi: “Quý phi cũng đừng quá lo lắng.
Trước đây quốc công ở ngoài chiến trường phải chịu nhiều gian khổ, khó
khăn lắm đến hôm nay mới được hưởng phúc. Chẳng qua chỉ là ăn nhiều một
chút, cũng chẳng phải bệnh gì nghiêm trọng.”
Vẻ ưu tư, lo lắng
trên gương mặt Lục Dĩnh Chi càng lộ rõ. “Nhưng gia phụ đã thay đổi nhiều rồi. Vì người đã từng phải chịu nhiều khó khăn gian khổ nên sinh hoạt
hằng ngày rất đơn giản, giản dị, từ việc không ăn sơn hào hải vị, không
uống rượu ngon. Sao bây giờ lại…”
Một người vốn ngu dốt là Dương
phi đon đả nói: “Có lẽ là vì trước đây phải nhịn lâu quá nên bây giờ mới ăn nhiều uống nhiều như vậy.”
Sắc mặt Lục Dĩnh Chi đột nhiên trở nên rất khó coi.
Hứa tần bị dọa cho sợ hết hồn, ra sức kéo ống tay áo của Dương phi.
Lúc này Dương phi mới phản ứng lại, trong thoáng chốc mặt mày đã trắng bệch.
Tiêu Huyên thì lại thở dài, nhẹ nhàng trách cứ: “Khả Nhi, sao nàng lại có
thể ăn nói lung tung ở nơi này chứ! Còn không mau nhận lỗi?”
Dương phi giống như vừa tìm được một lối thoát, vội vàng tạ lỗi với Lục quý
phi. Chỉ là sắc mặt Lục Dĩnh Chi từ nãy tới giờ vẫn không hề dịu đi chút nào.
Hứa tần nhìn trái nhìn phải, việc hoàng đế có ý bảo vệ
Dương phi thể hiện rất rõ ràng. Trong lòng cô ta cân nhắc một chút rồi
sau đó không đi an ủi Lục quý phi mà lại quay sang nở nụ cười quan tâm
đến Dương phi.
Lục Dĩnh Chi không nhìn thấy nụ cười này, cho dù có nhìn thấy thì e là nàng ta cũng sẽ không để trong lòng.
Hai năm trước, sức khỏe của phụ thân là Lục công đã bắt đầu xấu đi. Nguyên
nhân là vì sống ở kinh thành, phải đi xã giao ở các nơi, ăn uống quá độ, cơ thể có hiện tượng phát phì. Ở độ tuổi của ông ta thì việc béo lên
cũng là rất bình thường, nên chẳng ai để ý. Sau đó thì tình hình ngày
càng xấu hơn, ông ta đột nhiên thích ăn đồ ngọt và ăn nhiều cá thịt,
càng béo, càng ngấy thì càng thích, không kiêng khem gì cả. Nhưng đường
đường là một vị quốc công, ăn chút thịt cũng chẳng có gì đáng trách. Lục Dĩnh Chi cũng nghĩ phụ thân mình quá nửa đời người phải chịu khổ, bây
giờ hưởng phúc một chút là điều nên làm.
Cứ ăn uống như vậy, bao
nhiêu bệnh tật cũng từ ăn mà ra. Phổi yếu gan đau, lá lách cũng có vấn
đề… Đường đường là một vị lão tướng quân bao nhiêu năm chinh chiến gian
khổ nơi chiến trường, vậy mà chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã trở thành
một người béo ú mập mạp. Sau khi nhập cung, mỗi lần Lục Dĩnh Chi nhìn
thấy ông ta, lại thấy ông ta béo hơn trước, vì thế nàng ta lại càng thêm phiền muộn.
Mặc dù trong nhà có hai vị đường huynh, một người
nắm giữ Đông quân, một người nắm giữ vấn đề thủy vận, nhưng cô ta biết
rõ tư chất của hai vị đường huynh này như thế nào. Hoàng đế trước nay
chưa từng đoạn tuyệt suy nghĩ sẽ động đến Lục gia, trước đây Lục công
còn có thể ra mặt ứng phó, bây giờ ông ta bệnh nặng đến mức không rời
khỏi giường được. Một Lục gia lớn như thế, uy phong lừng lẫy như thế,
vậy mà bây giờ chỉ có thể dựa vào một nữ nhân không được sủng ái là nàng ta che mưa chắn gió cho sao?
Nghĩ đến đây, đúng lúc nhìn thấy
Tiêu Huyên có vẻ sung sướng khi nghe thấy câu nói của Dương phi, Lục
Dĩnh Chi chỉ cảm thấy trong miệng ngày càng đắng ngắt.
Một bữa
cơm mà từ đầu đến lúc ăn sắp xong chỉ có Dương phi nói chuyện. Không
biết cô ta nghe ở đâu được mấy câu chuyện dân gian, kể sinh động như
thật, làm cho mọi người đếu phá lên cười. Tiêu Huyên dạo gần đây trọng
dụng phụ thân của cô ta, lại thăng cấp cho cô ta, vì thế bây giờ ở trong cung, cô ta là một nhân vật rất có quyền thế. Có không biết bao nhiêu
người đang đợi cô ta sinh con trai con gái để có thể phá vỡ được cục
diện Lục gia đang nắm giữ nửa bầu trời.
Ăn uống chưa được bao lâu thì trời cũng đã muộn, Tiêu Huyên liền đặt đũa.
Dương Khả Nhi nhõng nhẽo rúc vào bên người chàng, chàng quả nhiên thuận theo ý của cô ta. “Tối nay ta đến chỗ nàng nhé!”
Dương Khả Nhi vô cùng vui vẻ, lập tức tạ ơn. Trên gương mặt Lục quý phi vẫn
tỏ vẻ thờ ơ, La tần ai oán cúi thấp đầu, Trương tần vẫn rụt đầu rụ cổ ăn uống, chỉ có Hứa tần vội vàng tỏ vẻ chúc mừng Dương phi.
Thấy
Dương phi đi theo Tiêu Huyên mà mặt mày không giấu nổi vẻ sung sướng,
Lục Dĩnh Chi cũng không thèm che giấu mà nở một nụ cười châm biếm.
Cung Phi Vũ mà Dương phi ở không lớn lắm nhưng cô ta thích phô trương,
trang trí, sắp xếp theo phong cách tráng lệ, lộng lẫy, chỗ nào cũng có
thể nhìn thấy những đồ châu báu, cổ vật vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.
Tiêu Huyên đi vào, cũng chẳng thèm nhìn sự bày trí chói mắt đó, mà đi thẳng
tới chiếc bàn sách bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Trên bàn đã bày cả
đống tấu chương mật báo, đều là do Vinh Khôn mang tới đây từ lúc chàng
còn chưa đến. Chàng nhìn qua một lượt, rồi chọn ra mấy bản tấu chương mà lúc chiều chưa giải quyết xong, bắt đầu đọc một lần nữa.
Dương
Khả Nhi ôm chú mèo con, lấy một chiếc ghế mềm ở bên cạnh rồi ngồi xuống. Cô ta nhập cung khi mười sáu tuổi, thời gian hai năm đã đủ để cô ta
biết được rằng lúc nào thì nên nói, lúc nào thì nên yên tĩnh. Hoàng đế
sủng ái cô ta, cho cô ta địa vị và vinh quang, vậy thì cô ta cũng phải
có bổn phận phối hợp với mọi yêu cầu của hoàng đế.
Cô ta vừa vuốt lông chú mèo con vừa chăm chú quan sát hoàng đế. Khi Tiêu Huyên tập
trung làm việc thì trên người chàng tỏa ra khí chất nho nhã, trầm ổn,
ngũ quan tinh tế, rõ ràng được ánh sáng của ngọn đèn làm cho dịu dàng
hơn hẳn, trông cực kỳ tuấn tú.
Dương Khả Nhi mê mẩn ngắm nhìn, trên gương mặt xuất hiện một nụ cười ngọt ngào, nhưng cô ta vẫn không dám lên tiếng quấy rầy.
Tiêu Huyên cứ thế bận rộn đến tận khuya mới nghỉ ngơi một lát. Ngẩng đầu
lên, nhìn thấy Dương Khả Nhi đang tựa vào bức bình phong ngáp liên tục,
chàng bất giác nở nụ cười.
“Khả Nhi!” Chàng bế cô ta lên. “Mệt rồi thì đi ngủ đi!”
Tiêu Huyên đáp một tiếng, đặt cô ta lên giường. Cung nữ lập tức đi đến cởi
áo, đắp chăn cho cô ta. Cô ta thoải mái ngáp một cái, rồi quay người,
dần dần ngủ say.
Tiêu Huyên ngồi ở bên giường của cô ta trong
chốc lát, vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô ta, mỉm cười, lắc lắc đầu, rồi đứng dậy đi tới bên bàn, tiếp tục công việc vừa mới bỏ dở.
Sau nửa đêm, trời chợt đổ mưa, là mưa xuân, những hạt mưa rơi rả rích trên tàu lá chuối, thấm ướt mặt đất.
Có cơn gió mát lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, Tiêu Huyên hạ bút, mệt mỏi
dụi dụi mắt. Vinh Khôn đứng canh ở bên cạnh thấy vậy liền đưa tới một
cốc trà đặc nhưng chàng lắc đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Trời
mưa không lớn, những hạt mưa tạt vào mặt làm dấy lên những cơn buốt
lạnh, khiến cho người ta cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Bầu trời tối
đen như mực, tất cả ánh đèn của nhân gian cũng không thể làm cho nó sáng lên được.
Mưa xuân rơi xuống, sông hồ nước dâng, vạn vật được
hồi sinh, bao nhiêu giống loài đã ngủ qua suốt mùa đông cũng bắt đầu
thức tỉnh.
Tiêu Huyên tự lẩm bẩm một mình: “Còn… bảy ngày nữa…”
Một lát sau Vinh Khôn mới hiểu ra rằng hoàng thượng đang nói đến thư của hoàng hậu, còn bảy ngày nữa sẽ tới.
Đó là niềm mong mỏi hằng tháng của hoàng đế.
Trời mưa xuân sáng muộn, nhưng từ nhỏ Lục Dĩnh Chi đã rèn luyện được thói
quen dậy sớm, đến sáng là tự tỉnh dậy, không làm thế nào để ngủ tiếp
được nữa.
Rõ ràng ba năm nay cũng như vậy, nhưng không biết vì sao, hôm nay nàng ta lại cảm thấy cực kỳ chán nản và mệt mỏi.
Bầu trời lúc sáng sớm có màu lam đậm. Các cung nhân dậy sớm cẩn thận bước
thật khẽ, tiếng bước chân nhẹ nhàng giống như tiếng hạt mưa xuân rơi
xuống tán lá.
Hôm nay Lục Dĩnh Chi không muốn đi ra ngoài, cũng
lười trang điểm, chỉ mặc một bộ y phục bình thường ở nhà, tùy tiện vấn
tóc lên, mệt mỏi ngồi trước cửa sổ. Nàng ta như thế này trông càng trẻ
hơn, còn có vẻ yếu đuối, uể oải mà trước đây tuyệt không thể để lộ ra
ngoài.
Cung nữ bên người là Bảo Liên vừa bày biện bữa sáng vừa
nói: “Tối qua hoàng thượng nghỉ ở chỗ Dương phi. Nhưng nghe Đồ công công nói, ánh đèn ở gian phòng phía tây cả đêm không tắt, có lẽ hoàng thượng lại bận quốc sự mà không chịu nghỉ ngơi.”
Lục Dĩnh Chi uống một
ngụm sữa, lạnh nhạt nói: “Có lần nào mà không phải như vậy? Đợi đến ngày nào có tình huống khác thì ngươi hãy nói với ta.”
Bảo Liên mất
hứng, liền đổi chủ đề: “Chẳng phải hôm nay là ngày quốc công phu nhân
vào cung thăm nương nương hay sao? Bữa trưa nay nương nương muốn ăn gì?”
Lục Dĩnh Chi vẫn không hề tỏ ra hứng thú. “Lật qua lật lại cũng chỉ có mấy
thứ đó, ba năm liền ăn sơn hào hải vị, giờ thấy chẳng khác gì ăn rau cỏ
bình thường.”
Dù sao thì Bảo Liên cũng đã hầu hạ nàng ta ba năm
nay, hiểu rõ nhất chính là tâm tư của chủ tử. “Nương nương, nô tỳ cả gan nói một câu, người cứ chán nản, ủ rũ như thế này cũng không phải là
cách. Người xem trong cung này, chỉ có người và Dương phi là lọt vào mắt của hoàng thượng. Dương phi còn là một tiểu nha đầu chưa lớn, hoàng
thượng sủng ái cô ta chỉ vì ham cái mới mẻ, nhưng đến cuối cùng tâm tư
của hoàng thượng sẽ quay lại với người thôi.” Nàng ta kìm thấp giọng,
nói. “Lần trước, khi quốc công phu nhân đến có nói, người sẽ tìm kiếm
một bài thuốc bí truyền trong dân gian để có thể sinh được con trai,
chẳng bao lâu nữa nương nương sẽ hạ sinh hoàng tử. Đến lúc đó, ngôi vị
hoàng hậu cũng chẳng còn là vấn đề.”
Lục Dĩnh Chi cười “ha” một tiếng, nghe cực kỳ chói tai.
Nàng ta chưa nói với bà mẹ kế rằng, nếu không được sủng hạnh thì nàng ta sẽ sinh con bằng cách nào đây.
Nàng ta đường đường là con gái duy nhất của quốc công Lục Hoài Dân, là hoàng quý phi của Đại Tề, là nữ nhân quyền uy nhất của cả hậu cung này. Như
vậy thì nàng ta làm sao có thể nói với người khác rằng, nam nhân đó từ
trước tới giờ chưa từng đụng chạm vào nàng ta? Vì sự kiêu ngạo của mình, vì sự cao quý, tôn nghiêm của mình, nàng ta làm sao có thể nói ra miệng được chứ!
Vào cung ba năm, Tiêu Huyên chưa từng quan tâm, càng
chưa từng một lần khắt khe với nàng ta, dù là trước mặt hay sau lưng,
chàng luôn đối xử với nàng ta rất tử tế, nhã nhặn, ôn hòa ấm áp. Những
lời phải nói, những điều phải quan tâm, những thứ phải ban thưởng, chàng chưa từng tỏ ra keo kiệt. Bất cứ ai thấy được những biểu hiện đó điều
tin rằng nàng ta là phi tử được hoàng đế sủng ái nhất. Ngay cả Lục quốc
công cũng tin rằng nàng ta đã được gả cho đúng người.
Nhưng chỉ
có mình nàng ta biết, đằng sau những sự xa cách và khách sáo đó là sự đề phòng và cảnh giác mà vô số lần ban thưởng và thăng cấp cũng không thể
nào che giấu được.
Nhớ đến đêm tân hôn, Tiêu Huyên như cười như không hỏi nàng ta: “Nàng toại nguyện rồi chứ?”
Năm chữ vô cùng đơn giản đó lại giống như tiếng sét đánh bên tai nàng ta,
làm cho nàng ta không khỏi run rẩy. Tất cả những mong muốn về một cuộc
sống mỹ mãn đã bị câu nói này làm cho vỡ vụn.
Nàng ta thật sự đã
hao phí rất nhiều tâm tư mới có thể chen được vào đây, nàng ta thực sự
đã lật đổ được Tạ Chiêu Hoa, nhưng chẳng phải nàng ta đã cam chịu làm
thiếp đó sao? Với thân phận của nàng ta, đây đã là một sự hy sinh rất
lớn rồi.
Nhưng chàng không hề thích.
Mãn nguyện chưa?
Làm sao có thể mãn nguyện được đây?
Hai người họ cứ thế chịu đựng trên chiếc giường cưới đó một đêm, không có
ai ngủ được. Khi trời sáng, Tiêu Huyên cắt tay, vứt tấm lụa trắng dính
máu lên giường, sau đó thong thả chỉnh lại y phục rồi đi ra ngoài. Lục
Dĩnh Chi đờ đẫn ở trên giường, nghe chàng dịu dàng dặn dò đám cung nhân
không được đánh thức nàng ta. Sự dịu dàng độc ác đó giống như một con
rắn quấn chặt lấy trái tim nàng ta.
Sự phản kích của vị hoàng đế
trẻ tuổi đến sớm hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng. Sức khỏe của
Lục công bắt đầu có chuyển biến xấu, người của hoàng đế bắt đầu xâm nhập vào Đông quân, chế độ khoa cử được thay đổi… Tạ gia nổi lên với tốc độ
rất nhanh chóng, huynh trưởng của Tạ Chiêu Hoa là Tạ Chiêu Du tuổi còn
trẻ nhưng đã làm đến chức thượng thư lễ bộ.
Thậm chí, rõ ràng Tạ
Chiêu Hoa không ở trong cung, nhưng vẫn có thể “điều khiển từ xa” mọi
chuyện. Lấy danh nghĩa của cô ta, quan phủ Tề Quốc thành lập lớp học
dành cho nữ tử, những đứa trẻ mồ côi lang thang cơ nhỡ thì có những ngôi chùa được chỉ định thu nhận. Hoàng đế lắng nghe ý kiến của cô ta, ở
những nơi bị thiên tai thì sẽ thuê những người lao động địa phương để tu sửa hệ thống thủy lợi.
Tất cả những điều này điều khiến cho Lục Dĩnh Chi cảm nhận được sự nguy hiểm.
Nàng ta cũng có ưu thế, chính là, nàng ta được ở bên cạnh hoàng đế.
Mấy cách mà nữ nhân nơi hậu cung thường làm để tranh giành sự ân sủng thì
không cần người khác dạy cũng tự biết, cho nên khi quốc công phu nhân
đặt vào tay nàng ta một bình thuốc, nàng ta liền lén lút cất vào trong
ống tay áo.
Trong đêm hôm đó, khi Tiêu Huyên bưng cố rượu đó lên, trái tim nàng ta dường như cũng nảy lên đến tận cổ họng.
Kết quả là chàng đặt cốc rượu xuống, giọng nói bình thản đến mức gần như
lạnh lùng: “Nàng muốn ta chạm vào nàng đến như vậy sao?”
Lục Dĩnh Chi vĩnh viễn không bao giờ quên được cảm giác như bị một chậu nước đá
giội từ đỉnh đầu xuống chân. Cuối cùng nàng ta cũng biết được mùi vị của sự hoang mang và sợ hãi.
Đó chính là ánh mắt bình thản không vui không giận, đó chính là giọng nói hờ hững khiến người ta cảm thấy mình
chỉ nhỏ bé như một hạt bụi.
Tiêu Huyên cười khẽ, nói: “Ta sẽ
không để nữ nhân khác sinh con cho ta. Nàng có thể yên tâm, nàng mãi mãi là phi tử có địa vị cao nhất trong hoàng cung.”
Nữ nhân khác? Chữ “khác” này, là chỉ Lục Dĩnh Chi, hay là chỉ Tạ Chiêu Hoa.
Nghĩ đến đây, Lục Dĩnh Chi nặng nề thở dài một hơi.
Năm đó còn quá trẻ con, dễ bị kích động, nghĩ lại thấy mình thật ngốc
nghếch. Chàng không chạm vào nàng ta, cũng không chạm vào một phi tử nào khác. Nàng ta không thể mang thai, nữ nhân khác cũng không thể. Hoàng
hậu lại là một vị trí trống rỗng, chỉ để trang trí, vậy thì nàng ta căng thẳng nỗi gì chứ? Cùng lắm thì sẽ lập Khang Thân vương lên làm vua. Đứa trẻ đó lương thiện nhân hậu, các vị đại thần đều rất yêu thích cậu bé,
chính là vì cảm thấy có thể dễ dàng khống chế được cậu. Nhưng Tiêu Huyên sẽ làm như vậy thật sao?
Lục Dĩnh Chi lắc đầu, không định tiêu
tốn tâm tư vào vấn đề này nữa, nàng ta còn có việc quan trọng hơn cần
làm. Nàng ta sai Ngọc Liên chuẩn bị giấy mực, định nhân lúc quốc công
phu nhân chưa đến, sẽ viết bức thư cho hai vị đường huynh ở phía đông.
Bây giờ, người có thể chống đỡ được việc trong nhà ngoài ngõ thì chỉ có
hai vị đường huynh này thôi. Hai người đó không có tư chất bất phàm, lại còn kiêu căng ngạo mạn không chịu nghe lời khuyên bảo của nàng ta, đúng là phiền phức.
Bên ngoài, giữa bầu trời âm u bỗng nổi lên một tiếng sấm rền, mưa to dần.
Lục Dĩnh Chi hơi dừng bút, thầm nghĩ, những cây đào ở hậu viện Thừa Thiên
cung trong cung do hoàng đế đích thân trồng, chắc đang nở hoa rất đẹp.
Tạ Hoài Mân chạy chậm suốt cả quãng đường, lúc này liền chạy vọt vào mái hiên.
Mưa xuân ở Ly Quốc mà lại to thế này, từng hạt quất vào người đau rất. Nàng giũ những giọt nước còn dính trên quần áo, trong lòng không khỏi oán
thán. Quần áo giặt từ hôm kia vẫn còn chưa khô, chi bằng mang vào phòng
sấy thuốc sấy cho khô luôn.
Bây giờ đã là giữa tháng Tư. Những
người khác chỉ cần mặc hai chiếc áo đơn, còn nàng vì sức khỏe không tốt, lúc nào cũng sợ lạnh nên phải mặc ba áo.
Cây cối trong thành đã
đâm chồi nảy lộc, khắp nơi đều ngập tràn sắc xuân. Những kiến trúc cao
to, hoa lệ và những người dân ăn mặc chỉnh tề đi lại trên đường khiến
nàng có ấn tượng rất tốt đối với kinh thành của Ly Quốc. Trong mỗi bức
thư viết cho Tiêu Huyên, nàng không ngớt ca ngợi nơi này.
Chỉ là… nàng vẫn không hề nhận được thư hồi âm.
Sự kiện cao Như Ý giống như một cơn mưa rào mùa hạ, lúc xảy ra thì rất ghê gớm, đáng sợ nhưng sau khi kết thúc thì mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng
như thường. Nhìn bề mặt thì chẳng có chút gì gọi là dấu vết của nó
Chất độc trong người thái tử đã được giải gần hết. Hai người Tạ, Trình cũng bàn bạc đến chuyện cáo từ.
Tạ Hoài Mân vẫn lên lớp giảng dạy ở phòng thuốc. Nhưng trải qua chuyện cao Như Ý, không ít các vị y quan bị trừng phạt, khiến mọi người trong
phòng thuốc không khỏi hoang mang hoảng hốt, chẳng còn tâm trạng đâu mà
học hành. Tạ Hoài Mân mỗi lần giảng bài cũng chỉ giảng qua loa, cả người chán nản nên mỗi lần rảnh rỗi không biết làm gì, nàng lại đến kho sách
tìm đọc sách y.
Vị trí của kho sách nằm trong phạm vi tiền đình thuộc hoàng cung.
Thư viện hoàng gia, kiến trúc cao lớn sang trọng, lưu giữ rất nhiều loại
sách. Thiên văn địa lý nhân văn nghệ thuật khoa học phi khoa học, cái gì cũng có, muốn gì có nấy, các loại sách về lĩnh vực y học thì chiếm cả
một tầng lầu.
Để thuận tiện cho các vị quan viên triều đình bận
rộn việc công, cửa ngoại đình đóng khá muộn, cho nên Tạ Hoài Mân thường
đọc sách ở thư viện đến tận gần nửa đêm mới về.
Ban đêm cực kỳ
yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hạt mưa rơi xuống tán lá và tiếng ếch nhái kêu trong ao sen ở phía xa xa. Ánh sáng của ngọn đèn dầu không thể sánh được với ánh đèn điện, ánh sáng không đủ nên chẳng mấy chốc mà mắt sẽ
rất mỏi. Cuối cùng Tạ Hoài Mân cũng đã viết xong đại cương về các loại
chất độc, nàng đặt bút xuống, đưa tay day day huyệt thái dương.
Cơn gió đêm mang theo hơi ẩm ướt thổi lên mặt, hình như còn mang đến cả
nước tiểu. Bốn bề vắng lặng, không một bóng người, Tạ Hoài Mân chẳng
thèm giữ hình tượng mà ngáp một cái rõ to, rồi vừa xì mũi vừa xuống lầu
đi vệ sinh.
Đến khi nàng quay trở lại thì phát hiện trong phòng
có thêm một người. Dáng người cân xứng, thẳng tắp, khí chất băng lạnh
như sương, chẳng phải là hoàng đế Ly Quốc đây sao?
Nam tử đang
cúi đầu, trong tay cầm tập tài liệu mà Tạ Hoài Mân mới soạn xong. Tạ
Hoài Mân rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên nam tử kia
ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
“Tạ đại phu!” Vũ Văn Dịch nhìn nàng, ánh mắt có chút kinh ngạc. “Thì ra là cô nương!”
“Chính là dân nữ.” Tạ Hoài Mân vội vàng khom lưng hành lễ. Mặc dù không biết
muộn như thế này rồi, hoàng đế Ly Quốc còn chạy tới kho sách làm gì,
nhưng tóm lại là chỉ cần không phải để phóng hỏa là được rồi.
Vũ
Văn Dịch cũng không giải thích về việc làm của mình, chỉ hỏi: “Muộn thế
này rồi mà cô nương còn chưa nghỉ sao? Cô nương đang viết cái gì vậy?”
Tạ Hoài Mân thành thật khai báo: “Dân nữ có ý định sẽ tập hợp các loại
thảo dược từ cổ chí kim, biên soạn thành một bộ sách y học.”
“Ồ!” Ly đế tỏ ra rất có hứng thú, đưa tay lật giở tài liệu ở trên bàn. “Ta
thật không ngờ là cô nương lại thông minh uyên bác đến như vậy.”
Tạ Hoài Mân bị kỳ thị thì đỏ bừng mặt. “Bệ hạ quá khen, kiến thức của dân
nữ đều là học được từ các vị tiền bối ở các nơi, cái mà dân nữ tổng hợp
lại chính là trí tuệ của nhân dân. Những câu chữ ngắn gọn, đơn giản đó
thực ra đều là kinh nghiệm mà các vị tiền bối phải mất mấy chục năm mới
đúc kết ra được. Dân nữ chỉ là tập hợp, chỉnh lý những kiến thức đó lại, kèm theo một chút kiến giải của mình mà thôi.”
Vũ Văn Dịch cong cong khóe môi, đặt cuốn sách xuống, hỏi: “Chuyện lên lớp của cô nương thế nào rồi? Đã quen chưa?”
Tạ Hoài Mân ngẩn người, vội vàng nói: “Tạ ơn bệ hạ quan tâm. Trong nội y
giám có vô số các vị tiền bối có học thức uyên thâm, dân nữ còn phải
thỉnh giáo họ nhiều.”
Vũ Văn Dịch quan sát thật kĩ dáng vẻ rụt rè của nàng trong bóng tối, biểu cảm trên gương mặt y không đổi nhưng
trong mắt bất giác mang theo một ý cười. “Vụ án thuốc cao lần này, cô
nương phải chịu nhiều vất vả rồi.”
“Dân nữ không dám nhận.” Tạ Hoài Mân nói. “Dân nữ chỉ là bênh vực lẽ phải mà thôi.”
“Nhưng ở trong triều, số đông là những người ham sống sợ chết, còn những người dám bênh vực lẽ phải thì có rất ít.”
Hôm nay Vũ Văn Dịch mặc một bộ nho sam màu bạc, nhìn qua thì có vẻ thanh tú nhã nhặn, khi đi tới gần nhìn dưới ánh đèn, Tạ Hoài Mân mới để ý thấy
trên bộ y phục có dùng chỉ tơ màu bạc thêu lên những hoa văn rất tinh
tế, đẹp mắt, vô cùng mỹ lệ. Từ con người y tỏa ra khí chất thanh cao,
trong lúc giơ tay bước chân cũng toát ra vẻ tôn quý trời sinh.
Không biết một Tiêu Huyên cũng có thân phận là hoàng đế thì bình thường có dáng vẻ như thế nào?
Chắc chàng sẽ không mang vẻ mặt xa cách, kiêu ngạo giống như Vũ Văn Dịch. A Huyên chàng, bình dị và dễ gần hơn nhiều.
Tạ Hoài Mân đang suy nghĩ miên man, Vũ Văn Dịch đã ngồi xuống, tự rót một cốc trà.
“Thời gian cao Như ý du nhập vào nước ta không lâu, đó cũng là một điều may
mắn. Hiện nay, loại thuốc này chỉ lưu hành trong các nhân sĩ thuộc tầng
lớp cao, còn chưa xâm nhập vào dân gian. Mặc dù trong số các quan viên
của Đại Ly ta có người đã bị loại thuốc cao này ăn mòn, phá hủy, quả
thực khiến người ta đau lòng, căm hận, nhưng nhờ được phát hiện kịp thời nên vẫn có thể đảm bảo con dân của Ly Quốc ta không bị loại thuốc độc
này làm tổn hại. Tạ cô nương, cô nương thực sự đã lập được công lớn.”
Tạ Hoài Mân được khen ngợi thì trong lòng bắt đầu rộn ràng, không kìm được nói: “Bệ hạ, dân nữ lập được công lớn, cũng đã thực hiện lời hứa giảng
dạy cho các y quan. Không biết đến khi nào bệ hạ mới thực hiện lời hứa
của ngài, giao thuốc cao đề linh hoa cho dân nữ?”
Vũ Văn Dịch giật giật khóe môi, ngón tay thon dài thờ ơ gõ xuống tay vịn ghế.
“Thuốc cao đề linh hoa đương nhiên sẽ giao cho cô nương. Vua không nói chơi.”
Tạ Hoài Mân nhạy cảm phát hiện ra trong câu nói này có ý gì đó. “Ý của bệ hạ là…”
Ngón tay thon dài của nam tử vẫn nhẹ nhàng gõ xuống tay vịn ghế, đột nhiên
đổi chủ đề: “Cô nương đã quen sống ở kinh thành chưa?”
Tạ Hoài Mân thả lỏng một chút. “Rất tốt, chỉ là không quen với đồ ăn ở đây. Đồ ăn ở đây hơi nhạt.”
“Ồ? Khẩu vị của người Tề Quốc đậm hơn ư?”
Tạ Hoài Mân cười cười. “Dân nữ thích vị chua cay, đây là khẩu vị của riêng mỗi người. Sư huynh của dân nữ lại không thích, huynh ấy thích ăn những món thanh đạm hơn một chút.”
“Cô nương và sư huynh… quen biết nhau từ nhỏ ư?”
“Đâu có! Dân nữ nhập sư môn mới được mấy năm. Trình Tiếu Sinh thực ra là nhị sư huynh của dân nữ. Huynh ấy và đại sư huynh của dân nữ đều thích chu
du thiên hạ, nên mấy huynh muội cũng ít khi được gặp nhau.”
Ly đế rất hứng thú khi nhìn thấy nàng mặt mày hớn hở như thế này. “Một nữ tử
đi khắp nơi hành nghề y, người nhà cô nương không lo lắng cho cô nương
hay sao?”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoài Mân mới có chút dáng vẻ áy náy.
“Dân nữ ra ngoài tìm một vị thuốc, người nhà đều châm chước cho dân nữ.
Chỉ là, dân nữ cảm thấy có lỗi với phu quân, vì đã làm chàng phải lo
lắng.”
Ngón tay thon dài của nam tử đang gõ xuống tay vịn ghế đột nhiên dừng lại.
“Cô nương… thành thân rồi.”
“Đúng vậy.” Tạ Hoài Mân gật gật đầu. “Đã hơn ba năm rồi.”
Bình thường nàng vẫn luôn vấn tóc lên, chỉ nghĩ là nàng làm thế để tiện làm việc, không ngờ đến phương án này.
Vũ Văn Dịch cảm thấy cổ họng hơi khô. Nữ tử trước mắt y e thẹn cúi thấp
đầu, khóe miệng khẽ mỉm cười, không biết tâm tư đã phiêu tán đến nơi nào rồi. Ánh nến chiếu lên gương mặt hơi gầy của nàng, phác họa những đường nét vốn đã rất xinh đẹp nay lại càng xinh đẹp hơn.
“Phu quân của cô nương… là…”
“Là một người bình thường mà thôi.” Tạ Hoài Mân dứt khoát trả lời câu hỏi
của Vũ Văn Dịch, tỏ ý rõ ràng rằng không muốn thảo luận về những vấn đề
riêng tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT