Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại

Chương 61: Chương 28.3


...

trướctiếp

Type: chuot tery

Trình Tiếu Sinh đang lén ăn hạnh nhân trên chiếc bánh ngọt, nhìn thấy vậy thì vội vàng lau dấu vết bên khóe miệng, cẩn thận đi tới.

“Sao thế, a đầu, ai lại bắt nạt muội vậy?”

“Cũng không thể tính là bắt nạt được.” Tạ Hoài Mân thờ ơ đáp một câu. “Chỉ là phẩm hạnh của ta vừa nhận được một thử thách trước giờ chưa từng có.”

“Cái gì?” Tiểu Trình vừa nghe thấy vậy, lập tức hưng phấn bừng bừng. “Lẽ nào hoàng đế Ly Quốc muốn “lén lút” với muội?”

Tạ Hoài Mân hung hăng lườm y một cái. “Từ khi nào mà huynh lại học từ đó của muội? Còn nữa, vì sao khi huynh nghe muội nói thế lại hưng phấn như vậy?”

“Lẽ nào đúng là như vậy?” Tiểu Trình lập tức nhảy lên. “Thật quá đáng…”

Tạ Hoài Mân không khỏi cảm động vì sự bảo vệ của y.

“… Ánh mắt đó là gì?”

“…”

Cung nữ đứng ngoài cửa nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng truyền ra, liền móc lỗ tai, nói với cung nữ mới được điều đến đứng ở bên cạnh: “Âm thanh mà ngươi nghe thấy không phải là tiếng kêu thảm thiết, mà là tiếng gió.”

Trong phòng, Tiểu Trình ôm cái mũi bị chảy máu, bi phẫn gào lên: “Muội ra tay quá độc ác! Tốt xấu gì ta cũng là sư huynh của muội.”

Tạ Hoài Mân cử động khuỷu tay. “Đối với sư huynh như huynh thế này, ta nghĩ cho dù ta có đánh chết huynh thì sư phụ cũng sẽ không oán trách ta đâu.”

“Sư phụ…” Tiểu Trình bi ai khóc tỉ tê. “Lão nhân gia người hãy hiển linh bắt Tạ sư muội đi đi.”

“Thôi được rồi, đừng có lãng phí thời gian nữa. Quay lại chuyện chính.” Tạ Hoài Mân ngồi xuống. “Sư huynh, nếu ta mang sở học của mình truyền cho người ngoài, liệu sư phụ có đồng ý không?”

Trình Tiếu Sinh hơi ngẩn ra. “Ly đế tìm muội là để nói chuyện này?”

Tạ Hoài Mân gật đầu. “Y muốn ta truyền lại sở học của mình cho các y quan của Ly Quốc, đổi lại… y bằng lòng giao hai hộp cao đề linh hoa cho ta.”

“Đề linh hoa?” Tiểu Trình không kìm được cao giọng. “Thật hay giả?”

“Ta thấy con người y, e rằng cả đời này sẽ chẳng bao giờ biết nói đùa.”

Tiểu Trình nghiêm mặt nói: “Y biết muội tìm đề linh hoa làm thuốc để làm gì không?”

“Y không nói. Ta nghĩ y cũng không quan tâm. Cho dù thế nào, y biết mình đã nắm được nhược điểm của ta đã đủ rồi.” Tạ Hoài Mân thở dài một tiếng. “Tìm kiếm ở khắp nơi, không ngờ lại tìm thấy ở nơi này. Điều kiện trao đổi y đưa ra chính là muốn ta truyền thụ lại y thuật.”

Trong ba năm trở lại đây, Tạ Hoài Mân vẫn luôn đến những vùng núi xa xôi hẻo lánh để vừa hành nghề y vừa hái thuốc, cũng là để tìm đề linh hoa có thể giải được Yên hoa tam nguyệt.

Hai năm trước, Tống Tử Kính đã lặng lẽ tặng Bích huyết phách cho nàng, nhưng đề linh hoa lại chưa tìm được. Loài hoa này sống trên cao nguyên phía bắc Ly Quốc, người bản địa ở đây cũng phải nhiều năm mới có thể hái được một bông.

Không có thuốc giải, không thể giải được độc, thì Tạ Hoài Mân chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, đến giờ là “phát nổ”.

Sau khi trúng độc Yên hoa tam nguyệt, ba năm sau mới phát tác, cho nên khi thời hạn ba năm sắp hết, Tạ Hoài Mân cũng rất lo lắng, vừa chú ý đến những thay đổi của cơ thể, vừa do dự không biết nên quay về tìm lão tình nhân hay là viết một bức di thư chân thành thống thiết đủ khiến người ta rơi lệ để gửi về.

Nhưng, từng ngày từng ngày trôi qua, Tạ Hoài Mân vẫn có thể ăn ngủ bình thường, thậm chí ngay cả “nguyệt sự” cũng đến rất đúng ngày, da dẻ hồng hào, tinh thần sảng khoái, chẳng có vẻ gì là sắp chết. Nàng cứ thấp thỏm chờ đợi nửa năm trời, lại không tin tưởng, chỉ cho rằng mình nhất thời không chết được mà thôi.

Nhưng không có biểu hiện gì không có nghĩa là không tồn tại, cảm giác cái chết lúc nào cũng treo trên đỉnh đầu thực sự rất không tốt, cho nên Tạ Hoài Mân tăng nhanh tốc độ tìm kiếm, đồng thời còn tìm loại thảo dược có thể thay thế đề linh hoa.

Đúng lúc này, Vũ Văn Dịch lại thả tú cầu. Tạ Hoài Mân nuốt nước miếng, thiên nhân đang giao chiến ở trong lòng.

“Mặc dù nói là giảng giải, truyền bá, giải thích những điều vướng mắc gì gì đó, ta cũng rất vui lòng thôi, nhưng những thứ của sư phụ, ta làm sao có thể tùy tiện truyền thụ cho người ngoài được đây?” Tạ Hoài Mân giơ ngón tay, không ngừng trừng mắt nhìn Trình Tiếu Sinh.

Mặc dù lúc bình thường nàng hay đánh mắng ức hiếp Tiểu Trình nhưng cũng chỉ là đùa cợt mà thôi. Dù sao thì Trình Tiếu Sinh cũng là sư huynh của nàng, những chuyện lớn như thế này vẫn nên do y quyết định.

Trình Tiếu Sinh thấy dáng vẻ của Tạ Hoài Mân chẳng khác nào một quả cà bị dính sương, liền thở dài một hơi. “A đầu ngốc, sư phụ đã qua đời rồi, chúng ta thì còn sống, cho dù là bất hiếu thì cũng chẳng có người sống nào làm theo đạo lý của người chết. Hơn nữa trước đây sư phụ là người hào phóng độ lượng, không câu nệ tiểu tiết. Trước lúc lâm chung, sư phụ chỉ dặn dò ta và đại sư huynh hãy truyền bá rộng rãi y thuật của ông, không hề nói rằng không được truyền bá y thuật của ông cho người ngoài. Muội dạy cho y quan của Ly Quốc, chẳng phải là ứng với câu làm rạng rỡ y thuật của ông hay sao?”

Hai mắt Tạ Hoài Mân sáng lên. “Nói như vậy là… huynh cũng sẽ không để bụng ư?”

Tiểu Trình cười cười. “Chuyện giải độc cho muội mới là việc gấp. Mau mau giải độc đi, rồi quay về bên nam nhân của muội. Đừng cho rằng ta không biết việc muội trì hoãn mãi không quay về là vì không muốn để người ta biết là khi muội giải độc cho người ta đã không cẩn thận cũng để mình bị trúng độc.”

Tạ Hoài Mân đỏ mặt.

“Sư muội này, không phải là ta nói muội đâu, ta cũng là nam nhân, mà phản ứng của nam nhân thì rất chậm chạp, ngu ngốc. Muội đối xử tốt với người ta, nhưng lại không nói với người ta thì dù người ta có nhìn thấy đi chăng nữa cũng chưa chắc đã hiểu ra được. Muội cũng nên suy nghĩ cho mình nhiều hơn. Tình nhân xa cách hơn ba năm, đó thực sự là khoảng thời gian quá dài. Người ta lại ngồi ở vị trí đó, sẽ nhận được bao nhiêu sự cám dỗ, mê hoặc? Nhân dịp bây giờ còn chưa xảy ra biến cố gì, muội mau mau giải độc rồi quay về đi.”

Tạ Hoài Mân “ừ” một tiếng, nằm co trên chiếc giường nhỏ, ôm gối không nói năng gì.

Nàng luôn kiên trì một tháng viết hai bức thư, nhưng Tiêu Huyên chưa bao giờ viết thư lại cho nàng. Nàng chỉ có thể nghe một chút thông tin từ miệng mật sứ, chẳng hạn như Tiêu Huyên có thành tích gì mới, ví dụ như chàng lại nạp thêm tiểu thư nhà ai làm phi…

Nàng không ở bên cạnh Tiêu Huyên, dường như chàng cũng chẳng hề cảm thấy cô đơn. Hậu cung ba nghìn người, lúc nào chẳng có giai nhân ở trong lòng chàng, so với Tạ Hoài Mân nàng còn xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn, thông minh mê người hơn… Cho nên, chàng mới không viết thư lại?

Một khi đã xa nhau, tình cảm sẽ dễ dàng phai nhạt như thế này ư. Lúc đầu thề non hẹn biển, moi móc tim gan, những câu nói chứa chan tình ý đó vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà người thì đã đi xa nghìn dặm.

Nàng cũng không phải chưa từng dự cảm được điều này. Năm đầu tiên rời đi, nàng chỉ cho rằng vì Tiêu Huyên vẫn còn tức giận, nhưng sau đó, thêm hai năm nữa trôi qua mà chàng vẫn bặt vô âm tín, như thế thì đến đứa ngốc cũng phải hiểu ra.

Trở thành một đế vương anh minh thì phải bỏ qua cái gì mới có thể trở nên hùng mạnh được, ví dụ như một mối tình đơn thuần mà phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn, gian khổ. Nếu chàng có những lựa chọn tốt hơn thì tự nhiên sẽ không đặt người phụ nữ đã từng cùng chàng ngắm hoa đào nở rộ trên cành ở trong lòng nữa.

Chỉ là, chàng vẫn phái người đến lấy thư, đó cũng coi như vẫn còn chút tình nghĩa đi.

Viết thư cho chàng đã trở thành một thói quen, Tạ Hoài Mân cũng cảm thấy rất thoải mái. Nàng cảm thấy mình vừa ăn nói nhỏ nhẹ, gọi dạ bảo vâng vừa cảm thấy mình quá là vô liêm sỉ, mặt dày mày dạn, nhưng lại không nỡ cắt đứt liên lạc. Trong lòng nàng còn một chút hy vọng nhỏ nhoi, có lẽ… có lẽ chàng không thay đổi, chàng chỉ là không có thời gian rảnh rỗi để viết thư hồi âm mà thôi.

Ngay cả sợi dây liên hệ cuối cùng giữa nàng và Tiêu Huyên, rốt cuộc do ai đã tự tay chặt đứt, nàng cũng không biết.

Trình Tiếu Sinh giơ một nắm tay đánh tới, thấy Tạ Hoài Mân đã nằm co trên chiếc giường nhỏ ngủ mất tự lúc nào. Không biết nữ tử đang mơ gì mà lại cau mày, lông mi ướt đẫm, nơi khóe mắt còn vương giọt lệ. Y lắc lắc đầu, ôm chăn đến đắp cho nàng.

Bệnh của tiểu thái tử giao cho Trình Tiếu Sinh điều trị tiếp, Tạ Hoài Mân nhanh chóng đến phòng thuốc nhậm chứ. Dù sao Vũ Văn Dịch cũng đã nói rất rõ ràng. Để đề phòng giữa đường có biến cố, lớp học của Tạ lão sư phải hoàn thành thì mới trả lương. Vì vậy muốn lấy được thuốc cao của đề linh hoa thì trước tiên phải lao động miệt mài đã.

Tạ Hoài Mân nghiến răng nghiến lợi vì tức giận, thầm gọi Vũ Văn Dịch là “Cát Lãng Đài - Lão Dịch” cho hả giận.

Đẳng cấp quan lại của Ly Quốc được phân chia rất rõ ràng, chẳng hạn như trong y cục thì có phân thượng hạ, thượng y chính là cán bộ cấp thành thị, hạ y là cán bộ ở cấp huyện. Trong y cục, chức quan của các đại phu gọi là quan chính, cũng được phân thành rất nhiều cấp bậc khác nhau và đều dùng màu sắc đỏ, vàng, lục, lam, nâu để phân biệt.

Nơi để làm nghiên cứu tài liệu y học, các phe phái tranh chấp vô cùng quyết liệt. Tạ Hoài Mân là lính nhảy dù, nếu không phải có cái danh là đệ tử của Trương Thu Dương thì có lẽ vừa chạm đất đã bị các phe phái xé tan ra làm từng mảnh nhỏ.

Vì là bị hoàng đế sai khiến truyền thụ y thuật, các lão đầu và đại thúc trong y thử mặc dù vạn lần coi khinh nhưng đối xử với Tạ Hoài Mân vẫn tỏ ra có vài phần tôn trọng. Nhưng các đại phu trẻ tuổi đối với Tạ Hoài Mân lại vô cùng tôn kính, cả ngày vây quanh nàng, khiêm tốn xin chỉ giáo.

Tạ Hoài Mân mở lớp dạy học, không giới hạn số người học, ai muốn nghe giảng thì cứ đến. Nàng giảng giải rất nhẹ nhàng linh hoạt, lại rất giỏi trong việc đưa ra ví dụ, chú trọng các hoạt động giữa thầy và trò, trong lớp học rất nhẹ nhàng thoải mái. So với những lớp học rất trầm lặng ở thời đại này, thì lớp học của Tiểu Tạ lão sư thực sự rất mới mẻ, rất thú vị, thế nên mỗi giờ lên lớp đều chật kín người. Thời gian này, trong y thử đúng là vô cùng náo nhiệt.

Chịu sự ảnh hưởng này, những lão đại phu vốn có thành kiến với Tạ Hoài Mân cũng không khỏi có chút tức giận, đến nghe giảng vài lần, dần dần cũng thay đổi cách nhìn đối với nàng.

“Dù sao cũng là để tử của Trương thần y, đúng là không giống đa số những người khác.”

“Cô ta giảng về vi khuẩn, vi trùng, mặc dù rất kỳ quái nhưng cũng rất rõ ràng mạch lạc.

“Nghe nói Tạ cô nương này còn chuyên bảo ngươi đi mua ếch và chuột bạch, dạy đám người trẻ tuổi kia giải phẫu, nói cái gì mà dạy về thần kinh học.”

“A Di Đà Phật, như vậy là sát sinh…”

“Kiến thức về thảo dược của Tạ cô nương vô cùng phong phú. Chỉ là, một cô nương mà suốt ngày ở chung với một nam tử, vậy mà cũng không để ý chút nào.”

“Tính cách của Tạ cô nương này vốn cũng rất cẩu thả, tùy tiện.”

“Thảo nào mà dung mạo xinh đẹp như thế, đến giờ vẫn chưa xuất giá…”

Tạ Hoài Mân đi ngang qua nghe mấy câu cuối cùng này liền giơ ngón giữa lên với mấy lão già đó.

Gió xuân hiu hiu thổi, hoa trên cành khẽ đung đưa. Tạ Hoài Mân mặc hai lớp áo mà vẫn cảm thấy có chút lạnh.

Vẻ mặt nàng buồn bã, ngón tay đang tự bắt mạch cho mình.

“Dạo này ngày càng cảm thấy lạnh.” Tạ Hoài Mân ngẩng đầu nhìn cảnh xuân rực rỡ. “Sắp đến rồi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp