Type: chuot tery

Hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, Tạ Hoài Mân đã bị Ngân Hoàn gọi dậy.

Nàng dụi mắt, bị Ngân Hoàn đẩy đi. “Mặc dù chuyện phải khẩn trương chữa bệnh cho tiểu công tử chẳng có gì đáng trách, nhưng cũng không đến nỗi phải dậy từ lúc gà gáy như thế này chứ! Ta đây nếu ở trong tình trạng thiếu ngủ sẽ rất dễ phạm sai lầm đấy nhé!”

Ngân Hoàn âm thầm nhìn người trước mặt bằng ánh mắt coi thường. “Tạ cô nương thông cảm, đường về nhà rất xa nên phải khởi hành sớm một chút.”

“Ta hỏi này, Ngân Hoàn cô nương, rốt cuộc nhà các cô ở đâu vậy?” Trong bầu không khí trong lành lúc sáng sớm, Tạ Hoài Mân khịt khịt mũi. “Còn nữa, lão gia nhà cô phải xưng hô như thế nào? Dù sao thì cũng phải có họ chứ đúng không?”

Vẻ mặt Ngân Hoàn rất nghiêm túc. “Cô nương không cần phải vội, đến lúc tự cô nương sẽ biết thôi.”

“Còn phải ra vẻ thần bí như vậy sao?” Tạ Hoài Mân cười nói. “Ta cũng không thể để anh ta gọi “này… nhé…” được.”

Nam tử mặc trường sam màu xám quay người lại, vẻ mặt lạnh lùng, cả người cũng toát ra vẻ cô đơn, tịch mịch. Tạ Hoài Mân cảm thấy gió lạnh đang lùa vào trong cổ áo khiến nàng lạnh run.

“Lão gia…”

“Lên đường thôi!” Tự tay nhận lấy đứa trẻ vẫn đang hôn mê từ tay nhũ mẫu, nam tử leo lên xe ngựa.

Theo hướng xe ngựa chạy về phía tây bắc, Tạ Hoài Mân cũng lờ mờ đoán ra nơi bọn họ sẽ đến là kinh thành. Mặc dù là thầy thuốc, vì việc cứu chữa cho người bệnh mà phải chạy khắp thế giới cũng chẳng có gì kỳ lạ, nhưng những người này mãi vẫn không chịu để lộ thân phận, thêm cả chất độc trong người đứa trẻ đều khiến Tạ Hoài Mân có cảm giác không vui.

“Những người này không phải là bọn phản bội triều đình đấy chứ?”

Trình Tiếu Sinh vỗ một cái vào sau gáy của Tạ Hoài Mân. “Muội đang nghĩ vớ vẩn cái gì thế! Muội từng nhìn thấy bọn loạn đảng mà có thể nghênh ngang đi qua bao nhiêu thành thị như thế này à?”

“Thì muội thuận miệng nói vậy thôi mà!” Tạ Hoài Mân biết điều ngồi vân vê viên thuốc. “Nhưng mà cách những người này làm việc khiến muội được mở rộng tầm mắt nhé. Muội vốn còn lo lắng chuyện gấp rút lên đường sẽ trì hoãn việc dùng thuốc của đứa bé, không ngờ bọn họ còn có thể vừa đi vừa sắc thuốc được.”

Tiểu Trình cũng tán đồng. “Ta vừa mới châm cứu cho đứa bé, phát hiện ra rằng trong cơ thể nó có một luồng chân khí luôn bảo vệ tâm mạch. Nếu không có luồng chân khí này thì ta cho rằng đứa bé sẽ không thể đợi được đến lúc gặp chúng ta.”

“Muội thấy người làm cha đó là người học võ.”

“Không chỉ y, ngay cả cái cô Ngân Hoàn hầu hạ muội cũng có võ.”

“Ngân Hoàn?”

“Muội không biết võ nên không nhận ra. Ta thấy khinh công của cô ta không tệ, trong xe ngựa đang chạy, bưng một bát nước mà không bị sóng sánh quả là không dễ chút nào.”

“Đã để ý người ta rồi?” Tạ Hoài Mân cười xấu xa.

“Muội mới là để ý đến lão gia nhà người ta chứ nhỉ?” Tiểu Trình cũng cười xấu xa. “Đó quả là một mỹ nam tử khó mà gặp được đấy nhé!”

“Đã từng vượt qua biển cả còn sợ gì nước.” Tạ Hoài Mân khoát tay như đuổi ruồi. “Hơn nữa dù có đẹp trai thì cũng chẳng đẹp trai bằng A Huyên nhà chúng ta.”

“Cả ngày chỉ có A Huyên dài, A Huyên ngắn.” Tiểu Trình nằm trong xe ngựa đang chạy, cầm quyển sách úp lên mặt. “Đúng là “đã từng vượt qua biển cả còn sợ gì nước”, vậy thì mau đi về đi, cẩn thận không có biển cả lại biến thành nương dâu.”

“Sư huynh…” Trên gương mặt Tạ Hoài Mân lộ ra vẻ cô đơn, hiu quạnh, sau đó giơ chân lên đạp cho Tiểu Trình một cước. “Mau tới đây giúp muội nặn thuốc đi, cẩn thận không muội lại làm cho huynh từ biển cả biến thành nương dâu đấy!”

Sau khi rời khỏi Tề Quốc, Tạ Hoài Mân đã tốn mất thời gian ba năm để đi chu du qua các nước. Từ nam đến bắc, từ đông sang tây, giẫm trên thanh sơn lục thủy, đi qua nghìn sông vạn suối, qua khắp lãnh thổ bốn nước, trải nghiệm sự nóng lạnh của tình người, tìm hiểu phong tục tập quán của các nơi.

Cái lớn nhất mà nàng thu được là đã sưu tầm, thu thập được y thuật, các loại thuốc quý ở các nơi nàng đã đi qua. Nàng đã học tập một cách bài bản, không chỉ làm phong phú thêm kiến thức của mình, nâng cao khả năng về chuyên môn, mà còn tổng hợp đầy đủ tư liệu viết thành một cuốn sách, để mong sau này sẽ được lưu danh sử sách với thân phận là một thầy thuốc, một tác giả nổi danh.

Không chỉ có vậy, quá trình hành nghề y dọc đường đi giúp nàng rèn luyện, nâng cao kỹ thuật về ngoại khoa. Kỹ thuật châm cứu của Tiểu Tạ đại phu bây giờ đã vô cùng thành thạo, rạch da cắt thịt càng nhanh nhẹn và gọn gàng. Khả năng dùng dao tỉ mỉ, cẩn thận đến mức nàng tự nhận mình có thể thái nửa cân thịt lợn thành từng miếng dày một li đều đặn. Cho dù cảnh tượng có đáng sợ hơn nữa, đẫm máu hơn nữa, nàng cũng có thể ứng phó được như thường, ngay cả lông mày cũng chẳng thèm nhíu lấy một cái, làm xong phẫu thuật vẫn có thể ăn thịt bò cay bình thường.

Trình Tiếu Sinh cũng từng hỏi nàng rằng nếu sau này nàng trở về thì cũng sẽ có thân phận là nương nương ở trong cung, vậy thì rèn luyện y thuật tốt như vậy để làm gì?

Tạ Hoài Mân đáp với vẻ hùng hồn rằng, nếu có duyên phận với người đó, một ngày nào đó có thể trở về thì cũng không muốn cả đời làm người phụ nữ của gia đình. Nữ nhân có sự nghiệp thì càng thêm đáng yêu, nữ nhân có sự nghiệp thì cuộc sống càng có ý nghĩa hơn, nữ nhân có sự nghiệp thì có thể khiến cho các bậc trượng phu kính trọng.

Trình Tiếu Sinh nghĩ, cũng may mà người đang ở Đông Tề kia cũng không phải là người câu nệ lễ giáo. Đôi nam nữ này đúng là trời sinh một cặp nhỉ!

Chịu đựng cảnh tròng trành, lắc lư một ngày một đêm, đến gần trưa hôm nay, cuối cùng cũng về đến kinh thành của Ly Quốc.

Tạ Hoài Mân đã chuẩn bị trước tâm lý mà khi nhìn thấy bức tường thành hùng vĩ, nàng vẫn có chút chấn động. Hoàng đế Đông Tề thích sự giản dị, nên xây dựng kinh thành cũng rất giản đơn. Còn Ly Quốc xưa nay vốn là một nước giàu có trong các nước, chỉ là tiết kiệm hơn nhà giàu mới nổi ở Đông Liêu một chút nên đương nhiên kinh đô cũng được xây dựng rất hùng vĩ, tráng lệ.

“Không hổ là một nước lớn có lãnh thổ rộng lớn, nhiều sản vật nhỉ!” Tiểu Trình cảm thán tự đáy lòng. “Muốn biết một quốc gia có giàu có hay không, cứ xem người ta xây dựng kinh đô như thế nào. Ly Quốc xưa nay vẫn được ca tụng là nước mạnh binh cường, hôm nay đến mới thấy quả nhiên là danh bất hư truyền.”

“Đúng vậy.” Tạ Hoài Mân gãi gãi tai. “Nhìn những người phụ nữ lưng hùm vai gấu đi đầy trên đường kia thì thấy, câu nữ Tề nam Ly cũng quả là danh bất hư truyền.”

“Có phải muội đang cố ý khen mình không đấy?” Tiểu Trình liếc nàng một cái. “Nhưng sư muội này, đó là viện của nhà ai vậy nhỉ? Tường bao cao quá!”

Tạ Hoài Mân khinh bỉ nói: “Sư huynh, kiến thức của huynh thật là nông cạn, khiến người có kiến thức uyên thâm như muội đây phải cảm thấy hổ thẹn. Huynh đã lên nam xuống bắc, huynh cho rằng đại viện nhà ai có thể xây tường bao cao như thế?”

“Chỉ có nhà của hoàng đế mới xây như thế thôi.” Tiểu Trình nói. “Sư muội này, sao chúng ta cứ đi thẳng vào nhà này vậy?”

“Thì người ta muốn về nhà mà.”

“Hả?” Tiểu Trình chớp chớp mắt, ngẩn người một lát mới hét lớn: “A… Ô…”

Tạ Hoài Mân thu lại kim châm cứu đã đâm vào huyệt câm của Tiểu Trình. “Sư huynh, gần vua như gần hổ, làm người phải bình tĩnh. Đừng có tự làm mất mặt mình đấy.”

Xe ngựa thoáng dừng lại ở cổng hoàng cung một lát, sau đó chạy nhanh vào, thời gian đại khái cháy hết một nén hương mới dừng lại.

Màu sắc của hoàng cung Bắc Liêu lấy màu xanh xám và màu vàng làm chủ đạo, trên các cột được trang trí bằng các hình vẽ màu tràm, so với hoàng cung Đông Tề thì có vẻ sáng hơn một chút. Nhưng kiến trúc ở Bắc Ly vừa cao vừa to, mỗi tòa cung điện đều có tới mấy chục bậc cầu thang, khí thế vô cùng hoành tráng, oanh liệt.

Dưới sự hướng dẫn của cung nhân, Tạ Hoài Mân và Trình Tiếu Sinh cẩn thận từng bước leo lên bậc thang, sau đó đi qua cung điện, lại đi qua một hành lang dài mới đến được một tòa cung điện hơi nhỏ nhưng rất độc đáo, trang nhã.

“Tạ cô nương phải vất vả rồi.” Ngân Hoàn vẫn có vẻ mặt vô cảm như trước. “Đây là Thừa Dương cung, nơi thái tử của chúng tôi sinh sống. Ngày thái tử phát bệnh, chỉ ngây ngốc ở đây chứ không đi đâu khác. Biết cô nương mệt mỏi lại đói bụng nhưng bệ hạ nói, thái tử vẫn đang nguy hiểm từng giờ, xin cô nương chịu vất vả thêm một lát nữa, trước tiên hãy tìm ra cửu thiên hoa đã.”

Khóe miệng của Tạ Hoài Mân hơi co giật. “Nguy hiểm từng giờ có lẽ là tôi đây này Ngân Hoàn cô nương. Nếu thái tử nhà các cô không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì giờ này cũng phải tỉnh rồi. Chưa nói đến hoàng thất, chỉ là nhà địa chủ mời đại phu cũng không bá đạo được như các cô thế này. Vào cửa, đến một cốc trà nóng cũng không được uống đã sai khiến người ta đi làm việc rồi.”

“Làm việc vì bệ hạ là bổn phận của hai vị. Cô nương cũng phải biết thân phận của mình là gì mới được.” Ánh mắt Ngân Hoàn sắc như kim châm.

Tạ Hoài Mân phẫn nộ, thầm nghĩ bản tọa đây là vợ chính của hoàng đế Đông Tề, loại a hoàn như ngươi mà cũng dám giương oai trên đầu trên cổ ta ư. Nhưng những lời này chỉ dám nghĩ mà không dám nói.

Tiểu Trình vội vàng giật giật tay áo của Tạ Hoài Mân. “Bị cường quyền áp bức, cứ làm việc trước đi.”

Hai người kiểm tra từng khóm cây ngọn cỏ trong vườn. Ánh nắng ngày xuân vô cùng tươi đẹp, gió nhẹ đìu hiu, thực khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nhưng sướng nhất vẫn là cung nhân đang khoanh tay đứng nhìn ở bên cạnh. Hai người Tạ, Trình mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại, mà vẫn chẳng tìm được gì.

“Liệu có phải không trồng ở đây?” Trình Tiếu Sinh hỏi.

Tạ Hoài Mân lắc đầu. “Phấn cửu thiên hoa dính ở trên người, nếu không có sự xúc tác thì chỉ sau hai nén hương là sẽ mất đi tác dụng. Tiểu thái tử sống ở đây, bất luận thế nào, cũng không thể trồng loài hoa này ở xa được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play